“Sách nói đây là nem rán khẩu vị nam bộ, cùng với Đài Bắc thật sự không giống nhau đâu! Lần sau em lại đổi làm bắc bộ khẩu vị, xem vị nào ăn ngon hơn.”
“Là em làm, tất cả đều ngon.” Anh không cần nghĩ ngợi liền thốt ra.
Khuôn mặt nhỏ nanh ửng hồng, nhưng nàng không cho anh động thủ, kiên trì muốn anh ăn xong.
Thiệu Chi Ung ăn xong, cũng tính học nàng, “Anh cũng gói cho em ăn.”
Bất quá anh vừa mới giơ tay lên, Bạc Khả Di lập tức thấy bàn tay sưng đỏ, “Tay anh làm sao vậy?” Nàng lo lắng giữ chặt tay anh hỏi.
“Không có việc gì.”
Anh muốn lùi tay về, không nghĩ tới nàng lúc này lại nắm chặt đến vậy, “Đỏ cả tay làm sao có thể không có việc gì? Nói, rốt cuộc là như thế nào?” Đôi mắt nàng thật lo lắng.
“Có công việc thực khó giải quyết, mọi việc vẫn chưa thể thông qua, anh lúc ấy qua nóng giận liền đập tay lên vách tường.” Anh tùy tiện tìm lý do qua loa.
“Nhất định rất đau……”
Thiệu Chi Ung ở trong lòng không tiếng động phản bác – đau tay này chỉ là chuyện nhỏ, bí mật ở ví da kia mới đang dày vò anh, nhưng ở mặt ngoài anh vẫn là bất động,” Thật sự không có việc gì.”
“Đợi một chút em giúp anh bôi thuốc.”
“Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ, quá vài ngày thì tốt rồi.”
“Không được –”
“Vì sao để ý như vậy, em đau lòng sao?”
Nàng vừa tức lại đau lườm anh một cái, nàng đương nhiên đau lòng a, nhìn đến người nhân bị thương, cho dù chính là một vết thương, vẫn là thật sự đau lòng.
Ăn xong bữa tối, nàng cầm thuốc giúp anh bôi thuốc, miệng còn không quên cảnh cáo, “Thiệu Chi Ung, em cảnh cáo anh nha, anh không cần khi dễ em, nếu lại có lần tiếp theo, em liền đánh anh.” Tiếp theo khẩu khí vừa chuyển, lập tức lại vỗ vỗ bờ vai của anh nói: “Ông xã ơi anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh, nếu người nào hại anh bị thương lần nữa, em liền đánh bất tỉnh anh.”
Anh không nói gì, chính là đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.
Nàng dựa sát vào nhau anh, hương vị quen thuộc làm nàng quyến luyến, cảm thấy chính mình thật hạnh phúc “Chi Ung, em yêu anh, thật sự rất yêu anh….”
Lúc này đây Thiệu Chi Ung không cách nào đáp lại lời yêu say đắm của nàng, anh không ngừng ở trong lòng tự hỏi, nữ nhân yêu mình rốt cuộc là ai, là Bạc Khả Vân hay là Bạc Khả Di?
Ba ngày sau, trước khi tan tầm, thư ký đem một văn kiện thần bí đưa vào văn phòng Thiệu Chi Ung, anh dùng ánh mắt ý bảo thư ký làm rất tốt, như trước nghe trợ lý báo cáo, tiếp theo anh chỉ đạo công tác xong, liền kêu trợ lý đi làm việc. Còn lại một mình ở văn phòng, anh dùng ánh mắt giữ kín như bưng nhìn trên bàn phong bì đang dán kín kia.
Từ lúc nhìn thấy chứng minh thư của Bạc Khả Di, anh liền tìm một thám tử than tín, giúp anh âm thầm điều tra mọi người trong Bạc gia, thậm chí là giúp việc, toàn bộ đều trong phạm vi điều tra.
Anh muốn làm rõ ràng mọi chuyện, việc nhỏ cũng không thể buông tha.
Anh an vị trên ghế, trừng mắt nhìn văn kiện kia đến nửa giờ, đối với hiệu suất làm việc của Thiệu Chi Ung mà nói thì thật là chậm chạp....
Đột nhiên, điện thoại nội tuyến vang lên, thư ký trợ lý báo cho biết là vợ anh gọi điện thoại đến, không biết sao anh lại nói: “Nói ta còn có việc, buổi tối có tiệc xã giao khuya mới về nhà...... Sau đó, các ngươi có thể tan tầm trước.”
Anh không phải không nghe đến tiếng của trợ lý đang kinh ngạc, nhưng anh cái gì cũng chưa nói, chính là yên lặng cúp điện thoại.
Lại qua nửa ngày, anh mới cầm lấy phong bì, chậm rãi mở ra hàn, lấy ra bên trong nội dung điều tra, cẩn thận đọc, khóe miệng càng ngày càng cong, mâu lý mây đen cũng càng tụ càng sâu......
Là chị em sinh đôi, Khả Vân là tỷ tỷ, muội muội tên là Khả Di.
Bạc Khả Di chưa bao giờ lộ diện với giới doanh nhân, bởi vì nàng vừa tốt nghiệp trung học đã bị trục xuất đến nước ngoài học, vài năm về lại Đài Loan cầm trong tay văn bằng đại học ở nước ngòai, nàng không giống Bạc Khả Vân, vào được trường đại học tốt nhất nước, đi một bước đều có xe đưa rước, giống công chúa hay bị song thân che chở. Bạc Khả Di có vẻ giống một gốc cây nhỏ tự sinh tự diệt.
Nhưng Bạc Khả Di lại kiên cường dẻo dai, ở quốc gia không quen lại chịu cực khổ cực kỳ, giấc mộng muốn gia nhập tổ chức cứu trợ quốc tế, còn từng đi xa đến vùng núi phục vụ những người khốn khó......
A, như thế anh cùng bạc tiểu thư kia không gặp mà hợp, Thiệu Chi Ung âm thầm xót xa nở nụ cười.
Căn cứ ở Bạc gia bà giúp việc nhiều năm nói, hôm đó hôn lễ buổi sáng, Bạc gia quả thật có điểm cổ quái, có tin đồn là bạc đại tiểu thư đào hôn, tuy nhiên đến thời điểm thành hôn, thì lại thấy tân nương ngoan ngoãn ở trong xe, nhưng người em đang ở nước ngòai trở về gấp để tham gia hôn lễ, nhị tiểu thư, lại đột nhiên không thấy, bất quá các chủ nhân không nói tới, người làm tự nhiên cũng không dám hé răng, nhưng tin đồn lại râm ran, nói là nhị tiểu thư thay thế đại tiểu thư xuất giá.
Sự tình đến tận đây đã rõ ràng, người được gã cho anh là em gái Bạc Khả Di, không phải Bạc Khả Vân!
Khó trách nàng bộ dáng sau khi kết hôn thật sự hoạt bát, hoàn toàn khác lạ so với lúc trước khi kết hôn. Còn không theo một dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư, biến hóa nhanh chóng trở thành một người vợ đảm đang, còn nữa, đây cũng chính là lý do không chịu cùng anh hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn --
Xem, nhiều người một nhà đoàn kết, liên kết nhau, dám tặng giả tân nương cho Thiệu gia, lừa dối thủ đoạn thật là làm cho Thiệu Chi Ung phải mở mắt.
“Vô liêm sỉ --” Anh nhất thời tức giận, đập bàn giấy dùng sức nhất làm gẫy tan tành một bên ngăn tủ thủy tinh.
Fiona nghe thấy tiếng, chạy nhanh mở cửa xem xét, “Phó tổng......”
“Đi ra ngoài!” Anh không muốn kẻ nào thấy bộ dáng của anh.
Nàng nói nàng thương anh, anh biết, nếu thật sự thương anh, vì sao vừa muốn đùa bỡn lừa gạt anh, làm cho anh giống như một đứa ngu ngốc?
Chương 9:
Anh không phải không nghĩ tới sẽ uống đến nỗi say mèm, nhưng uống rượu không có nghĩa là mọi việc có thể giải quyết. Ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn là phải tiếp tục đối mặt, còn có thể bị say rượu làm cho đau đầu phiền toái.
Nhưng anh lại không thể về nhà đối mặt với nữ nhân kia, đành phải lái xe, vô mục đích trong đêm khuya đi vòng vòng thành phố Đài Bắc.
Vấn đề chết tiệt là, anh bao giờ cũng đều nghĩ đến nàng, nghĩ nếu nàng biết anh lái xe trong tâm trạng như thế này, nhất định sẽ nói không ngừng anh không bảo vệ môi trường, không có tiết kiệm năng lượng.
Cuối cùng, anh thở dài thật mạnh một hơi, đem tay lái chuyển, ngoan ngoãn đem xe đi về hướng nhà của mình.
Bước vào nhà,anh nhìn thấy một đôi dép lê, nhìn kiểu dáng là dành cho nam nhân, trong nháy mắt anh biết là nàng làm, nàng vì anh mà làm.
Nửa tháng trước, anh thấy nàng đi đôi dép lê trong nhà, biết là do nàng làm, anh mặt dày mày dạn liền yêu cầu nàng làm cho anh một đôi, tuy ngoài miệng nàng than là rất phiền toái, không nghĩ rằng nàng yên lặng làm cho anh.
Nàng đối với anh thực sự có tâm ý, anh thực sự cảm động nhưng là.........
Anh cầm lấy đôi dép lê, trong lòng tâm tình phức tạp, sờ sờ luyến tiếc không muốn dùng, liền cho vào trong tủ giầy cất, lấy đôi dép cũ ra đi, khi vào phòng khách, phát hiện một thân ảnh nằm trên sô pha, không phải là nàng sao?
Nàng đang đợi anh, chờ anh nói câu “Anh đã về”.
Kết quả là không đợi được, nàng mặc áo ngủ, nằm như vậy mà không sợ cảm lạnh.
Anh đứng đó nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng hạ thấp người ôm lấy nàng, nàng ngủ rất ngon, hoàn toàn không bừng tỉnh, mặc anh ôm trở về phòng ngủ, anh đem nàng đặt lên trên giường,anh ngồi ở mép giường, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng ngủ.
Khuôn mặt nàng trắng nõn, hoàn mỹ không tỳ vết, trạng thái ngủ hoàn toàn thả lỏng, không như lúc trước, tâm luôn phòng bị.
Anh đương nhiên biết nàng muốn dung nhập vào gia đình này,dung nhập vào cuộc hôn nhân này, dung nhập vào cuộc sống của anh.
Anh làm sao thường không phải như thế, anh ngày càng yêu nàng, trong tim đã sớm có hình bóng của nàng—nhưng là nguyên nhân vì như thế, khiến anh hết sức phẫn nộ.
Anh nên khinh thường nàng, nhưng anh lạ thay không thể tỏ ra thờ ơ với nàng, nhìn nàng ngây thơ ngủ, anh thực muốn hôn nàng.
Thiệu Chi Ung lấy tay vuốt má nàng, con ngươi đen tràn ngập cảm xúc phức tạp, đột nhiên nhìn thân hình xinh đẹp của nàng, anh rốt cục không thể kiềm chế dục vọng của bản thân, cúi đầu hôn lên ngực nàng.
“Ngô, Chi Ung.......”
Nàng bị hôn đau, đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt khó hiểu nhìn anh, vì sao tự nhiên trở nên thô bạo với nàng, bình thường anh không phải rất ôn nhu sao?
“Đừng cự tuyệt, cho anh........”. Hằn khàn khàn gầm nhẹ, như con thú bị thương.
Nàng không biết anh bị làm sao, nhưng nếu như vậy có thể an ủi anh, nàng nguyện ý, thân mình trở nên mềm mại, thuận theo anh, tiếp nhận anh, để cho anh muồn làm gì mình thì làm.
Đó là nàng chưa từng xem qua anh, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, con ngươi đen tràn đầy dục vọng, anh khẩn cấp tiến vào nàng.
Fuongnguy3n:hixhix,tachảymáucamrồi…AnnTh:Emơi,emmớibịchảymáucamchứsisbịchảytừmấychaptrướcrùi.
Trước nay chưa có cuồng loạn, cơ hồ bức điên hai người rồi,
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ