“Khoang phổ thông......” Cổ Tiêu suy tư một chút, trải qua vài ngày ở chung, anh phát hiện Hạ Cúc Hoa tựa hồ không có phản ứng gì , đối với việc người khác muốn cô làm thì chưa bao giờ cự tuyệt, tựa hồ bản thân không có chút cảm giác buồn vui nào vậy, chuyện này làm cho anh có đôi lúc bực mình, nhưng trước mắt anh căn bản không nghĩ thay đổi tính tình của cô. Nếu muốn cô ngồi khoang phổ thông, chắc chắn cô cũng sẽ không có gì ý kiến , nhưng là anh không muốn làm như vậy.
“Đặt vé một lần nữa đi, sửa đến chuyến mười giờ xem thử.”
“Vâng, xin hỏi người đó tên là gì, là nam hay là nữ?”
Cổ Tiêu đã thu thập mọi thứ gọn gàng , đứng lên, “Hạ Cúc Hoa, nữ .”
“Hạ Cúc Hoa.” tên này hình như cô ở nơi nào đó nghe qua, nhưng hẳn là không phải là người công ty đi? Mà nếu không phải người công ty, vì sao lại cùng tổng tài đi Pháp chứ? Bạch Thủy Tiên nhịn không được hỏi: “Tổng tài, cô là ai vậy?”
“Vợ của tôi.” Cổ Tiêu liếc nhìn cô một cái, “Nếu đặt được vé máy bay, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây.”
Bạch Thủy Tiên ngơ ngác nhìn Cổ Tiêu đi ra ngoài, còn chưa kịp lấy lại tinh thần khi nghe câu trả lời của anh . Trời ạ! Cổ Tiêu có vợ từ khi nào vậy, mà cô cư nhiên không biết gì? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Cô giờ mới phát hiện nhiều như vậy năm ở chung, nhưng tuyệt không hiểu hết con người của Cổ Tiêu. Biết được tin này, làm cho giương mặt vốn xinh đẹp giờ mang theo một chút tái nhợt cùng khiếp sợ tiếp đó là bi phẫn.
★ ★ ★
Hoa cúc đủ màu sắc dáng hình trong vườn khoe ra từng cánh hoa mỏng manh, theo gió nhẹ khẽ khàng đong đưa, tựa hồ như đang múa trong gió, dưới bóng tịch dương ánh chiều tà chậm trôi, có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Xem, bông hoa cúc này có đẹp không này?” Bà Cổ ngồi ở ghế, cao hứng hỏi.
“Đẹp quá.” Hạ Cúc Hoa thản nhiên nở nụ cười. Đúng vậy! Thật đẹp, những bông hoa xinh đẹp khoe hương!
“Mấy năm nay có vào thăm cha của con không?” Bà Cổ khuôn mặt nghiêm túc hỏi.
“Ba năm trước ông ấy đã qua đời trong tù a.”
Cha Hạ Cúc Hoa, giống như sói xám gian ác trong những câu truyện cổ tích, làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Trong trí nhớ của cô thuốc và rượu chưa từng rời khỏi tay ông, còn thích đánh bạc. Chỉ cần thua, ông liền uống say mèm, cầm lấy cây gậy đặt ở góc tường, dùng toàn lực quất lên người cô. Khi mới bắt đầu cô còn không hiểu chuyện, liền khóc hô gọi mẹ. Nhưng mẹ chưa bao giờ xuất hiện, cho dù có xuất hiện cũng chỉ ôm mặt khóc.
Dần dần, cô đã không còn kêu đau, cũng sẽ không khóc nữa, cảm giác của cô đã sớm chết lặng. Sau đó cha còn làm nên chuyện ác tày trời đó, rồi Cổ Tiêu tới báo thù. Ngay từ đầu cô đã cố giãy dụa , nhưng khi vừa nghe đến anh là ai, cô phát hiện chính mình căn bản không có khả năng chống cự.
Bởi vì cha làm nên chuyện sai lầm, mà trên người cô chảy cùng một dòng máu viớ ông, “cha nợ con trả” vốn là thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên), cho nên anh hành động như vậy cô chỉ có thể chấp nhận vận mệnh của mình. Nhưng tại thời điểm giống như vui thích trong sự đau đớn, cô vẫn là nhịn không được cắn Cổ Tiêu một cái, cô không biết bản thân vì sao lại dùng hết toàn lực đi cắn anh .
Bà Cổ nhìn vẻ mặt của Hạ Cúc Hoa ánh lên nổi sợ hãi, nhịn không được thở dài một hơi, “Con còn khổ sở sao? Mẹ từng nghe nói ông ấy cũng không phải một người cha tốt, hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, còn thường xuyên đánh con có phải hay không? Aiz! Bất quá cha thủy chung vẫn là cha, dù xấu xa vẫn là cha mình .”
“Đúng vậy, con cũng không phải khổ sở, chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ.” Hạ Cúc Hoa lấy lại tinh thần, cười nhạt .
“Tốt lắm, đều là mẹ không tốt, chuyện quá khứ không cần thiết thì cũng đừng nhắc tới nữa.” Vỗ nhẹ vào bàn tay Hạ Cúc Hoa, Bà Cổ ẩn ẩn nói lời xin lỗi.
Hạ Cúc Hoa không để ý nhiều chỉ lắc đầu.
“Ngày mai sẽ đi Pháp, có cái gì cần chuẩn bị nữa không?” Bà Cổ vội vàng thay đổi đề tài.
“Không có.”
“Nghe nói trang phục ở Pháp được đánh giá cao, con đi nhớ phải mua nhiều một chút biết không? Đừng chỉ luân phiên hai bộ quần áo thay đổi qua lại như thế, người trẻ tuổi nên biết chăm chút cho bản thân nhiều hơn một chút, nếu đến cái tuổi của mẹ rồi thì có muốn làm gì cũng vô dụng a.”
Bà Cổ mỉm cười nói.
Mấy ngày nay ở chung với nhau, bà thấy Hạ Cúc Hoa tuyệt không để ý việc hưởng thụ vật chất , ngày thường mặc quần áo liền chỉ hai bộ. Bây giờ vẫn còn có cô gái đơn thuần thế nào sao, Bà Cổ thực cao hứng cực kỳ.
Hạ Cúc Hoa gật đầu. Trong lòng có chút khổ sở, ngày mai là thứ bảy, là ngày cô đến thăm con, xem ra phải đến tuần sau trở về rồi mới có thể gặp cục cưng . Cô không muốn làm cho những người khác biết sự tồn tại của bé con, trong lòng cô hiểu được vô luận là bà Cổ hay Cổ Tiêu đều là người có tâm địa thiện lương, nếu để cho hai người biết, chỉ là tăng thêm một tầng thương tâm mà thôi.
Theo tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, Cổ Tiêu xuất hiện ở trước mặt các cô, anh nhìn Hạ Cúc Hoa một cái, đối mẹ mình mỉm cười ân cần thăm hỏi: “Mẹ, hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt, hôm nay đẹp trời , nên tâm tình cũng thư sướng hơn rất nhiều.” Bà Cổ cười trả lời.
“Sắc trời dần tối, gió lớn hơn rồi, chúng ta vào đi thôi!”
“Được, A Ngũ chắc cũng làm xong cơm chiều ! Cô ấy a, hiện tại đều sợ nhìn thấy Cúc Hoa đâu.” Bà Cổ đứng lên.
“Vì sao?” Cổ Tiêu giương mi, liếc mắt nhìn Hạ Cúc Hoa một cái, cô như cũ vẫn chỉ một vẻ lãnh đạm.
“Bởi vì Cúc Hoa luôn đòi giúp A Ngũ nấu cơm quét tước, cô ấy lại không chịu.” Nghĩ đến hình ảnh đó, Bà Cổ bật cười ha ha .
“Thế sao.” Cổ Tiêu tâm có chút động.
Trên bàn cơm bày ra năm món mặn một món canh, sắc hương câu toàn .
Cổ Tiêu cơ hồ nhíu mày, bởi vì chỉ ăn mấy miếng cơm, gắp mấy chiếc miếng rau xanh Hạ Cúc Hoa đã muốn buông đũa, anh đáng lẽ nên sớm phát hiện cô căn bản không ăn cái gì , khó trách cô lại gầy như vậy, sắc mặt thì luôn không tốt.
“Cúc Hoa, con như thế nào lại ăn ít như vậy?” Bà Cổ nhịn không được lo lắng hỏi.
“Đã no rồi a.” Hạ Cúc Hoa mỉm cười nói.
“Có phải hay không A Ngũ làm đồ ăn không hợp với khẩu vị của con?”
“Không, đồ ăn ngon lắm, nhưng con vốn ăn không nhiều.” Hạ Cúc Hoa vội vàng lắc đầu trả lời.
“Nhưng mà cũng không thể ăn ít như vậy, con lại không ăn đồ ăn vặt, chỉ có uống vài cốc nước, làm sao có thể không đói bụng?”
“Con quen thế rồi.” Hạ Cúc Hoa vẫn thản nhiên cười cự tuyệt, ”Mọi người từ từ ăn.” nói xong, cô định đứng dậy cầm bát cơm định xuống phòng bếp.
“Ngồi xuống.” Cổ Tiêu bỗng nhiên ra tiếng .
Hạ Cúc Hoa giật mình, không nói gì thêm, thực nghe lời mà ngồi xuống.
Cổ Tiêu đứng dậy cầm lấy bát của cô lại xới thêm nữa bát cơm, còn gắp thiệt nhiều đồ ăn, rồi đem môt bát đày ắp đặt ở trước mặt cô , dùng ngữ khí ra lệnh nói: :Đem tất cả đồ ăn đều ăn hết đi.”
Hạ Cúc Hoa khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn đôi con ngươi tràn ngập sự kiên định của Cổ Tiêu, chỉ có thể lại cầm đũa lên gian nan nâng bát từng ngụm từng ngụm đưa thức ăn vào miệng nhấm nuốt .
Thấy này một màn này, bà Cổ vụng trộm nở nụ cười.
Trong bụng đồ ăn tựa hồ không tiêu hóa được, Hạ Cúc Hoa cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố ngồi cùng bà Cổ xem hết tiết mục trên tivi xong mới lên lầu.
Từ phòng tắm đi ra, không có thấy Cổ Tiêu, cô biết anh đang ở thư phòng cách vách xử lý công việc.
Nằm ở trên giường, Hạ Cúc Hoa cảm thấy bụng bắt đầu trướng lên đau đớn. Cô biết đó là bởi vì một thời gian dài ăn ít, hôm nay đột ngột nhét vào nhiều như vậy đồ ăn, dạ dày vì thích ứng không được, mới phát ra kháng nghị.
Trong lúc ngủ mơ, cô nghe được Cổ Tiêu vào phòng cởi quần áo đi tắm, sau đó đi ra, bên tai lại nghe được giọng nói của anh.
“Cô đã ngủ chưa?”
Hạ Cúc Hoa cố gắng mở to đôi mắt mơ màng, bởi vì ngọn đèn quá mức chói mắt , một hồi lâu mới mở được, cô chờ câu hỏi của anh.
“Có phải hay không ở nhà không có việc gì để làm?” Dùng khăn xát khô tóc của mình, Cổ Tiêu lạnh lùng hỏi.
Hạ Cúc Hoa muốn trả lời, nhưng cảm thấy bụng càng thêm đau lên, chỉ có thể lắc đầu.
Cổ Tiêu nhìn cô, cảm thấy không thích hợp, liền đi đến bên cạnh: ”Cô làm sao vậy?”
Hạ Cúc Hoa ở dưới chăn nhẹ nhàng vỗ về ngoài bụng lắc đầu, không có lên tiếng.
Cổ Tiêu nóng nảy, kéo cô, quát: “Cô rốt cuộc làm sao vậy? Nói chuyện a?”
Hạ Cúc Hoa lộ ra mỉm cười, một bộ dáng bảo anh đừng lo, “Tôi chỉ là đau bụng một chút, không có việc gì .”
Cổ Tiêu lập tức hiểu được, đem cô thả lại trên giường, trên thân cũng chỉ vây quanh bằng chiếc khăn tắm lập tức chạy xuống dưới lầu, tìm được thuốc dạ dày lại nhanh chóng chạy lên....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ