Câu nói chưa dứt cô đã ăn ngay một cái tát cực mạnh, kèm theo đó là tiếng mắng chửi ầm ĩ: “Còn dám chạy trốn à, để ta xem mày còn dám chạy đi đâu, chờ về đến nhà xem ta xử trí mày thế nào..” Khả Hoan choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong một giây phút mơ hồ cô như bừng tỉnh, Kì Lạc tới cứu cô. Vì cứu cô nên mới phải ra tay với cô một cách lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy để bọng chúng không hề nghi ngờ gì.
Tiếng chửi bới vẫn vang lên, Khả Hoan vừa ngẩng đầu lên lập tức ăn thêm một cái tát nữa, tên quan thẩm vấn thấy vậy mới mở lời: “Thôi được rồi, về nhà ngài giáo huấn cô ta cũng chưa muộn, nhẹ tay chút, dù sao cô ta cũng đang mang thai con của ngài”.
Kì Lạc ngạc nhiên cực độ giương mắt nhìn tên quan thẩm vấn khiến hắn vui vẻ cười ha ha: “Ngài không ngờ là tôi cũng biết hả? Thôi bỏ đi, dù gì chúng ta cũng là chỗ quen biết. Thực lòng tôi cũng không muốn cầm tiền của ngài đâu nhưng cấp trên gây áp lực quá, hơn nữa chính phủ dạo này cũng phải tập trung tài lực cho chiến tranh nên đối đãi anh em binh lính không tốt cho lắm, coi như ngài vì tổ quốc mà cống hiến chút của cải.”
Kì Lạc trấn tĩnh mỉm cười: “Ngài đừng nói thế, tôi cũng chỉ có thể cống hiến bằng thế cho tổ quốc mà thôi. Kỳ thực tôi cũng không muốn giấu gì các ngài, có điều nữ nô này cư nhiên dám bỏ trốn, tôi thực xấu hổ quá nên….”
Tên thẩm vấn có vẻ thông cảm: “Tôi hiểu tôi hiểu, Nữ nô này thật đúng là to gan lớn mật”
Kì Lạc nói: “Thế tôi xin phép đưa cô ta về trước. À mà tôi có chút lòng thành, mong ngài nhận cho”. Nói xong rút ra một xấp tiền nhét vào tay tên kia.
Hắn vội cầm tiền rồi nhét vào túi: “Ngài cứ khách khí thế làm gì”
Khả Hoan gật đầu đi theo Kì Lạc, thực lòng cô cực kỳ cảm kích Kì Lạc đã cứu sống hai mẹ con cô, nếu anh ta không xuất hiện kịp thời có lẽ hai mẹ con cô giờ đã trở thành xác không hồn rồi.
Kì Lạc dắt Khả Hoan đến một chiếc ô tô cũ rồi bảo cô bước lên, hắn giả thích sơ qua cho cô đây là chiếc xe mà hắn khó khắn lắm mới mượn được, người lái xe cũng là người của trang viên. Khả Hoan xúc động nhìn Kì Lạc nói: “Cảm ơn anh, tôi thật không biết lấy gì để cảm tạ anh bây giờ….Mà…làm sao anh có thể…”
Kì Lạc đánh gẫy câu nói của Khả Hoan: “Một hai câu chưa thể nói rõ hết tình hình, đợi về nhà rồi tôi sẽ giải thích kỹ cho cô được không?”
Xe chạy một lát rồi dừng trước cửa một tòa nhà, Kì Lạc bước xuống và giải thích với cô: “Đây là nhà của bác gái tôi, bác rể tôi trước kia là bộ trưởng quốc phòng cho chính phủ lâm thời, hiện đã nghỉ hưu”
Khả Hoan lập tức băn khoăn: “Như vậy, nếu các bác ấy biết rõ thân phận của tôi ….có liên quan tới quân phản chính phủ… liệu…có thù hận hay….?”
Kì Lạc lập tức hiểu được, hắn tiếp tục an ủi: “ Làm sao họ biết được cơ chứ? Cô cứ nói cô là người ở trang viên. Không sao cả đâu, bác gái tôi trước cũng là người ở trang viên, lấy chồng mới chuyển tới đây. Bác rể của tôi cũng có quen biết với Đức Lí Tư, ông thậm chí đã từng nói là có khi chính phủ rơi vào tay Đức Lí Tư còn tốt hơn chính phủ đương nhiệm rất nhiều”
Khả Hoan nghe vậy mới tạm yên lòng. Kì Lạc dắt Khả Hoan vào trong, mở cửa tiếp đón là một người phụ nữ trung niên, Kì Lạc nhìn thấy lập tức giới thiệu: “Chào bác Vi Lạp, bọn cháu vừa mới đến, đây là bác sỹ Lâm Khả Hoan”
Khả Hoan lễ phép nói: “Chào bác, bác cứ gọi cháu là Khả Khả”
Vi Lạp là một người phụ nữ nhân hậu, bà nhìn qua Khả Hoan rồi thân thiết cầm lấy tay cô nói: ‘Kì Lạc à, cháu đúng là có con mắt tinh tường, cô ấy thật xinh đẹp, chẳng trách cháu mang cả gia sản ra để đổi lấy tự do cho cô ấy…”
“Bác”. Kì Lạc sốt ruột kêu lên.
Khả Hoan thì kinh ngạc quay sang nhìn Khả Hoan băn khoăn tự hỏi không biết anh ta phải dùng đến bao nhiêu tiền mới cứu được cô ra khỏi nơi ác hiểm kia?
Vi Lạp thấy mình hơi lỡ lời nên đổi hướng câu chuyện: “Mau vào phòng đi, cơm canh đã chuẩn bị xong hết rồi”
Bác rể của Kì Lạc tên là Tát Lí Phu, ông tuy đã qua 50 tuổi rồi nhưng vẫn mang đậm phong cách quân nhân, ăn to nói lớn, dáng người bệ vệ. Kì Lạc giới thiệu Khả Hoan với bác rể xong còn giải thích thêm: “Lần này tôi có thể cứu cô ra khỏi đó hòan toàn là nhờ vào quan hệ của bác đấy”
Khả Hoan lễ phép cúi người xuống chân thành nói: “Cảm ơn bác”. Trong lòng cô thầm nghĩ món nợ ân tình này nhất định có ngày phải hoàn trả.
Gia đình Tát Lí Phu vẫn giữ thói quen cũ của một gia tộc danh giá truyền thống, nữ nhân phải hầu hạ nam nhân ăn trước sau đó mới đến phiên mình ăn. Khả Hoan vì là khách nên có thể ăn cơm cùng lúc nhưng không được ngồi cùng bàn ăn với họ mà phải ngồi ở một chiếc bàn bé được kê ngay bên cạnh.
Khả Hoan cảm thấy hơi chua sót, lúc ở trang viên cô luôn được Tạp Trát Nhân che chở kỹ càng, hai người chưa bao giờ phân biệt cấp bậc, luôn ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, thậm chí Tạp Trát Nhân toàn tự tay bón đồ ăn cho cô, ôm và ru cô ngủ. Đến hôm nay cô mới thấy là ở đây quả thật có nhiều quy củ khác người.
Cũng may Vi Lạp là bà chủ nhà hiếu khách nên khéo léo bó trí hai chiếc bàn ăn gọn gàng ngăn nắp, chuẩn bị thức ăn đồ uống cho Khả Hoan rất chu đáo. Hơn nữa còn luôn miệng nói cười hỏi chuyện để cô quên đi cảm giác ngượng ngùng khách khí.
Đã vài hôm không được ăn gì, vừa vào bàn Khả Hoan liền chậm rãi ăn cơm, cố gắng ăn ít một để dạ dày quen với đồ ăn mới nhưng Vi Lạp lại tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị của cô nên ra sức gắp đồ mới và quan tâm hỏi han. Khả Hoan đành phải liên tục khen đồ ăn ngon và cố gắng ăn hết các thứ mà bà gắp vào bát cho cô.
Sau khi ăn xong mọi người ngồi nói chuyện trong phòng khách, Tát Lí Phu cuối cùng cũng hắng giọng hỏi: “Hai cháu có dự định gì chưa?”
Kì Lạc quay sang Khả Hoan thăm dò ý tứ khiến mọi con mắt lại đổ về phía cô. Khả Hoan liền đỏ mặt rồi mới mở miệng: “Cháu muốn về nước… không biết có được hay không…” Thú thực là sau khi nghe giới thiệu về thân thế của Tát Lí Phu cô rất hi vọng ông có thể dùng ảnh hưởng của mình giúp cô có cơ hội trở về tổ quốc.
Kì Lạc có chút thất vọng, thực lòng hắn rất muốn giữ Khả Hoan ở lại nhưng không dám mở miệng nói ra điều đó.
Tát Lí Phu hỏi cô: “Cháu định trở về bằng cách nào?”
Khả Hoan vừa định mở miệng nhưng lại bị chính suy nghĩ của mình cản lại, nếu như có thể về được bằng con đường chính thống thì chẳng phải bây giờ cô đã trở về tổ quốc rồi hay sao, làm gì đến mức phải lưu lạc như ngày hôm nay. Cô quả thực không nghĩ ra cách gì để trở về nhà nên cố lấy hết dũng khí hỏi: “Bác cho cháu hỏi, con tin không phải là nạn nhân sao? Vì sao lại không thể được chính phủ bảo hộ và đưa về nước?”
Kì Lạc cũng đang rất mông lung trước vấn đề này, mới đầu hắn đã nghĩ là Khả Hoan thuận lợi rời đi, thậm chí còn buồn bã vì từ nay về sau không thể gặp lại cô lần nữa. Ai ngời sau khi hỏi thăm khắp nơi mới phát hiện ra cô vì thân phận con tin mà rước lấy đại họa, cũng bởi vì thế nên hắn mới lóe ra mưu kế khiến cô thoát hiểm, đó là khai báo Khả Hoan là nô lệ châu Á mà hắn mua được, vì trốn chạy khỏi nhà, sợ bị bắt lại nên mạo nhận thân phận là con tin bị bắt cóc. Nghe Khả Hoan hỏi xong, hắn quay dầu nhìn về phía Tát Lí Phu mong ngóng câu trả lời.
Tát Lí Phu chậm rãi nói: “Bởi vì thời cơ cháu có thể rời đi đã qua mất rồi. Nếu mà là mấy tháng trước, khi cháu vừa bị bắt cóc, nếu thoát khỏi bọn khủng bố thì chính phủ sẽ dốc toàn lực để bảo vệ và bằng mọi cách đưa cháu an toàn về nước. Nhưng giờ đây thì không thể nữa rồi…”
“Vì sao ạ?” Khả Hoan và Kì Lạc cùng lên tiếng.
“Bởi vì lúc đó theo bọn họ cháu còn có tí giá trị lợi dụng, nghĩa là thông qua cháu họ có thể tìm hiểu thông tin về bọn khủng bố: Chúng là ai, ở đâu, mặt mũi thế nào….Cháu có nhớ bọn liên quân lúc đầu bắt được cháu không? Bọn họ lúc đó thấy cực may mắn vì bắt được một manh mối liên quan tới quân khủng bố. Vì cháu là người duy nhất có thể ở lâu với phần tử khủng bố như vậy mà không có một tia phẫn hận nào với chúng cả. Nếu không phải cháu đã trở thành một người trong số phiến quân thì làm sao cháu được bình an trở ra như thế. Hơn nữa nếu cháu thực sự bị bọn khủng bố bắt giữ và tra tấn đời nào cháu chịu giấu giếm hành tung của bọn chúng làm gì đâu?”
Khả Hoan gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Quả thực không có sai, lúc cô bị người của Tạp Trát Nhân bắt cóc cô thực rất thù hận bọn họ nhưng sau này cô gặp Tạp Trát Nhân và yêu thương anh, bao nhiêu thù hận trong cô tan biến hết, ngay cả việc đóng kịch cô còn không thể làm nữa là.
Khả Hoan ngừng suy nghĩ lan man, hỏi tiếp: “Nhưng bọn họ cũng không thể vìý do đó mà không cho cháu về nước, cháu biết cái gì cháu cũng đều đã nói, còn nếu cháu không biết thì thôi chứ, bọn họ làm sao lại cản trở việc cháu trở về nước? Bọn họ không sợ chính phủ nước cháu biết được sẽ có phản ứng không tốt sao?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ