Snack's 1967
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Truyện : Nhật ký chạy trốn tình yêu
Tác giả : Nhân Hải Trung

ới thiệu:

Thanh mai trúc mã tám năm yêu nhau đã rời bỏ Lăng Tiểu Manh nhẹ như không, cô vốn nghĩ mắt ngấn lệ một mình trên con đường dài, xô đẩy thế nào cô rơi phải cái bẫy – kẻ thứ ba. Trong lòng nghĩ một ngày nào đó cô sẽ bị vứt bỏ, một người phụ nữ hấp dẫn phong tình sẽ thay vào vị trí cô, vậy nên cô chẳng mong chờ gì.

Đổng Diệc Lỗi người bạn trai sau bao năm xa cách, Cố Chính Vinh người tình sắt đá bỗng nhiên rời xa, Bùi Gia Tề người thanh niên tài cao nhiệt tình đeo đuổi, đem tình yêu giấu trong lồng ngực, Lăng Tiểu Manh chọn cách bỏ chạy trong hoang mang...

♥♥

"Khi nước mắt chảy ra, cũng là lúc cô biết rằng mình lại rơi vào vòng xoáy ấy, trước cái gọi là tình yêu, cô quá bé nhỏ, cô không đủ khả năng, cô không thể chịu được, vậy tại sao đến việc từ bỏ cũng không được?"

♥♥

"Chạy ư? Lăng Tiểu Manh cười thành tiếng, ước mơ của cô ở đây, anh cũng ở đây, lần này cô còn chạy đi đâu được chứ?"



Lăng Tiểu Manh tôi: Từ năm mười sáu tuổi cho tới nay, cả thế giới chỉ có mình Đổng Diệc Lỗi. Tất cả niềm vui của tôi đều là anh, tám năm yêu nhau, từ lúc nhỏ xíu cho tới khi trưởng thành, tôi cứ ngỡ tám năm đó là sự khởi đầu nhưng anh lại coi đó là sự kết thúc. Có những người thất bại sẽ làm lại từ đầu, lại có những người thất bại rồi không thể gượng dậy nổi, còn thì tôi chẳng là ai trong số họ. Tình yêu, ngay từ đầu cũng chỉ là một câu nói, vậy thôi buông xuôi là được.

Cố Chính Vinh tôi: Quyền thế có đủ, gia sản có thừa, từng bước từng bước tôi đi cho tới ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể ngồi hưởng thành quả của mình. Thế nhưng niềm vui duy nhất của tôi lại là được chứng kiến Lăng Tiểu Manh từ một chồi non dần lớn thành cây cao ngút trời.

Chính tôi người nắm lấy tay em, chính tôi người ngưỡng mộ tài hoa của em, người dạy cho em thấy rõ quy tắc của trò chơi huyền bí nhất, dạy em cách tiến lùi hợp lý nơi phồn hoa đô hội, để rồi em trở nên nổi tiếng khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

Sau lưng mỗi một người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ, sau lưng một người phụ nữ thành công lẽ nào chẳng có lấy một người đàn ông? Tôi nỗ lực hết mình, nhưng rốt cuộc để làm gì chứ?

Ai cũng biết đây là con đường rừng mà anh tình tôi nguyện, mãi mãi hướng thẳng nhưng vĩnh viễn chẳng có ánh sáng. Ai cũng biết con đường này càng đi càng hẹp, kết cục nếu không phải sinh tồn cũng là diệt vong. Nhưng liệu có ai nghĩ được, ta bước đi không ngừng về phía trước, cứ mỗi bước chân sẽ đưa ta tới gần ngõ cụt của con đường?

Từ bỏ tình yêu nhưng khi tình yêu đột ngột đến, ta phải làm thế nào?

Trao đổi công bằng, đôi bên cùng có lợi, nhưng khi anh thực sự rời xa em, liệu em còn có thể giữ những suy nghĩ như khi ta bắt đầu để rồi cười dửng dưng?

Bông hoa tình yêu, hân hoan nảy chồi trong ngày hè, ai ai cũng ngỡ mật ngọt chớm nở, nhưng ở bên em như cái họa ngập đầu, rốt cuộc ai đúng ai sai? Ngõ cụt này tới khi nào mới thấy được ánh dương? Tất cả những gì em có thể làm cũng chỉ như hạt sương trong đêm hè, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời sao đợi chờ buổi sớm mai.



Đọc truyện :

Chương 1 - Ai là cùng trời cuối đất của ai

Cũng chẳng sao, cô chưa từng nghĩ sẽ phải ở bên Cố Chính Vinh cho tới khi nếp nhăn hằn đầy trên mặt, cô cứ ngỡ anh cũng vậy.

Vậy là tốt rồi, sau này già rồi nghĩ lại, họ sẽ mỉm cười chứ không thấy ghê khi trông thấy dung mạo của nhau.

***************

Cho tới giờ Lăng Tiểu Manh vẫn không hiểu tại sao Đổng Diệc Lỗi lại không yêu mình.

Nói không yêu là không yêu, quay đầu bỏ đi lạnh lùng như thể tám năm bên nhau chỉ là một vở kịch độc diễn nực cười, lê thê và vô vị, khán giả đã chẳng còn hứng thú, khi hạ màn sân khấu trống trơn, chỉ còn lại nữ chính đứng một mình trơ trọi dưới ánh đèn.

Khi quay lưng bỏ đi, Lăng Tiểu Manh cứ nhìn trân trân không chớp mắt, mãi một lúc sau vẫn đứng yên tại chỗ, cô mong biết mấy chỉ giây sau thôi, anh sẽ nhảy ra từ một góc nào đó rồi cười nói: "Em bị lừa rồi! Buồn cười không?".

Rồi cô lại như ngày trước, vừa giả bộ cấu véo vừa hét: "Buồn cười đâu ra, chẳng buồn cười chút nào! Đồ nhăng cuội anh đi chết đi!".

Cô tin là như vậy, cứ cố chấp chờ đợi, nhưng mãi tới khi hoàng hôn dần tắt, góc phố ấy chỉ còn mình cô với chiếc bóng kéo dài như một dấu chấm than không hoàn chỉnh.

Trở về nhà cô ốm nặng, một tuần liền chẳng ăn được gì, sút mất ba, bốn cân. Từng giây từng phút trôi qua mỗi ngày đều trở nên vô vị, mọi thứ lặp đi lặp lại trước mắt cô. Ngày nào cũng như đang xem phim chiếu muộn, ánh phản quang cực lớn, từng chi tiết nhỏ nhất của mỗi một nhân vật đều được phóng to lên hàng chục lần. Rõ ràng là cảnh hài hước nhưng đoạn nào cũng như đâm nhói tim, người xem chỉ có mình cô, đến một người hưởng ứng cũng không có.

Nếu thực sự là phim chiếu muộn thì đã tốt, không chịu được thì bỏ về. Nhưng cô đã hoàn toàn mất hết sức phản kháng, không khống chế được, não bộ sau hai mươi tư giờ lại tự động tái diễn hình ảnh ấy, hồi nhỏ thầy cô nào cũng khen cô có trí nhớ siêu phàm, nhưng giờ thật đáng thương biết mấy.

Nhưng dù vết thương có như thế nào rồi cũng sẽ lành, đâu phải là đứt chân đứt tay, mãi sau này khi nhớ lại ngày kết thúc với Đổng Diệc Lỗi, cô như tê liệt, không chỉ thế, trong mê man cô còn thốt thành lời: Anh ấy không phải người ngoài hành tinh chứ? Người đàn ông đó sao lại là Đổng Diệc Lỗi? Tại sao lại là hòn đá cuội của cô?

Hòn đá cuội chính là chàng trai từ năm mười sáu đã ở bên cô như hình với bóng, khẽ hôn lên đôi môi cô trong căn phòng học ngập tràn ánh hoàng hôn. Đó là nụ hôn đầu đời non nớt của họ, môi họ run lên, đến việc phải đưa lưỡi vào trong cũng không biết.

Hòn đá cuội của cô chính là người đã nói như đinh đóng cột trước mặt cha mẹ và thầy cô rằng yêu sớm sẽ chẳng ảnh hưởng tới thành tích, anh nhất định sẽ đứng đầu trong trường. Khi đó anh mặc đồng phục, thắt cà vạt chỉnh tề, nét mặt nghiêm trang, đến cả thầy hiệu trưởng cũng cảm động.

Hòn đá cuội của cô chính là chàng trai ngay trước tháng Bảy tăm tối đã từ bỏ cơ hội được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu, rồi dắt tay cô cùng thi vào ngôi trường tràn ngập màu xanh. Khi đó chẳng mấy ai nghĩ cô là tốt, khi đó ai cũng nói anh ngốc nghếch, nhưng họ vẫn tạo nên kỳ tích.

Hòn đá cuội của cô chính là chàng trai dưới bóng cây trong trường đã nói nhất định sẽ làm nên sự nghiệp lớn, khiến cô phải tự hào đến mức có thể vểnh đuôi lên tận trời. Khi ấy, anh đã quen với việc Lăng Tiểu Manh ngẩng cao đầu, khẽ tựa lên vai anh như đang tựa vào một thân cây cao lớn.

Chàng trai đó sao có thể vừa mới bước vào xã hội đã chọn một người thứ ba có thể giúp anh một bước bước lên tới trời? Chàng trai đó sao có thể đạp lên tất cả những năm tháng đã qua, xóa nhòa ký ức giống như một đứa trẻ sơ sinh, còn cô chỉ như chút bùn bẩn dính trên mũi giày, để rồi anh chùi đi nhẹ nhàng và sạch sẽ?

Được thôi, dù mọi người có nói như thế nào, cô vẫn nghĩ rằng, tám năm đó cô ghi lòng tạc dạ coi nó như một chuyện tình đẹp, mãi mãi không thể trở lại.

Nhưng chuyện tình đẹp nào rồi cũng phải kết thúc, đối diện với tình yêu, có người càng trắc trở họ càng dũng cảm, cũng có vài người không thể gượng dậy, nhưng cả hai đều không phải sự lựa chọn của cô.

Tình yêu sau cùng cũng chỉ là một câu nói, vậy buông tay thôi thế là được.

Núi sông hoang tàn còn có thể đắp bồi như mới huống hồ những năm tháng vô tri của tuổi thanh xuân, hãy sớm quên đi như một làn khói, như vệt sao băng, tiếp tục bước lên phía trước, chôn giấu anh thật sâu trong tâm trí để dần biến thành một chấm đen mờ nhạt không thể nhìn thấy, từ bỏ thời thanh xuân vô tri, từ bỏ Đổng Diệc Lỗi, còn nữa, từ bỏ cả tình yêu.

Bên tai vang đến tiếng chuông báo thức, Lăng Tiểu Manh đưa tay tắt chuông rồi trở mình trên giường.

Sau cùng cố hết sức ngồi dậy rồi thay đồ, thật ra chẳng có gì để chọn, ở công ty cô là người điển hình cho lối ăn mặc tự do, rất nghệ sĩ.

Chẳng còn sớm, trên đường xe cộ chạy bon bon, cô phóng như bay, sau cùng rẽ vào một khu nhà, bảo vệ cười chào cô, "Ai da, hôm nay cô sớm vậy".

"Vậy ạ, còn chỗ nào không?"

"Còn. Chiếc xe đó sáng sớm nào cũng đi, còn đúng giờ hơn cả cô."

Công ty có đủ chỗ để đỗ xe, nhưng cô chẳng bao giờ để xe dưới gara ngầm rộng thênh thang, thà bỏ tiền thuê ở đây còn hơn. Vì là khu nhà dân nên chỗ để xe khá ít, nhưng tối đến kiếm bội tiền từ các hộ gia đình, sáng sớm lại có thể kiếm tiền từ những người như cô, tận dụng từng li từng tí, bảo vệ đương nhiên rất đắc ý.

Công ty nơi cô làm việc là một siêu thị bán đồ gia dụng nổi tiếng thế giới, với kiến trúc hình vuông lớn cùng hai tông màu xanh vàng kết hợp vô cùng bắt mắt, từ bất cứ hướng nào nhìn lại cũng có thể trông thấy....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
123...42>>
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Anh có tìm em lần nữa không?
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Anh sẽ yêu em mãi chứ - Gào
» "Anh thầy" thuỷ tinh
» Bản nhạc xưa quay về
1234...242526»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt