Sắc mặt của Tạp Trát Nhân càng tái đi, câu nói kế tiếp của hắn làm Khả Hoan càng thêm run sợ: “…Còn nữa, hiện tạiem không còn là thầy thuốc gì gì đó nữa, việc em phải làm duy nhất bây giờ chính là làm tốt phận sự của một nô lệ, mà phận sự của nô lệ là hầu hạ chủ nhân cho thật tốt”. Hắn nói xong liền đứng dậy lôi Khả Hoan lên lầu.
Khả Hoan lúc này không có tinh thần để mà xúc động hay bực tức mà ngược lại cô chìm sâu vào tâm trạng sợ hãi. Vẻ mặt lãnh khốc tức giận và lời nói lạnh lùng của Tạp Trát Nhân làm cô thực sự sợ hãi.
Tạp Trát Nhân kéo cô thẳng vào phòng ngủ, đẩy cô xuống giường rồi lạnh giọng mệnh lệnh: “Cởi quần áo ra”. Vừa nói hắn vừa ngồi xuống bên giường, vừa yêu vừa hận nhìn chăm chăm vào con Mèo con.
Trái tim Khả Hoan tựa hồ nứt vỡ vì đau lòng, tình cảm cô đối với Tạp Trát Nhân bây giờ đâu có như ngày trước, sao hắn nỡ đối xử với cô như vậy, Khả Hoan cảm thấy tê tái hơn nhiều so với lần đầu tiên bị hắn cưỡng bức, cô trầm mặc ngầm chống đối.
Tạp Trát Nhân đứng lên cởi quân trang trên người, lạnh lùng lặp lại: “Cởi quần áo ra”.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến thế, Khả Hoan rơi lệ, chính mình ngày đêm hi vọng hắn trở về, vất vả lắm mới gặp được nhau vậy mà trớ trêu thay chưa ngọt ngào được phút nào liền rơi vào tình huống thế này. Mấy giây sau, cô cảm nhận được sự đau rát sau lưng, áo choàng gần như bị xé toạc. Khả Hoan cắn môi nhắm hai mắt lại, tuyệt không hề nhúc nhích.
Có phải người chết đi rồi mới không hề có cảm giác đau đớn hay không?
Tạp Trát Nhân nhìn nước mắt Mèo con rớt xuống trên gương mặt đầy thống khổ, trong lòng vô cùng chua xót. Hắn hạ dây lưng xuống đất, cúi xuống xé toạc áo choàng của Khả Hoan, vạch tấm lưng trần của cô ra, ở đó hiện lên rõ ràng một vết dây lưng sưng đỏ. Nỗi xót xa của ngày hôm nay khác hẳn với nỗi xót xa ngày trước, cùng là cô gái này trước kia cô buộc phải dựa vào mình để sống sót nhưng ngày hôm nay dám phản bội mình đòi rời đi với người khác.
Tạp Trát Nhân thực muốn dạy dỗ cô vài bài học, hắn giương thắt lưng lên nhưng rồi lại hạ xuống, trong miệng còn lầm bầm chửi thề, chết tiệt, tại sao mình lại mềm lòng trước sự một nữ nhân dám phản bội mình?
Hắn vứt thắt lưng xuống đất, điên cuồng xé bỏ quần áo trên người Khả Hoan, tiện tay xé nát áo choàng thành dây trói hay tai Khả Hoan vào lan can giường. Xong xuôi mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
Khả Hoan biết hắn định làm gì nên cố giãy giụa hai chân, miện kêu: “Đừng, đừng…”
Tạp Trát Nhân ngồi xuống ở giữa hai chân cô mạnh mẽ đi vào, Khả Hoan chỉ kịp hét lên một tiếng rồi theo bản năng cắn chặt môi, mắt nhìn lên trần nhà để giảm bớt đau đớn nơi cửa mình. Tạp Trát Nhân bị cấm dục quá lâu, lại đang trong cơn giận dữ nên không kịp chờ Khả Hoan thích ứng đã liên tục động thân ra vào. Chỗ kín không theo kịp với tốc độ của Tạp Trát Nhân khiến Khả Hoan khó chịu nhìn Tạp Trát Nhân như van xin, hắn đọc được điều đó trong mắt cô nên vừa hung hăng va chạm thấp giọng: “Vì sao, vì sao hả?”
Lúc này thân mình hắn đã phủ kín bởi mồ hôi, cấm dục quá lâu khiến hắn nhanh chóng đạt tới khoái cảm nhưng tựa hồ chưa đủ. Hắn kéo Khả Hoan quay đầu lại vuông góc với giường và vọt thẳng từ đằng sau vào. Khả Hoan kêu lên thảm thiết, thân thể của cô lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào sự khống chế của Tạp Trát Nhân về độ mạnh yếu, nông sâu. Tạp Trát Nhân cảm giác mình sắp lên tới đỉnh,hắn hung ác ép hỏi Mèo con: “Nói, em còn muốn rời khỏi tôi nữa không?”
Khả Hoan yếu ớt lắc đầu, lại bị một cú va chạm mạnh khiến cô thét lên A một tiếng.
“Nói, em mãi là của tôi, vĩnh viễn…”
“….”
Không nghe tiếng Khả Hoan trả lời, Tạp Trát Nhân lại hung hăng xỏ xiên qua cô.
“A”
“Nói!”
“Em….. là…của anh…. vĩnh viễn là… của anh. A….”
Ngay trong nháy mắt Tạp Trát Nhân gắt gao ôm chặt thân thể Mèo con, thân thể co rút mạnh phun ra tinh hoa vào nơi sâu nhất của Mèo con…
Khả Hoan tưởng là đã xong nhưng Tạp Trát Nhân vừa rút khỏi cơ thể cô liền lập tức căng phồng trở lại. Hắn đem lửa nóng đặt trước miệng Khả Hoan với ánh nhìn đầy đỏi hỏi. Khả Hoan biết hắn muốn cô làm gì nên liều mạng lắc đầu: “Không, xin anh, đừng làm thế..”
Tạp Trát Nhân lạnh lùng nói: “Em là của riêng tôi, tôi là chủ nhân của em, nhớ kỹ điều đó. Giờ thì lấy lòng chủ nhân đi nào..” Nói xong đưa lửa nóng vào miệng cô…
Khả Hoan khó thở giãy giụa cố đẩy Tạp Trát Nhân ra nhưng Tạp Trát Nhân đang trong cơn hưng phấn cố giữ chặt lấy đầu Khả Hoan và cực lực va chạm. Khả Hoan lệ rơi đầy mặt, yết hầu tựa hồ đau rát ngoài sức chịu đựng, cô thực muốn kêu lên thật to nhưng miệng bị lấp đầy lên chỉ có thể ngâm nga trong cổ họng. Tạp Trát Nhân nhanh chóng lại lên đỉnh lần nữa, hắn không kịp rút ra mà trút tòan bộ dục vọng vốn đang chôn vùi ở sâu trong yết hầu Khả Hoan lúc này.
Khả Hoan trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê bị Tạp Trát Nhân bế vào phòng tắm, cô giãy nhanh khỏi vòng tay Tạp Trát Nhân và ghé mặt vào bồn cầu nôn sạch những thứ vừa mới bị ép nuốt vào, ngay cả chút thức ăn vừa nãy cũng theo đó mà ra hết. Sau đó cô không ngừng nôn khan, mặt mũi nghẹn đỏ, hô hấp chật vật không chịu nổi.
Ánh mắt Tạp Trát Nhân trở lên cực kỳ phức tạp, hắn vẫn duy trì tư thế đứng đằng sau lưng, bàn tay không ngừng vuốt lưng cho cô dễ chịu hơn. Khả Hoan nôn xong vô lực ngồi bệt xuống, hắn nhẹ nhàng cẩn thận ôm cô vào lòng. Khả Hoan không còn sức lực phản kháng, cô rũ người nằm trong lòng Tạp Trát Nhân, ánh mắt trở lên đờ đẫn, sắc mặt dần dần trắng bệch. Tạp Trát Nhân cọ cọ má vào trán Mèo con, phát hiện Mèo con đang ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn nhẹ giọng hăm dọa: “Về sau còn dám nói muốn rời khỏi tôi, tôi sẽ giết em”. Thanh âm thập phần lãnh khốc, trái tim cũng không kém phần đau đớn khi thốt ra những lời ác nghiệt đó.
Hai hàng lệ từ từ lăn xuống má Khả Hoan, so với hắn tâm cô còn đau đớn hơn rất nhiều. Hắn thật sự yêu cô sao, yêu cô sao lại muốn rời bỏ cô? Muốn rời bỏ cô cớ gì không buông tha cho cô?
Tạp Trát Nhân xả nước cho đầy bồn tắm rồi nhẹ nhàng ôm Khả Hoan đặt vào. Hạ thân vốn đang đau rát gặp phải nước ấm nên có chút khó chịu khiến Khả Hoan nhíu mày, cô định giãy khỏi tay Tạp Trát Nhân nhưng không dám ra mặt phản kháng nên mặc cho hắn làm gì thì làm.
Tạp Trát Nhân từ đầu chí cuối đều im lặng giúp Mèo con tắm rửa, lau khô thân thể rồi rót nước ấm cho Mèo con súc miệng. Khả Hoan nhẹ nhàng cầm cốc nước, uống một ngụm rồi nhằm bồn cầu nhổ ra, cổ họng đau rát cơ hồ không thể nuốt trôi bất kỳ thứ gì.
Tạp Trát Nhân bế Mèo con nằm lại trên giường rồi quay lại phòng tắm gội qua loa, tắm xong hắn không quên lau dọn phòng tắm cho sạch sẽ.
Thấy Tạp Trát Nhân đi khuất, Khả Hoan trở người tìm bộ áo ngủ mặt vào, trải qua việc vừa rồi khiến cô không còn cảm giác gần gũi đủ để khỏa thân trước mặt hắn như mấy ngày dưỡng thương trước.
Tạp Trát Nhân bước ra khỏi phòng tắm tìm một bộ áo choàng mới mặc vào, hắn đứng nhìn thân thể nhỏ bé của Mèo con đang đưa về phía mình một lúc rồi lẳng lặng bước xuống lầu.
Tạp Trát Nhân bước xuống lầu tìm Ba Lạp để kể cho lão tình hình chiến sự và việc hai cha con hắn sắp hành quân tới thủ đô. Hắn chuyển nguyên văn lời của Đức Lí Tư giao cho Ba Lạp tận lực coi sóc trang viên và cung điện. Ba Lạp kính cẩn cúi đầu nhận lệnh.
Tạp Trát Nhân truyền đạt xong thông tin mới quay sang hỏi Ba Lạp về việc Khả Hoan chữa trị cho Bối Tư. Theo luật lệ gia tộc việc chữa bệnh là của nam thầy thuốc, cớ sao Mèo con lại dây dưa tới việc này? Tạp Trát Nhân không tỏ ra tức giận hay bất mãn, chỉ hơi tỏ vẻ khó hiểu.
Ba Lạp lập tức dùng thái độ cực kỳ hâm mộ kể lại chi tiết tình huống, còn nhấn mạnh là trình độ y thuật của Khả Hoan cao hơn Kỳ Lạc gấp mấy lần. Vừa nói lão vừa cẩn thận quan sát thái độ của Tạp Trát Nhân, chỉ thấy thiếu gia có vẻ trầm tư, sắc mặt cũng trầm xuống tựa như đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa. Lão lăn tăn không biết có nên nói cho thiếu gia về đề nghị của Kỳ Lạc muốn Khả Hoan cùng hắn đi khám chữa bệnh cho dân chúng nơi đây không? Đúng là theo luật lệ thầy thuốc phải là nam nhân, nữ nhân làm sao được chạy lung tung chường mặt ra khắp nơi chữa bệnh?
Cũng may hắn chưa kịp nói gì thì Tạp Trát Nhân đã bảo hắn kêu người hầu mang đồ ăn lên phòng mình rồi nhanh chóng rời đi. Tạp Trát Nhân trở lại phòng đã thấy A Mạn Dạt đã ngồi sẵn trong phòng ngủ. Bà ta đang tiếp chiếc cốc Mèo con vừa uống nước xong, mắt chăm chú nhìn Khả Hoan đang khó khăn nuốt xuống. Mèo con vừa cố nuốt vừa khoa chân múa tay cho A Mạn Dạt ý nói cô không có việc gì, bà đừng lo lắng.
Tạp Trát Nhân có chút hối hận, hắn không biết làm gì ngòai việc đứng chết trân tại chỗ. Khả Hoan vừa lúc cũng nhìn thấy hắn, cô lập tức với cốc nước uống thêm một ngụm nữa, cổ họng càng đau rát khiến cô nhăn mặt lại. Mệt mỏi, Khả Hoan nhắm mắt lại rồi nằm xuống giường....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ