“Đúng vậy, Bạch tiểu thư quả thật tài mạo song toàn, am hiểu ý người khác, bà chủ còn muốn cô ấy làm con dâu mà!”
Bà Cổ cười khổ, “Nếu không có Cúc Hoa, tôi cũng từng nghĩ như vậy thật, cô cảm thấy Cúc Hoa thế nào?”
“Cô chủ tuy rằng không thích nói chuyện, cũng là một người tâm địa thiện lương, là cô gái tốt khó có được, hơn nữa cũng không có tính tình tiểu thư, thực làm cho người ta yêu thích.”
“Đúng vậy, tuy rằng trải qua nhiều biến cố như vậy, mà vẫn có thể kiên cường sống, tôi thấy tâm tính tình của con bé nhất định có thể làm cho Tiêu nhi động tâm .”
“Hiện tại chỉ cần chờ cô chủ cùng cậu chủ cởi bỏ khúc mắc, bà chủ là có thể sớm cháu nội.”
Bà Cổ ha ha bật cười, « Hy vọng được như thế.”
Aiuyen.aiuyen.aiuyen
Cổ Tiêu chạy xe thật sự rất nhanh, đến nơi, gọn gàng phanh xe vào bên cạnh đường, mang đến một tiếng động chói tai . Anh giận dữ đóng sầm cửa xe lại, vào đại sảnh, dựa vào tư liệu trong trí nhớ đi lên tầng 9, tuy rằng tức giận nhưng trong đó còn có ưu sầu khó có thể phát hiện được.
Trong văn phòng Hạ Cúc Hoa còn đang kiểm tra sổ sách, sắp đến cuối tháng, thân là kế toán công việc cô cần phải làm còn rất nhiều.
Tiếng bước chân truyền đến càng lúc càng gần, làm cho cô ngẩng đầu lên, khó hiểu: Đã trễ thế này, còn có ai trở lại công ty nữa chứ? Mà vừa lúc nhìn thấy người đến là Cổ Tiêu, có một chút kinh ngạc biểu lộ ở trên gương mặt cô .
“Đã là mấy giờ rồi, cô còn ngồi ở chỗ này à?” Cổ Tiêu tức giận hét to.
“Tôi còn có một chút công việc chưa có làm xong.” Hạ Cúc Hoa mở miệng giải thích, bởi vì bộ dáng của anh có chút dọa người.
“Cô không cần đi làm nữa , tôi có thể nuôi cô, thân là phu nhân tổng tài của tập đoàn Cổ thị, cô không cần đi làm công cho người ta.”
“Tôi làm cho anh hổ thẹn sao?”
Cô nói nói gì vậy! Cổ Tiêu sắc mặt càng âm trầm , anh không hiểu cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Cảm giác được ánh mắt lãnh liệt của Cổ Tiêu, Hạ Cúc Hoa yên lặng thu thập tài liệu trên bàn .
“Ngày mai bắt đầu nghỉ việc đi.” Cổ Tiêu dùng ngữ khí ra lệnh nói.
Hạ Cúc Hoa yên lặng gật đầu, cô sẽ không phản bác, cũng biết phản bác không có tác dụng gì.
Nhìn đến Hạ Cúc Hoa một chút cũng không phản kháng, chấp nhận tất cả, Cổ Tiêu càng tức giận hơn, nhưng lại không chỗ phát tiết, chỉ có thể ở trở về thời điểm đem xe phòng nhanh như bay.
Hạ Cúc Hoa cơ hồ chịu không nổi tốc độ xe nhanh như vậy, chỉ có thể nhắm mắt lại vô lực thừa nhận.
Khi Cổ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hạ Cúc Hoa, mới giật mình dừng xe lại.
Hạ Cúc Hoa lập tức mở cửa xe, không thể ngăn nổi mà ói ra ngoài.
Cổ Tiêu lập tức xuống xe, nhìn đến bộ dáng cô khó chịu, trong chốc lát hối hận tràn ngập nội tâm, cũng không biết làm gì khác, vươn tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng của cô, làm cho cô có thể thoải mái một chút, miệng ra vẻ tùy ý hỏi: “Cô thế nào ?”
Tựa hồ đem tất cả những gì có trong bụng nôn ra sạch sẽ, Hạ Cúc Hoa mới cảm thấy dễ chịu một chút, cô lắc đầu, cũng không có trách cứ Cổ Tiêu, bởi vì vô luận anh làm cái gì, cô hẳn là nên nhận lấy .
Kế tiếp đó, Cổ Tiêu tận lực đem xe chạy chậm một chút, còn dùng không dễ phát hiện ánh mắt bắn phá đến trên người Hạ Cúc Hoa, nhìn thấy cô cũng không có gì khác thường mới an tâm.
Để cho Hạ Cúc Hoa tắm xong đi ra, Cổ Tiêu mở miệng nói: “Tuần lễ sau chúng ta sẽ đi Pháp, cô lấy giấy chứng minh đưa cho tôi.”
“À.” Hạ Cúc Hoa gật đầu, lấy ra giấy chứng minh từ trong ví tiền của chính mình đưa cho anh.
Cổ Tiêu nhận lấy, nhìn đến ảnh chụp đó là cô gái với nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, không khỏi sửng sốt một chút, nhìn ngày tháng trên đó mới phát hiện là từ mười năm trước , khi đó cô đại khái mới mười sáu, mười bảy tuổi. Nụ cười kia làm cho Cổ Tiêu nhịn không được nhìn thêm vài lần, sau đó mới đặt vào bóp da của chính mình.
Nhìn đến trên người Hạ Cúc Hoa mặc áo ngủ vừa bảo thủ lại mộc mạc, anh không khỏi nhăn mi, áo ngủ kia tuy rằng giặt thật sự sạch sẽ nhưng đã trở nên bạc trắng đi rồi, không cần nghĩ cũng biết đã dùng từ khá lâu .
“Hai bên ngăn kéo đều có tiền mặt, nơi này còn có thẻ tín dụng, cô có thể cầm lấy để mua quần áo cùng đồ dùng gì đó cô thấy cần.”
Hạ Cúc Hoa lại lắc đầu,”Tôi không cần tiền.”
“Tôi cho cô không phải bắt cô mượn.” Cổ Tiêu lớn giọng, thập phần mất hứng vì bị cô cự tuyệt.
Hạ Cúc Hoa chỉ có thể gật gật đầu, “Tôi có thể đã ngủ chưa?”
Cổ Tiêu hờn giận nói: “Chẳng lẽ tôi không cho cô ngủ sao?” vì sao cô mỗi lần đều dùng giọng điệu như đang năn nỉ, tựa hồ chuyện gì đều phải trải qua sự đồng ý của anh mới có thể làm vậy, bọn họ là vợ chồng, cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.
Hạ Cúc Hoa nói ngủ ngon, liền im lặng nằm ở một bên giường, tận lực không chiếm chỗ còn lại.
Thấy hành động của cô, Cổ Tiêu thở ra một hơi, bước vào phòng tắm, còn tiếp tục như vậy, anh khẳng định sẽ giận điên lên mất. Trời biết anh là người bình tĩnh, tự chủ siêu cường, nhưng từng hành động nhỏ bé cùng lời nói vô tâm của Hạ Cúc Hoa, đều có thể anh nổi cơn tức giận.
Sau khi ra, Cổ Tiêu cảm giác được cô cũng không có ngủ say, cô tựa hồ cũng không dễ dàng đi vào giấc ngủ, hơn nữa dễ bừng tỉnh, là vì mơ thấy hành vi ác liệt anh trước kia đối cô sao? Anh chua xót nghĩ.
“Cô buổi tối mơ thấy cái gì vậy?” Cổ Tiêu nhịn không được. Anh muốn biết cô vì sao rơi lệ.
Mơ thấy cái gì?
Hạ Cúc Hoa cứng đờ, cô mơ thấy đều là cùng Hiên Nhi vui cười, cùng nhau khóc, mỗi lần cô mơ thấy là thời gian cùng Hiên Nhi chơi đùa vui vẻ, cuối cùng nhìn thấy Hiên Nhi cách cô càng ngày càng xa, cười đối cô nói -- mẹ, mẹ phải cười nha, mẹ, cười nha!
Sau đó, bé con liền biến mất không thấy nữa.
Thấy cô không có trả lời, Cổ Tiêu cố chấp hỏi: “Vậy cô vì sao lại khóc?”
Khóc? Hạ Cúc Hoa chấn động, từ sau khi đáp ứng với bé con là sẽ chỉ cười, cô chưa bao giờ khóc. Cô nghĩ đến chính mình đã làm được điều mình hứa hẹn với con trai, kỳ thật cô căn bản không có làm được, bởi vì lòng của cô còn đang khóc, ngay cả bản thân khóc cũng không biết.
Nhìn thấy Hạ Cúc Hoa vẻ mặt đau đớn, Cổ Tiêu trong lòng co rút, không tiếp tục hỏi nữa. Anh luôn đối với mọi chuyện ngoài thân đều thờ ơ, thậm chí không có nửa điểm hiếu kỳ, vì sao lại muốn biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì chứ? Muốn biết cô đã trải qua những gì? Mang theo cảm giác phức tạp không biết tên, Cổ Tiêu nằm xuống ở bên kia giường ngủ.
★ ★ ★
Xử lý tốt công việc trong một ngày , thời gian tan tầm nhanh chóng đến . Cổ Tiêu một bên thu thập tư liệu trên bàn, nghĩ tới cái gì đó, lập tức ấn điện thoại nội tuyến , “Thủy Tiên, vào đây một chút.”
“Vâng.” Chất giọng thanh thúy đáp lại
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đến gần, vang lên tiếng gỏ cửa.
“Vào đi.”
Đẩy cửa ra đi vào là Bạch Thủy Tiên một thân áo váy màu phấn trắng , cô luôn xinh đẹp giỏi giang, trên mặt mang theo kinh hỉ không che dấu được, “Có chuyện gì vậy? Tổng tài.” Trước kia khi tan tầm hoặc tăng ca , Cổ Tiêu đều tiện đường đưa cô về nhà, hoặc mời cô cùng nhau dùng bữa tối. Nghĩ lại, cũng lâu rồi bọn họ không có tâm sự .
“Vé máy bay đi Pháp đặt xong chưa?” Cổ Tiêu ngẩng đầu hỏi.
“Đặt xong rồi ạ, ngày mai chín giờ lên máy bay.” Bạch Thủy Tiên có chút kinh ngạc, Cổ Tiêu rất ít hỏi đến những việc nhỏ như đặt vé, đặt chổ hoặc tặng quà, các việc vặt linh tinh đều là nhờ thư ký đi làm .
“Vậy phiền cô nhiều đặt thêm một chỗ ngồi.”
“Thêm một vị nữa sao? Tổng tài, không phải em cùng đi với anh sao? Chẳng lẽ còn có người phụ trách khác cũng cùng đi à?” Bạch Thủy Tiên càng kinh ngạc. Kế hoạch đi Pháp là đã sớm sắp đặt khá hoàn hảo từ trước, nếu còn có khác người phụ trách muốn cùng đi, không lý nào cô lại không biết a!
“Không phải người công ty, giúp tôi xem có thể hay không thêm đặt thêm chỗ ngồi.”
“Vâng.” tuy đầy bụng khó hiểu, nhưng Bạch Thủy Tiên chỉ có thể làm theo, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Một lát sau, cô lại lần nữa gõ cửa đi vào. “Tổng tài, vé khoang hạng nhất chuyến bay vào buổi sáng chín giờ ngày mai đã bán hết rồi, chỉ còn lại chỗ ngồi ở khoang phổ thông .”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ