“Lam! Anh yêu em!”
————–oOo—————–
Lúc Lam tỉnh dậy, cô thực sự tá hỏa khi thấy trong phòng ngủ có bố mẹ Duy, bố mẹ Lam, ông bà nội Duy, có cả Duy nữa, anh đang âu yếm nhìn cô. Wow~~! Không biết cô đã ngủ bao lâu rồi. Mà có chuyện gì sao cả ba mẹ cô cũng ở đây thế này. Mẹ Nga – Mẹ đẻ của Lam nắm lấy tay cô, vui vẻ nói:
“Ba với mẹ vừa từ sân bay tới đây? Nghe Duy báo con có thai ba con liền bắt mẹ phải tới thăm con ngay!”
“Con có thai?” Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Bà nội ngồi xuống giường, cười nói:
“Con nhỏ này thiệt là! Con có bầu mà cũng không biết sao? Hây dza, y như nội hồi mang bầu ba thằng Duy, nôn khan cả ngày mà cũng không biết gì, phải đợi mẹ chồng nói mới biết đó con!”
Ba chồng tâm lý ra hiệu cho ông nội và ba Lam ra ngoài, chỉ để lại anh chàng Duy cho chàng ta nghe bà và mẹ “truyền đạt kinh nghiệm”. Dù sao những người phụ nữ đã làm mẹ chắc chắn sẽ có những kinh nghiệm quí báu cho hai vợ chồng trẻ.
Mẹ Dung giận dữ với con trai:
“Con tệ ghê! Vợ ốm nghén ở nhà mà con đi đâu để con bé cảm lạnh thế này hở???”
Duy ngẩn tò te. Lam mỉm cười. Cô rõ ràng bị cảm lạnh là do tối qua ra khỏi phòng mà đi chân trần dưới sàn nhà lạnh thêm nữa lại ngồi khóc tu tu trong toa let nhưng cô mặt kệ để cho anh bị mẹ Dung mắng, cho anh không bỏ cô đi ngày đi đêm nữa. Duy ngồi lên đầu giường, tay mân mê mấy sợi tóc của Lam.
“Con bé Vy giỏi ghê mẹ heng? Thấy Lam bị cảm lăng xăng pha nước chanh, nấu cháo, còn không cho Lam uống thuốc cảm nữa.” Mẹ Dung cười rồi hỏi anh. ”Mà Vy Vy đâu rồi Duy? Cả thằng Việt cũng không thấy đâu. Mẹ mới thấy hai đứa nó chạy qua chạy lại đây mà?”
Duy đang hối hận vì đã mắng oan Vy, trong khi đáng lẽ ra anh phải cảm ơn cô hết lời nghe mẹ hỏi anh liền nhìn ra ngoài cửa rồi trả lời:
“Nãy con nghe hai người đó bàn tán đi Ngôi nhà ma quái gì đó, chắc chạy ra đó rồi!”
Lúc này Vy Vy đang la hét um sùm trong Ngôi nhà ma ở khu du lịch, chạy nháo nhào rớt cả dép. Còn anh chàng Việt thì đứng một góc mà ôm bụng cười.
@%*&=+-x:#!!!
Ở trong phòng, bà nội và hai mẹ nói rất là nhiều, nào là không được ăn đồ cay nóng lạnh mỡ, rồi nước dừa…gì bum xùm xùm làm hai vợ chồng ong hết cả đầu. Bà nội còn bắt Duy phải lấy giấy bút ghi lại những điều cần thiết và khó nhớ.
“Duy! Nghe nội nói đây!”
“Dzạ, nội nói đi!”
“Những ngày tới hai đứa bây không có được gần gũi!”. Nội nghiêm túc nói.
“Nội nói gì kì, sao con không được gần vợ con là sao?” Duy hậm hực.
“Con khờ, đàn bà con gái mang bầu là kiêng cử không có được quan hệ. Bà nói rồi đó, hai đứa tụi con phải nghe lời người lớn biết chưa?”
”Hầy, ngày trước ông nội con còn bị đạp ra ngoài cửa nữa đó. Bà cố của con tối tối là vác gối sang ngủ với nội, tận 3 tháng 10 ngày sau khi nội sinh ba con nữa.”
Bà nội nói xong nhìn hai mẹ cười, hai mẹ cũng bật cười ha ha trong khi Lam cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Duy kêu khổ trong bụng. Bây giờ em bé mới có hai tháng, hơn 7 tháng sau, rồi 3 tháng 10 ngày sau anh không được gần vợ, sắc… Anh sao có thể đợi lâu như thế chứ…
Nội và hai mẹ sau gần hai tiếng “tập huấn” cho hai vợ chồng trẻ chuyện bầu bì thì cười nói dắt díu nhau ra cửa. Duy leo lên giường nằm cạnh Lam, hai tay anh ôm cô vào lòng, thì thầm:
“Em có nhớ anh không?”
“Anh có nhớ người ta hông?” Lam không trả lời mà rút vào ngực chồng hỏi lại.
“Có! Anh nhớ em, nhớ lắm honey!”
“Nhớ em mà cả ngày hôm qua không có gọi điện cho người ta. Người ta nhớ anh phát khóc luôn nè!”
“Không được xưng “người ta” với anh? Em là vợ anh rồi, phải nói là pà xã nhớ ông xã lắm.” Duy nói. “Em khóc à? Là anh không tốt em cứ đánh anh đi.” Anh kéo tay cô đặt lên má anh.
“Mà em hỏi nè, sao tối hôm kia em gọi cho anh không có được. Không phải là đang ở bên cô nào chứ?”
“Tối hôm kia?”. Duy nghĩ một hồi rồi giải thích. “À, tối đó anh uống rượu với đối tác say bét nhè, về đến khách sạn là anh ngủ ngay, điện thoại hết pin cũng không có sạc. Ngày hôm sau lại bận tối mắt…”. Anh hôn lên trán cô, nói thầm vào tai: “Lam, anh nộp đơn xin từ chức rồi!”
”Sao cơ? Không phải anh rất yêu công việc sao?”
”Em ngốc”. Anh bóp nhẹ mũi cô. “Có vợ rồi phải yêu vợ chứ, anh giữ cương vị đó cũng hơn hai năm rồi. Bây giờ có rất nhiều người giỏi hơn anh, anh sẵn sàng nhường cơ hội cho họ phát huy khả năng của bản thân. Với lại, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho em và con chúng ta.”
“Vậy bây giờ anh thất nghiệp?”. Cô nheo mắt hỏi.
“Đúng thế! Em phải nuôi anh rồi!”
“Còn lâu! Em còn phải nuôi con, anh tự túc đi.”
“Em cứ thiên vị thế anh sẽ ghen tị với con luôn!!”. Anh vờ giận dỗi.
“Hi!”. Cô đưa tay xuống bụng, nói nhỏ. “Con à, con coi ba ba của con ghen tị với con kìa. Ba ba không ngoan con ha!”.
“Cái gì? Sao em lại nói anh không ngoan. Anh ngày bé toàn được nhận phiếu pé ngoan nha. Còn cái thằng Việt kia đánh lộn, đánh lạo, bắt nạt bạn bè toàn bị cô giáo đánh đòn.” […)
Anh cúi xuống thì thào trước bụng cô:
“Nhóc! Nhóc phải khỏe mạnh rồi mau ra đời vật tay với ba?”
“Anh thật là?”. Cô đập cánh tay anh cái bộp. “Con còn nhỏ xíu sao vật tay với anh được?”
“Hì!”
Anh ôm cô vào lòng. Hạnh phúc của cô cũng chính là hạnh phúc của anh. Anh và cô sắp có một gia đình đầm ấm và vui vẻ, với tiếng cười vô tư của trẻ con. Nếu anh còn mải lao vào công việc thì chắc chắn sẽ không có những phút giây ngọt ngào như thế này. Hạnh phúc không phải tự nhiên mà có, phải biết hy sinh, lựa chọn và nắm giữ những gì mình cho là tốt nhất.
Chương 13: RẮC RỐI
Lam thích con trai, Duy lại thích con gái. Anh ra siêu thị vác về nhà cả đống đồ dành cho con gái từ quần áo, giày, tất,…cho tới đồ chơi, xe đẩy,…Anh còn dành thời gian để trang trí một căn phòng toàn màu hồng đẹp lunh linh cho em bé. Vy và Lam nhìn căn phòng mà không biết nói gì. Duy không còn tới công ty làm việc, anh chính thức trở thành một chuyên gia thiết kế phần mềm và chuyển sang làm việc tại nhà, thỉnh thoảng mới bay sang Mỹ khoảng 2, 3 ngày để giải quyết công việc. Hàng ngày, anh đều lái xe đưa vợ yêu đi làm, tan tầm lại đến đón cô về. Cô rất vui, cả ngày ríu rít bên anh. Bà nội và mẹ Dung ngày nào cũng đến mang theo rất nhiều đồ ăn dành cho bà bầu rồi bắt Lam ăn cho bằng hết. Cô nghĩ bụng cứ đà này chắc cô có nguy cơ béo phì mất thôi.
Việt và Vy trở lại thành phố K. Cô tất bật với quán rượu Một người còn anh điều hành Đại lý xe của ông nội đã được mở rộng qui mô kinh doanh. Dì Hương vẫn thường chê bai Vy, nói những lời khó nghe về cô làm anh mấy lần cãi nhau với dì, cả tháng không đến chào hỏi. Cô nàng Thảo rất hay gọi điện cho anh nũng nịu đòi anh chở đi làm hay đi sinh nhật, tiệc tùng với đủ lý do nhưng anh nói thẳng: “Anh không có rãnh!”. Anh không có một chút cảm tình với cô nàng mặc dù cô nàng rất là xinh, đôi khi anh có cảm giác vẻ hiền thục, nhu mì của Thảo giả tạo sao đó. Mấy lần Thảo gọi điện lúc anh ở quán, làm anh phải chịu đựng đôi mắt sắt như dao cạo của Vy chỉa về phía anh.
Chuông điện thoại reo. Việt nhìn màn hình ngán ngẩm, anh bấm nút ngắt rồi tắt nguồn. Chưa kịp ngả lưng xuống giường làm một giấc, lại nghe tiếng chuông cửa kêu inh ỏi. Ai! Mười giờ đêm ai còn tới làm phiền, bực thật.
“Là em à? Thảo”. Anh mở ổ khóa lạch cạch.” Khuya rồi, em tới tìm anh có chuyện gì?”
“Anh Việt! Huuuuuuu!”. Thảo ôm lấy cổ anh khóc rống lên. “Anh Việt ơi! Ba má em cãi nhau, đập phá đồ đạc, đòi li dị. Em buồn quá không biết đi đâu liền chạy tới đây tìm anh. Huuuuuuuuuuu!”
“Em cứ bình tĩnh!” Anh cố gỡ tay Thảo ra, gỡ rồi lại bị ôm nhanh lại.
“Huhuhu! Anh mời em vào nhà một lát được không?”
”Ờ…được!” [Anh Việt, đừng có cho cô ta dzô nhà, cô ta đang dụ dỗ anh đó. Đừng để bị mắc lừa)
Thảo đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sa lông, mặt mày ủ rủ, khóc thút thít. Việt ngồi đối diện với cô, rót nước cam ra ly, đẩy về phía cô.
“Em uống nước đi!”
“Hu hu!” Thảo bưng mặt khóc. “Giờ em phải làm sao? Mấy ngày nay ba mẹ em cãi nhau suốt, không khí trong nhà rất là căng thẳng. Em can ngăn ba đánh mẹ em còn bị ba tát cho mấy cái.”
“Ba em thật tàn nhẫn!” Việt ghét nhất là hạng đàn ông đánh phụ nữ.
“Em đau lắm anh…Huuuuuuuuu!”
Anh nhìn vai Thảo run run bất giác thấy có chút thương cảm. Gia đình Thảo có nguy cơ tan vỡ chắc cô buồn ghê lắm. Anh đứng dậy bước tới ngồi cạnh cô, xoa đầu như với mọt cô em gái:
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ