Việt gỡ tay cô ra rồi đi nhanh vào trong xe. Mặc kệ cho Thảo đập cửa binh binh, anh phóng nhanh ra đường. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải sớm gặp được Vy.
————–oOo————————-
Nhà Tí Bum nằm trong một ngõ hẻm đường Hùng Vương. Vy bước vào nhà thấy ấm cúng hẳn, mấy anh chàng lo quét nhà, trải chiếu nhốn nháo cả lên. Cô đi ra phía sau bếp thấy chị xã của anh Tí đang lúi húi cắt chả lụa, cô lại gần cầm lấy đôi đũa đảo đều chảo lòng xào nghệ trên bếp.
“Em là ai vậy?”
“Dzạ, em chào chị, em là vy Vy”. Vy cười toe. “Em là bạn của anh Quang từ hồi còn học võ ở nhà văn hóa thiếu nhi!”
“À,…chị có nghe nói! A!!! Chị nhớ anh Quang có một tấm ảnh chụp lớp võ của ảnh. Có một cô bé tóc ngắn duy nhất. Là em đúng không?”
“Đúng rồi đó chị!” Vy reo lên. “Lúc đó em mới đi học võ”. Năm cô lên 7, ba cô dắt cô vào nhà văn hóa cho học võ. Cô thích lắm, ngày mưa hay gió gì cũng đi học. Lên cấp 2 chuyển sang học tại nhà thầy Nam, một võ sư từng đạt huy chương vàng karate Đông Nam Á và rất nhiều huy chương quốc gia.
“Anh Quang ảnh hay nói toàn bị cô bé đó bắt nạt.”
“Đâu có đâu chị! Em thì bắt nạt được ai!”
“Linh!” Anh Quang xuống, chỉ chỉ dĩa gà luộc nói. “Anh bưng mấy dĩa này lên nhan. Hai chị em làm lẹ rồi nhanh lên luôn!”
“Anh dọn chén đũa chưa đó?” Chị Linh hỏi.
“Có hết rồi em!” Hai tay ba dĩa, anh Quang bưng vù lên nhà trên đang ồn ào.
“Chị! Các cháu ngủ trong phòng hả chị?”. Vy quay sang hỏi.
“Bà nội dắt qua nhà nội hết rồi, cách đây hai ba nhà thôi. Em coi, ồn ào vầy sao tụi nhỏ ngủ!”
Hai chị em bưng mấy món còn lại đặt lên chiếu rồi cũng ngồi xuống. Anh Quang khui bụp hai lon bia đưa cho bà xã và Vy mỗi người một lon. Bốn anh kia đang cụng lon vào nhau cốp cốp, cười ha hả. Vy cầm cục nem chua bóc lá cho vào miệng. Woa! Woa! Chua chua, mặn mặn, cay cay! Ngon tuyệt.
“Vy Vy, em hiện giờ đang làm gì?” Anh Quân vừa xé thịt gà chấm chấm vào chén muối tiêu vừa hỏi cô.
“Dzạ, em mở quán rượu ở đường Nguyễn Trãi.” Vy cười.
“Ố hô!” Anh Sang cười to, choàng tay bá cổ anh chàng Vương nói với cả đám. “Tụi bay, bữa nào tới đó nhậu đi! Chắc pé Vy sẽ giảm giá cho tụi mình!”
“Nhất trí!”.
“Oke!”
“Nhưng mà quán của em mỗi lần chỉ có một khách vào uống rượu thôi!”. Vy nói chen vào.
“Gì? Em bán quán kiểu gì vậy? Có một người dzô uống là sao?”. Anh Quang quay sang Vy hỏi.
“Hì! Thì dzầy! Mấy anh thấy cái tên đó Quán rượu một người tức là chỉ có một khách thôi, ai tới trước uống rượu trước sau đó khi người đó về thì tới người khác lại dzô uống rượu. Đó là nguyên tắc của quán á mấy anh!”
“Xời! Sao lại có cái nguyên tắc đó, còn ai muốn tới nhậu nữa. Tụi anh toàn đi ba bốn người nhậu mới vui, ngồi một mình buồn hiu.” Anh Tuấn lên tiếng.
“Nhiều người tới quán em nấu không có kịp, dzới lại trước đây có nhiều người thích không gian yên tĩnh, muốn uống rượu một mình nên em dẹp hết bàn ghế, ai dzô là tới thẳng quầy rượu luôn.”
“Hờ! Cũng ngộ heng. Ha ha!”
Vy cũng cười rồi lại nhón tay lấy một cục nem chua. Wow! Ngon thật.
———————oOo—————————
“Ạnh Quang, tối nay anh cho em ở lại nhà anh…ở lại đây…Em không về nhà đâu.” Anh Sang nằm dài trên chiếu lảm nhảm. “Con vợ em…nó suốt ngày ôm khư khư con bé con, nó không thèm để ý tới thằng chồng là em đây…Em không về…đâu….”
“Tụi bay khiêng nó về đi.” Anh Quang lớn giọng ra lệnh. “Cái thằng…chắc nó bị vợ nó lơ đẹp nên rầu rĩ…!”
”Ha ha! Em khuyên nó đi kiếm vợ pé mà nó không chịu!” Vương cười vang nói với Quang.
“Mày bày tùm bậy tùm bạ…Thôi, giao nó cho tụi bay. Nhanh về đi để tao còn đóng cửa!”
Sau khi bốn anh chàng kéo nhau về thì chị Linh và Ly lo dọn dẹp “bãi chiến trường”. Vy khệ nệ bưng chồng chén cao ra bồn hí hoáy rửa. Sau khi úp ngay ngắn lên kệ, cô lau tay đi lên nhà trên. Bây giờ cũng hơn một giờ sáng rồi, phải về nhà ngủ một giấc mới được. [Hờ! Chị Vy Vy đi chơi đêm ghia thật! Các bạn nữ đừng có đi chơi khuya như dzậy nha! Bơ đây 9 giờ là nháo nhào lái xe dzề chớ níu không má lại la om xòm…”
“Vy Vy! Ở lại ngủ với chị nhan!”. Chị Linh kéo tay vy vào trong phòng ngủ.
“Ơ…Thế còn anh Quang?” Vy hỏi.
“Lão ấy đang nằm khò khò trên ghế xếp ngoài phòng khách kìa. Kệ lão đi. Lão ngủ ở đâu mà chẳng được. Chị đắp chăn cho lão í rồi.” Chị Linh bắt đầu treo mùng.
“Hi! Ảnh uống cũng dzữ heng!”. Vy leo lên giường kê cái gối thẳng thóm rồi nằm xuống.
“Khỏi nói em ơi. Bữa nào mới lãnh lương là mấy anh em đều kéo về đây làm một trận. Chị dọn mệt nghỉ luôn.”
“Hi! À, chị này, chị làm gì nhỉ?”
“Chị có sạp vải ở chợ.” Chị Linh trả lời cô rồi cũng lên giường nằm xuống, kéo chăn đắp hờ ngang bụng. “Haizzzz, năm trước chị có chơi hụi, tháng nào cũng đóng tiền cho một bà bán đồ lót ở chợ. Ai dzè, tuần trước bả ôm tiền chạy mất tiêu. Mà không phải chỉ có một mình chị bị giựt hụi, các cô ở chợ phải nuôi mấy đứa con đi học đại học cũng bị lừa…”
“Thật không may chị nhỉ?”
“Haizzz!” Chị Linh thở dài. “Nghe đâu là bà đó vay nóng của mấy người cho vay nặng lãi xong rùi tới hạn không trả được bị ép dzữ lắm. Chắc bà đó cũng có nỗi khổ tâm.!”
“Dzậy là chị không có buồn nhiều dzề chuyện đó?”
“Buồn làm gì em. Chuyện gì qua cũng qua rồi, dù sao chị cũng chỉ mất một số tiền nhỏ, có tiếc thì tiền cũng mất rồi.”
“Chị nè!” Vy chống tay lên giường quay sang hỏi: “Sao anh Quang nói chị ngày nào cũng buồn buồn, rầu rĩ rầu rơ làm ảnh cũng buồn theo kìa!”
“Ảnh nói dzậy hở?”
“Dzạ, ảnh cứ tưởng chị buồn vì dzụ hụi kia!”
“Chị…chị buồn chuyện khác.” Chị Linh ấp úng nói.
“Chuyện gì dzậy chị? Chị nói em nghe được hum?”
“Hì! Xấu hổ ghê cơ! Chị lại có em bé rồi. Trong khi các cô hay tới nhà tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình mà bi giờ…” Chị Linh ngượng nghịu mân mê cái chăn.
“AAA, chúc mừng anh chị!” Vy cười toe toét.
“Trời ơi, cái con nhỏ này. Chúc mừng gì chớ!…”
Hi hi! Tưởng gì hóa ra là chị ấy buồn buồn vị bị “vỡ kế hoạch”. Vy cười thầm trong bụng. Anh Quang sẽ nói gì khi biết chị lại có em bé nhỉ? 3 hoàng tử 1 công chúa hay tới 4 hoàng tử lận đây nhỉ?
——————–oOo———————-
Sáng, Vy dậy sớm ra đập anh Quang một phát rồi nói nhỏ vào tai tin tức nóng hổi. Ngay lập tức anh Quang chạy ngay vào trong phòng “rầm rì” gì đó bên trong. Một lúc sau, anh ra trước, chị ra sau, mặt hai người đều cười rất tươi.
“Vy Vy! Chị Linh sắp tới mà sinh con gái anh sẽ mở tiệc thật là to.” Anh Quang cười vang nhà. “Ha ha ha! Chừng đó nhất định em phải làm mẹ đỡ đầu cho con bé đó.” [Đạo Thiên Chúa, các em bé chào đời khi đầy tháng đều được mẹ ẵm vào trong nhà thờ để cha xứ làm phép rửa tội, có cả mẹ đỡ đầu nữa cơ!)
“Dzạ, tất nhiên rồi. Hi hi!”. Vy cười tít trong khi hai anh chị đang âu yếm nhìn nhau, chẳng chú ý tới cô nữa.
“Ba ba!” Một thằng nhóc dễ thương khoảng 4, 5 tuổi chạy lịch bịch vào ôm lấy chân Quang. Anh cười khì rồi cúi người nhấc bổng thẳng nhóc lên cho ngồi lên vai anh. Cô Sáu Xuân một tay dắt thằng nhóc anh, một tay bồng thằng nhóc em cũng bước vào nhà. Nhóc anh chạy tới ôm chị Linh. Cô nhìn Vy Vy một lúc rồi cười nói:
“A! Con là con mẹ Thanh đúng không? Hồi trước có học võ với thằng Quang nè….”
“Dzạ, con chào cô Sáu!” Cô Sáu chuyển sang sống ở thành phố K cách đây hơn mười năm. Nếu không gặp anh Quang, Vy chưa chắc đã nhận ra cô Sáu nếu tình cờ gặp lại cô. Hồi pé chỉ thỉnh thoảng mới thấy cô Sáu tới nhà văn hóa đón anh Quang, hai bà mẹ cũng thường đứng tám chuyện với nhau. Cô Sáu có trí nhớ tốt thật.
“Ờ, ba má con ở nhà vẫn khỏe chớ?”
“Dzạ, khỏe ạ.!”
“Ờ!” Cô Xuân cười với Vy rồi ngồi xuống ghế, đặt nhóc anh lên đùi, bực bội nói với anh Quang đang chơi đùa với thằng con trai:
“Mấy anh đêm qua la hét um sùm không cho ai ngủ hết! Ngày nào cũng như ngày nào, bia bọt, rượu chè, không chịu lo cho vợ cho con. Má bực anh quá!”
“Má! Gì mà ngày nào cũng như ngày nào!” Anh Quang không ngừng cù lét thằng nhóc làm nhóc cười rũ rượi.
“Anh liệu hồn. Nay mai mà còn nhậu nhẹt bê tha là má dẫn vợ con cùng với mấy đứa nhỏ về quê ở cho anh tha hồ mà bia với bọt!”
“Má!”. Quang đặt thằng nhóc xuống đất rồi hớn hở chạy lại bóp bóp vai cho cô Xuân cười khì khì. “Má! Linh có em bé rồi!”
“Cái gì?” Cô Xuân hết nhìn chị Linh đang đỏ mặt ngượng ngịu lại quay lại nhìn anh Quang. “Ba thằng con trai còn chưa đủ hay sao mà còn định đẻ thêm một thằng nữa. Hai đứa định lập một đội bóng đá luôn chắc!” Vy nghe cô Xuân nói cười thầm trong bụng....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ