“Hì! Càng đông càng vui!” [Hơ, …bùng nổ dân số)
Thằng bé em dễ thương chạy lịch bịch lại chỗ Vy, giơ tay giựt giựt cái dây móc điện thoại trong túi quần jean của Vy. Cậu nhóc cười toe mở miệng nói : “Gấu gấu gấu! Gấu con đẹp…” Vy ẵm thằng bé lên ghế rồi rút điện thoại tháo chú gấu ra, cô chìa ra trước mặt cậu nhóc nói:
“Cô cho con nè!”
“Wa!! Con…cảm…ơn….cô!” Cậu nhóc cầm lấy con gấu đặt vào lòng bàn tay nhỏ xíu rổi tụt xuống ghế chạy lại chỗ bà nội ti toe khoe với nhóc em.
Tới lượt nhóc anh leo lên ghế ngồi cạnh Vy, hết nhìn cái móc chìa khóa có con sư tử lại nhìn cô cười một cái, hai mắt híp lại rất là đáng yêu. Vy cười khổ. Xong! Em sư tử mà cô rất thích lại sắp một đi không trở lại. Nhóc anh hí hửng nói.
“Cô cho con mượn con sư tử, con coi một chút được hông cô!”
Vy lấy chùm chìa khóa đưa cho nhóc anh. Nhóc anh mân mê con sư tử như một báu vật còn cười khì khì nữa. Lúc sau, cậu nhóc chỉ tay dzô con heo bông trong tủ kính, nói dõng dạc:
“Cô đổi con sư tử này cho con lấy con heo kia nhan cô!”
“Quang Anh! Không có đổi chác gì hết! Mau trả lại cho cô Vy!” Anh Quang quát thằng nhóc. Thằng nhóc lại đang làm trò đổi chác, mua bán đây. Cái gì cậu nhóc thích là mua cho bằng được, còn nhắm không có tiền mua là lại giở chiêu đổi chác ra.
“Con thích! Con đang đổi với cô, cô lấy con heo, con lấy con sư tử này!”
“Ba nói không được là không được. Trả lại cho cô mau! Không coi chừng ăn roi!”
“Quang Anh! Con trả lại con sư tử cho cô đi!” Chị Linh bế nhóc em từ tay bà nội, rồi lại dịu dàng xoa đầu nhóc anh. “Chiều đi học về, mẹ dẫn con tới tiệm chú Sáu mua sư tử khác cho!”
‘Con không thèm! Mấy con sư tử ở tiệm chú Sáu xấu. Con không thèm. Con thích con sư tử này.”
Nhóc anh vén áo lên, giấu luôn con sư tử trong bụng làm anh Quang càng giận sôi người. Anh quát to:
“Quang Anh!!!”
“Anh Quang!” Vy Vy nhìn mặt Quang đang giận dữ, còn thằng nhóc thì cứ khư khư ôm sư tử, lấm lét nhìn anh mà phì cười. Cậu nhóc dễ thương, đáng yêu quá. Lại còn rất sòng phẳng nữa chứ, làm cô rất là thích cậu nhóc. Vy quay sang cậu nhóc, cười nói:
“Hi! Cô nói nè,…cô không có thích con heo đó, giờ phải làm sao đây?”
“Um…cô không thích heo…, dzậy…” Nhóc anh nghĩ ngợi, nhìn chăm chăm trong tủ…Mấy cái ly uống kia chắc cô lấy làm gì. Chai rượu nho của ba…híc…thôi không dám. Máy bay, siêu nhân của mình, oa…cũng không được. Tức thì cậu nhóc chỉ tay vào em mèo mướp đang nằm ườn trên cửa sổ sưởi nắng.
“Hay cô đem con mèo kia về nuôi!”
“Ha ha! Cô cũng không thích mèo! Cô sợ bị quào!”
“Con còn ngồi đó…mau trả lại cho cô!” Anh Quang giựt phăng con sư tử để lên bàn rồi dắt xe ra.“Mau vào phòng lụm cặp táp rồi ba chở đi học. 7 giờ rồi!” Nhóc anh xịu mặt leo xuống ghế.
“Quang Anh nè!” Vy giữ cánh tay cậu nhóc rồi nháy mắt một cái:
“Bây giờ cô đố con một câu! Nếu con trả lời được cô sẽ tặng cho con con sư tử đây chịu hông nè!”
“Yee!” Cậu nhóc mặt tươi tỉnh hẳn lên.
“Um…!” Vy nghĩ ngợi rồi đố. “Có một con sói đang đói đi tìm mồi cuối cùng cũng tìm được ba con lợn con nhưng nó lại không ăn thịt chúng. Tại sao?”
“…”
Cậu nhóc khoanh tay chống cằm, ra chiều nghĩ ngợi ghê lắm. Chị Linh từ trong phòng đi ra, cầm cái ba lô đeo vào lưng nhóc anh.
“Quang Anh! Con đi học nhanh đi! Ba đang đợi đằng trước kìa.”
“Cô…cô ơi! Cô cho con 1 ngày suy nghĩ. Chiều con sẽ trả lời cô có được không ạ?”
“Được!”
“Cô nhớ đợi con về, đừng co đem sư tử đi mất!”. Cậu nhóc vừa chạy vừa ngoái đầu lại nói.
“Ukie”
Cả buổi sáng, Vy ngồi trên phản nhà cô Xuân phụ cô với chị Linh gói bánh nậm. Hai người chọc cô cười quài. Thằng bé em chạy lăn xăn chơi bắn bi với mấy cậu nhóc trước ngõ còn nhóc em một tuổi rưỡi được đặt vào trong một cái nôi bi ba bi bô suốt ngày. Vy vui quá nên quên béng luôn cả chuyện của cô và Việt, hùa theo chị Linh tíu tít tám chuyện.
Chiều. Nhóc anh chạy bịch bịch vào nhà quăng cặp táp lên ghế, thấy Vy đang ngồi cạnh nôi cho nhóc em ăn liền chạy ngay lại ôm cổ cô, thở phì phì:
“Cô ơi! Con biết sao con sói không ăn thịt ba con lợn con rồi!”
“Con trả lời đi!”
“Là ba con lợn đất nên con sói không có ăn thịt được!” Cậu nhóc dõng dạc.
“Waaa! Quang Anh giỏi ghê ta!” Vy biết thừa cậu nhóc lên trường hỏi cô giáo. Cô cười tươi rói, đưa con sư tử ra. “Con xứng đáng nhận được chú sư tử này!”
“Yee! Con cảm ơn cô!”
Cậu nhóc phấn khởi cầm lấy con sư tử rồi chạy đâu mất tiu. Vy vừa đút sữa bột cho nhóc em, vừa hát lên khe khẽ. “I’m heart sick…Heal me. Be crazy. Cant let you go. Sad love song…Love gone…” Nhóc em ngồi trong nôi đập cái bóng nhựa bịch bịch vào thành, cười nắc nẻ làm Vy cũng cười theo.
“Cô hát hay quá đúng hông! Đây là bài Bad girl của Beast mà cô rất thích.” Cô lúc lắc đầu hát tiếp “Down, down…we gotta down down down…”
[Hờ! Chị Vy không chịu hát nhạc thiếu nhi…=.=)
Chương 15 MÌNH CHIA TAY ĐI
Tối khuya, nhà nhà đóng cửa kín mít, đường phố vắng tanh lác đác vài chiếc xe máy chạy vun vút. Vy Vy sau khi tạm biệt gia đình vui nhộn của anh Tí Bum lái xe lạng khắp đường phố, ngõ hẻm. Cô còn có ý định chạy xe ra đường quốc lộ thẳng tiến thành phố H nhưng cảm giác thèm ngủ, nhớ nệm êm chăn ấm cùng căn phòng quen thuộc của mình làm cô quăng ý nghĩ điên khùng đó ra khỏi đầu. Thành phố H còn xa hơn thành phố Đ gấp đôi quãng đường, cô không muốn bị ê mông, mỏi tay, rát mặt vì gió đâu, nếu gặp mưa nữa thì lại càng khổ sở.
Vy lái xe rẽ vào con đường Nguyễn Trãi tối thui. Sao lại tắt điện đường thế này!! Tiết kiệm điện cũng vừa vừa thôi chứ, đêm hôm tối mịt lỡ mà bị xe nào tông trúng thì có phải toai không. Đèn xe chiếu thẳng về phía trước, Vy có thể thấy rõ được chiếc xe ô tô màu đen đang đậu trước cửa quán rượu. Cô lờ đi, lái xe thẳng lên vỉa hè, dựng chân chống xe, lạch cạch tra chìa khóa vào ổ. Một vòng tay ấm áp, quen thuộc ôm lấy cô làm cô khẽ rùng mình.
“Vy! Em đi đâu cả đêm qua tới tận bây giờ mới về!” Giọng nói của anh sao lại trở nên khàn khàn.
Cô quay người lại, xô mạnh Việt ra, kéo cửa rộng ra rồi ra dắt chiếc xe vào nhà. Anh đi nhanh vào theo, nắm lấy cánh tay của cô nói to:
“Em! Đừng lơ anh! Nói gì đi chớ!”
“Xin lỗi, thưa quý khách!” Cô gạc tay anh ra, mắt nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói. “Bây giờ là 11 giờ đêm, quán rượu Một người đã nghỉ bán. Xin mời quý khách ra về! Mai lại tới!”
“Em…”
Cô đi nhanh lại phía quầy, quay lưng về phía anh, lấy khăn lau chùi gian bếp. Cô không muốn nhìn thấy mặt anh, không muốn nghe anh nói nếu không cô lại khóc trước mặt anh mất. Cảm giác đau đớn lại ập đến trong lòng cô, gấp gáp xâm chiếm từng tấc sâu trong trái tim cô. Cổ nghẹn lại khô đét thôi thúc cô nấc lên thành tiếng. Vy bụm chặt miệng, hai vai bắt đầu run run. Một giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống thành bếp, sau đó là hai hàng nước mắt bắt đầu len theo khóe mắt tuôn ra mặn chát đầu môi. Cô nhắm mắt lại hít thở thật sâu.
“Vy Vy!…”.Việt lặng người đứng chôn chân tại chỗ. Khuôn mặt tối lại, đau đớn hiện rõ trong đôi mắt anh.
“Anh còn không mau đi!”. Vy quát to. “Tôi đã nói quán rượu không bán nữa, đóng cửa ngay bây giờ đây! Mời anh về cho!”
“Vy Vy!” Anh bước lại phía cô, đứng cách cô khoảng ba bước chân. “Em quay lại nhìn anh đi!”
“Anh muốn nói gì nói lẹ đi rồi về cho!” Vy bực mình hét toáng lên.
Anh tiến lại gần, lập tức xoay hai vai cô lại. Đôi mắt long lanh của Vy ngập nước, môi mím chặt lại, cô ương bướng quay mặt sang hướng khác.
“Vy! Em phải tin anh. Tối qua Thảo đến nhà anh khóc lóc vì ba mẹ cô ấy đòi li dị, đập phá đồ đạc, ba Thảo còn đánh cô ấy.” Việt nói nhanh. “Anh chỉ muốn an ủi Thảo thôi, không ngờ Thảo lại hôn anh!”
“…”
“Vy! Em phải tin anh chớ!”
“Chính anh đã làm cho tôi không thể tin anh được nữa!”. Vy gạc mạnh hai tay anh ra, nghiêng đầu nhếch môi cười một cái. “Anh làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi lắm anh biết không?”
“Mệt mỏi?”
“Ờ, rất rất mệt mỏi.” Cô nhấn mạnh từng chữ. “Cuộc đời tôi ghét nhất là bị phản bội, bị chính người mình yêu lừa dối…Ha ha…Chuyện tình yêu vốn dĩ nó rất là rắc rối. Hai người yêu nhau nhưng không tin tưởng nhau thì sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé thôi. Tôi nói thẳng ra luôn, tôi không có tin anh nữa.”
“Em…Sao?”
“Anh không biết là tôi đau lòng như thế nào khi thấy anh ôm cô ta, hôn cô ta đâu. Hơ! Tôi đâu phải là người có trái tim bằng đá, tôi cũng có những cung bậc cảm xúc. À, mà có lẽ là tôi ghen với cô ta. Ghen ghen…Ha ha. Chắc anh thấy tôi nực cười lắm ha. Cô ta được anh ôm ấp, chở che lúc đau khổ nhất. Ô! Còn tôi! Tôi chả có chuyện gì đến mức phải chạy tới bên anh để được anh ôm ấp, an ủi. Woa!!! Nghĩ lại tôi chẳng có gì phiền lòng cả. Cuộc sống vô cùng thoải mái, vô tư…”
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ