Nguồn: DakMil.WapSite.Me
chap 12:
…
“này! cậu quan tâm DIỆP một chút đi!” LÂM nắm lấy tay KHOA, hét lớn, giọng pha chút giận dữ, vì hắn mà DIỆP lo lắng, vì hắn mà nụ cười trên môi DIỆP ít dần.
Khoa đang vội vã đến chỗ hẹn với đám đàn em, hắn nhìn Lâm, khi nghe tới Diệp thì thoáng nhắn mặt, nhưng vẫn kiên quyết.
“cậu buông ra đi!” KHOA hất tay LÂM.
LÂM chạy tới chặn đường hắn.
“một lần thôi, mau tới đó đi, DIỆP đang đợi cậu! chỉ cần một câu hỏi thăm thôi là DIỆP cũng vui rồi! xin cậu đó!” LÂM hạ mình van xin hắn, lần đầu tiên cậu phải van xin như vậy! cả việc cha cậu gửi cậu về VIỆT NAM, cậu cũng chẳng một lần van xin để về lại NHẬT. Vì người con gái cậu yêu, cậu chấp nhận làm tất cả, kể cả việc đối với cậu là xấu hổ này.
KHOA quay mặt đi chỗ khác, thở dài , mong là lấy lại bình tĩnh. Cậu nhìn thẳng vào mắt LÂM.
“cậu thay mình chăm sóc DIỆP được không? hỏi thăm cô ấy giùm mình! Chỉ hôm nay thôi, mình sắp đạt được ước mơ rồi! giúp mình đi!” KHOA nhíu mày, nói chân thành.
LÂM suy nghĩ một hồi, nhưng cậu vẫn không tránh ra, mà lại cương quyết hơn.
“không được. Cậu cũng hãy bỏ cái chức đại ca đó đi! Việc đó rất nguy hiểm, nếu cậu bị gì thì……người lo nhất là DIỆP thôi!” LÂM nói, tim có chút đau đớn. Tại sao cậu phải làm vậy chứ? Nếu…nếu hắn bị gì thì cậu có thể dễ dàng thay thế cho hắn! sao cậu không nghĩ vậy chứ? Cậu không biết! Cậu chỉ biết rằng mình sẽ làm tất cả vì DIỆP! dù người cô chọn không phải là cậu.
KHOA gần như mất kiên nhãn, gằn giọng “cậu tránh ra đi! Tôi bận lắm!”
“không! mau tới đó đi!” LÂM vẫn cương quyết!
“tôi gấp lắm, mai tôi tới!” nói rồi KHOA lách người rồi nhanh chóng chạy mất dạng!
LÂM đứng đó, đơ mấy giây! Ngày mai? Mong là hắn giữ lời!
“KHOA lại không tới à?” DIỆP nói, tâm trạng buồn bã.
“ừm…nhưng ngày mai là cậu ấy tới rồi! cậu đừng lo nữa! chỉ là…KHOA có chút việc thôi!” LÂM nói.
DIỆP chu môi đáng yêu, nghiêng đầu qua, hướng gương mặt xinh xắn của mình về phía giọng nói của LÂM.
“hì! Vậy thì được. LÂM này! giúp mình được không?”
LÂM nhíu mày, “việc gì?”
DIỆP đan mấy ngón tay vào nhau, e thẹn.
”chỉ là…hồi đó Khoa là người hay dẫn mình đi chơi quanh đây…nhưng giờ cậu ấy không còn đến đây nữa, mình cũng lâu rồi không được đi dạo, cậu làm mắt cho mình được không? Mình muốn đến một khu phố bán đầy đồ ăn mà Khoa hay dẫn mình đến, đổi lại mình sẽ chỉ cho cậu tiệm bánh ngon nhất được chứ?” Diệp ngây ngô khiến Lâm phải cười khì.
“ngon nhất sao?” Lâm nhắc lại.
“đúng! Là tiệm bánh mà mình thích nhất” Diệp khẳng định.
Lâm có một chút chần chừ, nhưng khi nhìn gương mặt mong đợi của Diệp, Lâm thở hắt ra, khẽ lắc lắc đầu, từ chối sao được trước gương mặt đó chứ? Rồi cậu cõng Diệp đi qua những ngọn đồi nhỏ đó.
Ngoài đường lớn, vì Diệp yêu cầu nên Lâm cho cô xuống, nhưng bàn tay cậu lại không hề rời xa Diệp, bàn tay run run, cậu không dám nắm chặt vì sợ làm cô đau. Tim cậu đập mạnh, ánh chiều tà len lỏi khắp con phố, cậu cảm giác như tim cậu cũng có nắng, ấm áp lạ thường. Cậu cười hạnh phúc, chỉ là đôi mắt kia không thể nhìn thấy, và cô ấy cũng không hề nhìn thấy rằng cậu luôn dõi theo cô ấy. Nhưng có lẽ vì cô ấy không thấy gì, nên cậu mới có thể làm vậy.
Cậu.
Tình nguyện dõi theo bảo vệ cô ấy suốt đời.
…
“chỉ cần một lần này nữa thôi mày sẽ thành công”.
Lâm sững người, giọng nói này quen quen, không phải của Duy người hay đi bên cạnh Khoa sao? chẳng lẽ cậu ta cũng ở đây? Không được! không thể để cho Diệp biết hắn ở đây.
“này! hình như chúng ta đang đi ngược lại à?” Diệp thắc mắc khi cảm giác rằng Lâm đang đổi hướng.
“không đâu chỉ là…”
“ừ! Đi thôi”
Lâm chưa kịp biện mình, thì giọng Khoa đã vang lên. Diệp mừng rõ khi nghe được âm thanh thân quen đó. cô khẽ lay lay tay của Lâm.
“là Khoa đúng không? Là Khoa đúng không?” Diệp nói, đồng thời buông tay của Lâm ra, chạy về phía có giọng nói.
Nhưng lúc đó , tiếng mô tô vang lên, hắn và Duy đã đi khỏi chỗ đó để đến chỗ hẹn, Diệp không hiểu sao đôi chân không chịu dừng lại, mò mẫn đi lung tung, đến nỗi đã đi ra ngoài lòng đường cũng không biết, gương mặt cô thoáng nét hoảng sợ, lúng túng xoay người khắp nơi, cô đang đứng ở đâu? Đột nhiên thấy sợ quá!
“Diệp…đừng đi lung tung!” Lâm thét lớn.
Cô mỉm cười, đứng yên như lời Lâm nói.
“cậu đợi tí, mình ra ngay” Lâm lại gào lên, Diệp đáp lại Lâm bằng cái gật đầu.
Chỉ 5 bước nữa thôi, 5 bước nữa thôi cậu sẽ nắm tay của Diệp…nhưng từ xa…một chiếc xe tải lao tới.
Lâm trân trân , đôi mắt cậu phản chiếu ánh đèn xe, trong tai chỉ còn vang vọng tiếng còi ầm ầm. âm thanh cứ như những tiếng chớp vang trời, rồi cậu quay lại nhìn Diệp, đôi môi cô ấy vẫn còn cười, cười vứoi cậu, cô ấy đang chờ cậu.
“KHÔNG!!!” Lâm hét lớn, lao ra, những đã quá muộn.
Lâm bị chiếc xe tải hất văng ra xa, đầu cậu liền truyền đến một cơn đau buốt, mắt cậu mừo đi vì màu đỏ của máu, toàn thân như bị tê liệt, nhưng cậu vẫn cố gượng dậy, đôi mắt vẫn cố mở ra. Cậu nhìn về phía ấy, người con gái đó…người con gái cậu yêu…rồi cậu khóc…máu! Tất cả chỉ chìm trong máu.
Thời gian nghỉ cũng qua, nó ít gặp Lâm hẳn. Đôi chân giờ đã lành, nó siêng tới căn tin để gặp được cậu ta. Sao nó đi tìm Lâm nhỉ? Nó không biết, chỉ cảm giác hình như lựa chọn của nó hôm đó đã khiến cậu buồn thì phải. Nhưng nó lại cốc vào đầu mình, nghĩ vậy nó phải nó nâng cao giá trị bản thân quá không? Nó đã là gì của cậu ta đâu chứ? Chỉ là bạn bè không gặp, nhớ thôi! Ừ! Chắc vậy rồi, bạn bè tìm nhau có gì đâu nè! Nghĩ thế, nó trưng ra nụ cười cực ngố.
“chóc”
“em kia! Có nghe giảng không hả? Sao lại cười thế kia? Em đang giỡn mặt với tôi à?”
Hồn nó về với thân xác, nhưng lại không khiến nó đỡ ngố hơn tí nào, nó há miệng, nhìn xung quanh ý hỏi chuyện gì đang xảy ra thế kia? Khi không nó lại bị ‘ăn’ phấn là sao? Nhưng khi gặp bộ mặt tức giận của ông thầy toán, nó liền giật mình.
“em…em xin…”
Chữ ‘lỗi’ chưa kịp thốt ra, nguyên một giả lau bảng đã ụp lên mặt nó, đấy là kết quả cho việc làm mặt ngố với giáo viên…lần 2!
Nó gỡ khắn lao bảng xuống, ho sặc sụa, nhưng lại không quên nhe răng ra cười với thầy toán, mong thầy tha lỗi cho nó. Khỏi nói cũng biết là nụ cười đó không cứu vãn được gì cho nó bởi nụ cười đó cũng bị ông thầy ném vào tội ‘vô lễ với giáo viên’.
Nó ức chế, sao lại như vậy chứ? Nó đã cười một cách rất chân thành và nhiệt tình mà! Trên đường về phòng giám thị chịu tội, nó ghé qua phòng vệ sinh để rửa lớp phấn mà ông thầy tặng cho. Nó không khỏi giật mình, nhìn thế nào thì cái mặt đầy phấn này rất ngố. Tim nó đập thịch một cái, rồi kéo khóe môi lên làm lại nụ cười ban nãy.
Nó nước mắt 2 hàng trong lòng, nhìn nụ cười ngố đó nó còn có cảm giác bị sỉ nhục chứ nói chi người khác, nó xụ mặt, vặn vòi nước, tay không ngừng hất nước lên mặt để rửa đi lớp phấn.
Khi nó ngước mặt lên, chợt thấy Lâm bước vào. Nó vui mừng, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn! Tại sao không gặp ở hành lang, hay nhà ăn…mà lại gặp nhau ở cái nơi nhạy cảm như vậy chứ?
Nó không dám níu Lâm lại, bởi học sinh mà vào đây thì chỉ là…cần giải quyết ‘đại sự’ thôi. Nó suy nghĩ, tên Lâm này nhìn bình thường cứ như thần, nhưng bây giờ, gặp cậu ở đây, chứng tỏ cậu cũng chỉ là người bình thường nhé! Nó không thể không cười khi nghĩ đến việc đó, đương nhiên cái cười khúc khích đó đập vào mắt Lâm, cậu liền nhíu mày, nhìn xung quan thấy không có ai, liền nói.
“cô là con gái đấy, nếu không muốn đi ra vậy có cần đến gần đây quan sát không?”
Nó đỏ mặt!
Nó lao ngay ra ngoài, còn nhanh hơn cả siêu nhân!
Nó nghe tim mình đập dữ dội, thở hồng hộc, xong ôm mặt! Xấu hổ quá đi!
Đương tự gặm nhắm tội lỗi của mình, cánh cửa phòng vệ sinh mở, Lâm thong thả bước ra.
“khoan đã!” nó nắm tay Lâm lại.
“chuyện gì?” Lâm bình tĩnh đáp lại.
Nó có cảm giác như bị mắc nghẹn, sao vậy chứ? Bình thường lúc tìm cậu ta vốn có rất nhiều điều để nói, nhưng sao giờ trong đầu lại sáo rỗng, chất xám dường như bị rút hết, các dây thần kinh thì không chịu hoạt động.
2 người nhìn nhau một hồi, cuối cùng nó cũng mấp máy môi.
“cậu thoải mái chứ?” nó cười tươi.
…
Giờ, không chỉ có nó, mà Lâm còn đỏ mặt!
Còn nó, nó hận là không thể biến ngay lập tức, hoặc là Lâm không còn trước mặt nó, hoặc là nó không còn đứng trước mặt Lâm!
Ya! Xấu hổ quá đi!
Lâm từ từ…gỡ tay nó ra, xong cậu đi một mạch, n
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ