Đạt La thấy vậy cố làm cho cô vui lên: “ Cô muốn nghe chuyện gì về thiếu gia để tôi kể cho cô nghe nhé”
Khả Hoan ngơ ngác, chẳng lẽ cô lại nói cho hắn là chuyện gì liên quan tới Tạp Trát Nhân cô đều muốn nghe sao, dù sao A Mạn Đạt cũng đã kể cho cô rất nhiều điều liên quan tới Tạp Trát Nhân rồi, duy chỉ một điều cô vẫn thắc mắc: “Anh nhớ lần đầu tiên tôi gặp các anh không, hôm đó anh ấy vì sao mà bị thương?”
Vẻ mặt Đạt La lập tức chuyển sang buồn bực, hắn phẫn hận nói: “Nói ra thật là mất mặt, ngài ấy bị một đứa nhóc đâm đấy”
Khả Hoan tròn mắt: “Hóa ra là vì cậu bé đó đâm anh ấy nên anh ấy mới giết chết cả hai mẹ con sao?”
Đạt La lắc đầu: “Thiếu gia không bao giờ chủ ý giết phụ nữ và trẻ em cả, đêm đó ngài ấy đã thả hai mẹ con đứa bé rồi nhưng không ngờ hai mẹ con lấy oán trả ân, bà mẹ giữ chặt tay ngài ấy để cho đứa bé đâm thiếu gia. May mà chúng tôi đến kịp không thì thiếu gia hẳn đã không giữ được mạng rồi”.
Khả Hoan quả thực có chút khó tin: “Nhưng mà đứa bé đó còn nhỏ như vậy… làm sao có thể giết anh ấy được?”
Đạt La cười lạnh: “Chúng tôi đều sinh ra và lớn lên trong chiến tranh nên đứa trẻ nào mới sinh ra đều bị giáo dục theo bản năng sinh tồn, muốn sống phải tàn nhẫn, thắng làm vua thua làm giặc”.
Khả Hoan nghe xong lòng bỗng dưng buồn thê thảm, cô chợt nghĩ tới tiểu sinh mệnh trong bụng mình, nếu được sinh ra ở chốn này phải chăng em bé của cô cũng sẽ phải học cách sinh tồn như vậy? Không, điều này thật đáng sợ, cô vỗ vỗ bụng thì thầm trong lòng: Con ngoan, mẹ sẽ mang con đi, mẹ sẽ bảo vệ con….
Hai người rơi vào trầm mặc rồi yên giấc cho tới sáng. Hôm sau Đạt La bắt đầu thấy dấu hiệu của quân đội chính phủ, hắn nói: “Khi nào gặp quân chính phủ, cô phải nhớ rõ những gì tôi đã dặn, nhớ chưa?”
Khả Hoan chỉ còn biết gật gật đầu.
Nhìn từ xa thấy đám quân nhân tụ tập, Đạt La nói: “Cô nhìn thấy chiếc xe jeep kia không? Cô cứ tiến tới nhé, đừng sợ, tôi sẽ ở đây quan sát, đến khi họ đồng ý mang cô đi mới thôi”
Khả Hoan run rẩy đi về phía đám lính, run run dùng tiếng Anh nói: “Tôi là con tin người Trung Quốc bị bọn khủng bố bắt, tôi cần các ông giúp đỡ”
Bọn binh lính quan sát Khả Hoan một lúc rồi áp tải cô về phía chiếc xe, một tên sĩ quan nghiêng nghiêng đầu đánh giá cô sau đó dùng tiếng Pháp hỏi: “Cô nói cô là con tin, thế tại sao lại ở đây?”
Khả Hoan hai tay run lên, dùng giọng đáng thương nói: “Rất xin lỗi thưa ông nhưng tôi chỉ biết nói tiếng Anh và tiếng Trung”.
Hắn nhìn Khả Hoan đang ràn rụa nước mắt khẽ gật đầu dùng tiếng Anh nói: “Cô tên gì, Tại sao lại thành con tin? Tại sao lại ở đây?”
Khả Hoan vội nói: “Tôi tên là Khả Hoan, tên đầy đủ là Lâm Khả Hoan. Tôi là người Trung Quốc, theo đoàn cứu trợ y tế đến thủ đô công tác. Mấy tháng trước bị bọn khủng bố bắt cóc, mấy hôm trước nhân lúc chiến tranh loạn lạc mới trốn thoát ra được. Tôi muốn nhờ các ông giúp tôi liên lạc với chính phủ Trung Quốc để được trở lại tổ quốc”.
Tên sỹ quan nghi ngờ nhìn Khả Hoan từ đầu tới chân như muốn tìm ra điểm gian dối: “Theo tôi biết thì tất cả các con tin đều đã bị giết, tại sao chúng lại tha cho cô?”
Khả Hoan khó khăn nhắm mắt lại, hít thở sâu rồi mở mắt ra, thống khổ vừa khóc vừa nói: “Bọn chúng đánh đập tôi, nhục nhã tôi….sau đó cưỡng bức tôi…” Những lời này là Đạt La dặ dò cô nói.
Khả Hoan nói xong bụm mặc khóc lóc thảm thiết, tên sĩ quan nhìn thấy thế tỏ vẻ hơi cảm thông, nói: “Việc này chúng tôi sẽ điều tra cho rõ. Nếu cô nói thật chúng tôi sẽ giúp cô. Còn nếu cô dám lừa gạt chúng tôi, chúng tôi lập tức đưa cô vào tù, cô nên nhớ nhà tù này còn khủng khiếp hơn nhà tù của bọn khủng bố kia nhiều”
Đạt La ngồi yên quan sát từ xa, thấy Khả Hoan được đưa lên xe đưa đi hắn mới hòa vào dòng người di dân rời đi.
Tại trang viên mọi người cũng lần lượt rời đi, A Mạn Đạt cũng theo đám người di tản, trong lòng bà không ngừng lo lắng cho Khả Hoan, bà thầm khấn thánh Ala phù hộ cho cô bình an trở về tổ quốc và sinh hạ đứa trẻ.
Khả Hoan theo xe bọn lính về tới căn cứ, đến nơi bọn chúng đưa cô đến một chiếc lều rồi bỏ đi. Một lát sau xuất hiện hai tên sĩ quan tên là Bối Khắc và Kiệt Sâm. Bối Khắc đưa cặp lồng cơm cho cô nói: “Cô ăn đi, đây là cơm chiều,tôi muốn hỏi cô mấy việc, hi vọng cô thành thật trả lời bọn tôi”
Khả Hoan nghĩ đến đứa trẻ trong bụng nên chậm rãi mở cặp lồng ra ăn cơm. Bối Khắc hỏi: “Bọn khủng bố có mấy người, nếu cho cô xem ảnh cô có nhận ra không?”
Khả Hoan nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bọn chúng không phải đã cưỡng bức cô sao? Nhốt cô lâu như vậy mà không hề xuất hiện trước mặt cô à?”
Khả Hoan miễn cưỡng nói: “Bọn chúng đều bịt kín mắt tôi nên không thể nhìn thấy mặt chúng”
“Nói như vậy cô cũng không biết căn cứ của bọn chúng ở đâu à?”
Khả Hoan mắt vẫn nhìn xuống cặp lồng gật đầu. Sau cuộc thẩm tra ngắn ngủi, bọn họ rời đi và ngay sau đó hành quân hướng thủ đô đi. Đến thủ đô bọn họ đưa cô vào một nhà gian nhỏ, chỉ có duy nhất một tấm ván làm giường, mỗi ngày binh lính mang cho cô ba bữa ăn.
Những ngày tiếp theo Khả Hoan chỉ có thể chờ đợi và chờ đợi mà thôi. Hiển nhiên trước khi xác định được chính xác thân phận của cô bọn họ không có lý gì thả cô đi
Chờ đợi đối với Khả Hoan mà nói sớm trở thành thói quen. Phản ứng đầu thai kỳ ngày càng nghiêm trọng, nôn mửa và buồn ngủ cả ngày khiến cô rất mệt mỏi nên hầu hết thời gian đều là nằm trên giường.
Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng một ngày có một tên lính mang giấy và bút đến yêu cầu cô tường thuật lại mọi sự bằng văn bản. Khả Hoan tội nghiệp nhìn hắn: “Thực sự tôi không biết bất cứ điều gì cả”.
Kiệt Sâm nhìn bộ dạng chật vật của Khả Hoan cũng muốn tin là cô vô tội nhưng những lời khai của các phạm nhân khác tựa hồ như có mâu thuẫn với lời khai của cô. Hơn nữa quân chính phủ không biết moi tin tức này ở đâu nên không ngừng gây sức ép buộc họ phải áp tải cô giao cho chính phủ.
Trước sức ép này, Kiệt Sâm cũng muốn moi được chút tin tức từ cô trước. Hắn nói: “Cô nên thành thật khai ra những gì cô biết, có như vậy cô mới sớm trở về tổ quốc được”
Khả Hoan lo lắng nói: “Tôi thật sự là người bị hại mà, xin các ông cho tôi gọi điện về nước, tôi lập tức sẽ tìm được người chứng minh tôi vô tội.”
Kiệt Sâm lắc đầu nói: “Tôi nghĩ cô hẳn là chưa rõ tình hình hiện tại, quân khủng bố vừa bị đàn áp, tất cả các phần tử liên quan tới chúng chúng tôi đều có quyền hoài nghi. Dù cô có thật là con tin đi chăng nữa nhưng trong thời gian qua ai biết cô ở đâu, làm gì… ngay cả quốc gia cô cũng không thể biết được, Như vậy ai sẽ có thể đứng ra bảo lãnh cho cô?”
Khả Hoan cơ hồ muốn té xỉu, nếu nói như hắn thì cả đời này cô không thể thoát khỏi tội danh này sao? Cô bối rối nói: “Ý của ông là phải có phần tử khủng bố đứng ra làm chứng tôi mới thoát tội sao?”
Trung úy nói: “Thực ra cũng không cần, chỉ cần cô có thể hợp tác với chúng tôi khai ra các tin tức liên quan tới phần tử khủng bố, chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô và nhanh chóng đưa cô về nước”
Khả Hoan ngây người một lát rồi lên tiếng với âm điệu đầy chua sót: “Tôi chỉ là một bác sỹ mà thôi, trừ bỏ chữa bệnh cứu người tôi không thể giúp gì các ông. Tuy rằng tôi bị bọn khủng bố bắt nhốt nhưng chúng không hở ra thông tin gì cho tôi, nếu không đời nào để tôi sống đến hôm nay. Thực xin lỗi vì làm các ông thất vọng rồi”
Trung úy nhìn Khả Hoan một lúc mới nói: “Tôi đã hi vọng cô thành thật một chút nhưng xem ra không được rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ giao cô cho quân chính phủ. Cô nên biết nếu lọt vào tay họ thì rất khó toàn mạng trở ra”.
Tạp Trát Nhân cố gắng tỉnh táo lại, đây là nơi nào vậy, mình còn sống hay sao, cha và anh đâu rồi? Tạp Trát Nhân cố gắng nhớ lại những phút giây cuối trên chiến trường, hắn càng cố nhớ lại thì đầu óc càng đau đớn hơn. Mấy phút sau hắn mới tỉnh táo lại, cả người đều kín băng gạc, đùi phải còn quấn thạch cao kín mít, đau đớn khiến cho hắn thức tỉnh và ý thức được mình đang bị thương rất trầm trọng. Nơi bọn hắn đang trú ẩn là một vùng rừng núi hoang dã, Trát Phi cũng bị thương nằm trong lều cùng hắn nhưng thương thế xem ra nhẹ hơn.
Khả Hoan chậm rãi ngẩng đầu dậy, tối hôm qua cô cố sức vắt óc viết chút gì đó ra giấy nhưng sau đó cứ như thế nằm úp lên bàn ngủ qua một đêm. Ở trong mộng cô gặp lại anh, cô đã nhào vào ngực anh khóc lóc kể lể bị quân chính phủ chèn ép, anh vỗ về an ủi cô đừng sợ, có anh ở bên không ai dám tổn thương cô. Khả Hoan vừa nhớ lại giấc mơ vừa rồi nước mắt lại liên tiếp rớt xuốc. Anh đúng là đồ lừa đảo, đã nói là sẽ bảo vệ em mãi mãi nhưng giờ này anh đang ở đâu? Tạp Trát Nhân, anh ở đâu, anh không được chết đâu đấy, anh còn phải đến cứu em nữa cơ mà…...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ