Ring ring
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Làm gì vội vậy, Trưởng phòng càng nghi ngờ, "Phòng Nhân sự sẽ chiếu theo hợp đồng mà làm, công ty có thể yêu cầu cô bồi thường...".

"Tôi hiểu, công ty có thể xử lý theo quy định, tôi cũng không có ý kiến gì khác." Lăng Tiểu Manh đã bắt đầu nhìn ra phía cửa, ý muốn đi rất rõ.

Muốn đi đến thế sao? Trưởng phòng tức tối, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng, "Cô Lăng, một khi đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể chúc cô thuận buồm xuôi gió trên con đường của mình".

Tuy nói là đi gấp, nhưng khi cô bàn giao xong tất cả thì cũng đã gần tới trưa. Lúc ôm đồ đạc bước ra khỏi cửa tất cả đều rất yên tĩnh, bình thường Lăng Tiểu Manh rất ít giao thiệp với người trong công ty, đi vội vàng, tới cửa không để lại chút tăm hơi, cũng chẳng mấy ai quan tâm khi thấy cô bỏ đi.

Phía bên ngoài ánh nắng chói mắt, cô ngoái lại nơi mình thân thuộc nhất suốt hai năm nay, rồi đi thẳng về phía trước không chút vương vấn. Mới đi được một bước thì phía sau bỗng có người gọi cô, giọng rất gấp, trong nháy mắt đã ở ngay sau.

"Lăng Tiểu Manh, này, Lăng Tiểu Manh, cô đừng đi nhanh như thế chứ." Trưởng phòng Thiết kế và trưởng phòng Nhân sự đuổi theo sau thở phì phò, vừa thấy cô dừng bước thì mặt mũi rạng rỡ. Trước khi cất lời hai người lại nhìn nhau, có cùng một kiểu mặt... Lăng Tiểu Manh, cô lợi hại, ừ thì cô lợi hại, trông có vẻ đi lại vật vờ, nhưng không ngờ đuổi theo khó đến vậy, đúng là nhìn thì tưởng vớ vẩn mà khiến người ta ngạc nhiên đến thế.

"Có việc gì không?", Tiểu Manh vẫn ôm túi đồ trong tay, nhẹ nhàng hỏi.

Hỏi thừa, nếu không có chuyện thì họ chạy gấp thế làm gì? Hai người đó còn nhìn nhau, rồi trưởng phòng Nhân sự nói trước, giọng khá khách sáo, "Lăng Tiểu Manh à, Tổng giám đốc Cố tìm cô".

Tới rồi, tới rồi, tới rồi! Lăng Tiểu Manh hối hận sao mình không chạy nhanh hơn, vẻ mặt đau khổ, "Tại sao Tổng giám đốc Cố muốn gặp tôi? Tôi, tôi đã từ chức rồi mà".

"Tôi biết, nhưng Tổng giám đốc đã xem báo cáo về việc từ chức của cô, nhất định bảo cô trước khi đi phải tới gặp một lần, có thể là muốn giữ cô lại chăng?" vẻ mặt mếu máo, nhưng vẫn cố nói cho hết nhẽ.

"Tôi không,..", Lăng Tiểu Manh không giỏi từ chối, nhưng lần này cô muốn vượt qua chính mình.

"Đi mau lên, Tổng giám đốc Cố đang đợi kìa." Sao có thể để cô nói hết, trưởng phòng Nhân sự là một người phụ nữ trung niên, khi nãy mới được mở mang về tốc độ của cô, lúc này không quản ba bảy hăm mốt tóm lấy tay cô, lo liệu trước sau, đề phòng cô đột nhiên biến mất.

Gần như được áp giải tới tầng làm việc của Tổng giám đốc, lúc được thả ra thì Lăng Tiểu Manh đã mặt đỏ tía tai.

Bước ra khỏi thang máy trưởng phòng Nhân sự mới chịu buông tay, nhưng vẫn đứng chặn ở phía sau, trợ lý đặc biệt của Cố Chính Vinh, Trần Vân cũng xuất hiện. Cửa phòng làm việc của Cố Chính Vinh khóa trái. Lúc gõ cửa cô nhìn trái nhìn phải, tất cả đều đang nhìn chằm chằm, thấy thế nào cũng không có đường thoát, Lăng Tiểu Manh đành cúi đầu nghe theo.

Bước vào trong cô mới phát hiện trong phòng nồng nặc mùi khói thuốc, Cố Chính Vinh ngồi trên bàn làm việc ngẩng đầu nhìn lại, cô không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ thấy anh trầm tư dập tắt điếu thuốc trong tay Căn phòng cách âm rất tốt, cửa đóng rồi im lặng như tờ, Cố Chính Vinh ngồi đó không động đậy, mãi lúc sau mới cất lời, "Tiểu Manh, em qua đây". Lăng Tiểu Manh vừa nhấc bước theo phản xạ, liền tỉnh ngay, lập tức dừng lại, sau khi dừng bước chỉ nói đúng một câu, "Em nghỉ việc rồi".

Gương mặt Cố Chính Vinh vẫn ở trong bóng tối, hình như anh đang cười, nhưng Lăng Tiểu Manh tự hỏi lúc này anh tuyệt đối không thể cười được, nhất định cô bị ảo giác, cô nhất quyết không để bị dụ dỗ nữa, đứng yên bên cạnh chiếc sô pha trong phòng khách, hai tay tóm lấy phía lưng ghế ngón tay siết chặt, bộ dạng rất kiên quyết.

Cố Chính Vinh không nói, mà đứng dậy bước tới, thoảng mùi hương thân thuộc, Lăng Tiểu Manh chỉ thấy da thịt mình như căng lên, tim đập nhanh hơn, ngón tay nắm chặt.

Đúng, cô đang hạ quyết tâm, nhưng sức mạnh của thói quen suốt hai năm nay quả rất lớn, đối diện với Cố Chính Vinh cô chẳng có cách nào để trấn tĩnh bản thân được.

"Tiểu Manh, anh đã đọc qua đơn từ chức." Anh bước tới ngồi xuống sô pha, rồi ra dấu bảo cô ngồi xuống, thấy cô không động đậy anh đưa tay kéo cô ngồi xuống.

Chiếc ghế rộng mênh mông, anh vừa chạm tay vào cô đã ngồi xuống ngay, dũng khí lên cao mở miệng nói: "Em nghỉ việc rồi. Còn chìa khóa xe, em đặt trên tủ giày trong nhà. Còn cả...".

"Còn cả cái gì?" Anh tiếp lời, "Còn cả việc em định sẽ không nghe điện thoại của anh, không gặp mặt anh, không ở bên anh nữa đúng không?".

Không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy, Lăng Tiểu Manh chẳng biết phải nói gì, mắt đăm đăm nhìn anh một lúc lâu, cô cúi nhìn rồi khẽ gật đầu.

Má lạnh toát, là tay của Cố Chính Vinh, trong chớp mắt cô giật mình hoảng hốt, nhưng sau đó thấy vai nằng nặng, hóa ra anh đã nghiêng người áp mặt vào cổ cô, hơi thở sâu mà dài, từng luồng khí phả lên mặt cô.
Lăng Tiểu Manh thấy hơi sợ, đưa tay định ôm lấy anh nhưng lại thấy không nên, tay cứng đờ rồi rụt lại.

"Anh sao vậy?"

"Chẳng sao cả, chỉ là hơi mệt, muốn tựa một chút." Cố Chính Vinh không nhúc nhích, giọng nói cũng nhẹ, mãi mới thốt ra được mấy chữ, "Tiểu Manh, em muốn đi thật ư?" Sau khi hạ quyết tâm bỏ đi, cô đã nghĩ rất nhiều về phản ứng của Cố Chính Vinh. Nhưng cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng như bây giờ.

Anh là Cố Chính Vinh, trước mặt cô luôn là người đàn ông đường hoàng ngạo nghễ, với bất cứ chuyện gì cũng điềm tĩnh xử trí, với ai cũng nói cười bình thản. Giờ lại trầm lặng tựa vào vai cô, không phải cô đang mơ chứ?

Hành động này khiến cô có ảo giác, ảo giác rằng anh đang dựa vào mình, rằng anh muốn có được sự an ủi và sức mạnh nơi cô.

Giống như có dòng nham thạch chạy qua, lồng ngực đau như phải bỏng, hóa ra trái tim run rẩy đã ào ào rỉ máu, Lăng Tiểu Manh dùng tất cả sức lực để khống chế bản thân. Bàn tay đặt bên hông nắm chặt lại, siết mạnh, đầu ngón tay tê dại.

Lăng Tiểu Manh thử mở miệng nói nhưng cổ họng đau rát, cố gắng mấy lần nhưng chẳng nói được thành lời. Trong chớp mắt một bên vai đột nhiên nặng trĩu, dường như anh đã đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cô, người cô như run lên.

Rồi Cố Chính Vinh ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ được nét trên khuôn mặt anh, rất bình tĩnh như thể vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, "Anh biết rồi, sắp tới em định ở đâu?". Tối qua anh đã điện cho Tô Ngưng, chẳng lẽ anh còn không biết? Lăng Tiểu Manh tiếp tục im lặng.

Lăng Tiểu Manh lại thấy má mình lạnh toát, động tác quen thuộc, ngón tay Cố Chính Vinh vuốt nhẹ lên, "Cũng được, em đi đi, chuẩn bị triển lãm cho tốt, đợi một thời gian anh sẽ tới đón em". Câu nói này... Mỗi một từ, mỗi một chữ cô đều nghe rất rõ, thế nhưng không tài nào lý giải được. Tim vẫn đau nhói, hít một hơi để trấn tĩnh lại, Lăng Tiểu Manh trợn tròn mắt, định nói gì đó, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Phòng làm việc của Cố Chính Vinh vẫn luôn bận rộn, từ lúc cô bước vào tới giờ yên lặng chưa quá mười phút, nhưng Lăng Tiểu Manh thấy như gần chục năm, lập tức đứng dậy, chỉ tay về phía cửa, "Anh bận rồi, em phải đi đây". "Anh còn chưa nói hết." Cố Chính Vinh vẫn ngồi đó, hiếm khi độ cao đảo lộn thế này, anh ngẩng đầu nhìn, ngăn không để cô bỏ đi.

Nếu để anh nói tiếp liệu cô còn có cơ hội trốn thoát? Thiếu chút nữa là Lăng Tiểu Manh bịt tai lại.

Tiêng gõ cửa gấp gáp, điện thoại trên bàn Cố Chính Vinh reo vang, anh ngoái đầu nhìn, cuối cùng cũng đứng dậy ra nghe.

Anh vừa quay người, Lăng Tiểu Manh đã thấy áp lực giảm đi phần nào liền nhấc chân bước ra cửa.

"Đợi một chút." Cố Chính Vinh vừa cầm điện thoại vừa nói, trong lòng rối bời, cảm thây bất lực trước phản ứng của cô.

Lăng Tiểu Manh rốt cuộc vẫn là Lăng Tiểu Manh, phản ứng khi bỏ nhà ra đi cũng khác hẳn với người khác. Những cô gái khác đến một mức độ nào đó bằng bất cứ giá nào cũng sẽ bày tỏ quyết tâm của mình, mãnh liệt hơn một chút thì sẽ quăng đồ đạc vào mặt đàn ông rồi quay người bỏ đi, cô thì ngược lại, đến lúc này vẫn nhẹ nhàng, thỏ thẻ, nếu không cũng im lặng.

Im lặng là tốt, im lặng là vàng, anh phục rồi.

Nhưng cô có được một nơi yên tĩnh để chuẩn bị triển lãm cũng tốt, anh vốn đã định để cô rời bỏ vị trí hiện tại ở công ty, chỉ là chưa kịp nói rõ, tất cả đều trở nên hỗn loạn.

Cố Chính Vinh liền nhấc máy nghe điện thoại, đầu dây bên kia là giọng trợ lý Trần Vân, "Tổng giám đốc Cố, có người muốn gặp ngài". "Bảo họ đợi chút, giờ tôi không có thời gian." "Đó là... là vợ con ngài, có thật ngài muốn họ đợi không?" Cố Chính Vinh lặng người, ánh mắt
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
<<1...404142
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Yêu người không hoàn hảo
» Yêu một Hoàng tử Ếch
» Yêu Chàng Rồi Nha
» Vợ Ngốc Ah ! Em Trốn Được Tôi Sao ?
» Vị mặn của cà phê muối
1234...262728»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt