- Anh mang về một dự án tặng vợ và con gái nhé.
Hà đứng đó nhíu mày nhìn chồng.
Tân hiểu ý vợ, Hà không hài lòng về thái độ của Hải. Sau thời gian trở thành bạn thân thiết của Dương cô hiểu nhiều nỗi đau mà Dương phải chịu. Hà tâm sự với chồng về Hải. Hải quá yêu công việc nên không quan tâm tới vợ mình, kể cả khi vợ mang bầu, anh cũng chỉ biết kể những gì mà anh đạt được trong sự nghiệp,không dành thời gian gần gũi, chuyện trò với vợ, điều mà một người mẹ cần nhất.
- Mày có nhất thiết phải tham công việc như thế không.
- Ơ hay, mày dạo này làm sao đấy. Có việc đứa nào chẳng thích.
- Nhưng người phụ nữ cần tình cảm hơn.
- Tình cảm thì có sống được nếu không có tiền không?
- Mày... Tao chỉ muốn nói là, hãy chăm sóc Dương. Tao thấy mày bỏ quên cô ấy lâu quá rồi đấy, đừng làm họ tổn thương.
- Tao biết, tao vẫn yêu thương cô ấy mà, tao kiếm tiền cho cô ấy, cho con tao chứ cho ai.
- Nhưng hãy quan tâm tới cô ấy hơn, tình cảm hơn. Mày cũng là một người đàn ông rồi chứ đâu còn thanh niên nữa.
- Thôi, đi nhậu mừng con tao ra đời. – Hải kéo Tân đi trước mặt Hà.
Hà vẫn phải đi làm nên cô cũng không ghé qua chăm Dương thường xuyên được. Hải đón mẹ vợ lên chăm sóc hai mẹ con Dương. Anh thi thoảng về với vợ và con, ngoài chuyện quá tham công tiếc việc ra thì Hải cũng là một mẫu đàn ông sát gái bởi bề ngoài hào hoa, đặc biệt là biết kiếm tiền và khá thành đạt. Dương vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ hiền, nhà cửa gọn gàng, cơm dẻo canh ngọt, biết nhún nhường nên không có lời vào ra. Từ khi sinh bé Bơ, đó là niềm động viên lớn nhất, cô dành tất cả tình thương của mình cho con, bao sự chăm sóc, bao sự quan tâm cô đều dồn hết cho bé Bơ bé bỏng, nhưng mong ước để bù đắp phần tình cảm của người cha với cô bé thì khó mà thực hiện được. Ngoài giờ đi làm, Thùy Dương hay trồng cây, trước bậc hè cô đặt vài chậu dâu tây nhỏ xinh, thứ quả mà cả Bơ nhà cô và Bông nhà Tân – Hà thích mê. Trên cao những chậu hoa leo màu hồng phớt nhẹ nhàng được treo xen với với một chiếc chuông gió. Được thuận lợi là vì ở ngoại ô nên mảnh đất nhà cô khá rộng, Dương tranh thủ trồng rất nhiều rau sạch, tận dụng tường rào để gieo các hốc bí, trồng đủ loại rau cung cấp cho bữa ăn của cả nhà, nhưng hầu như có hai mẹ con nên ăn cũng chẳng mấy, Hà thường tới đây lấy rau về thành phố cho gia đình. Mỗi lần ăn là Hà lại tấm tắc với chồng. "Em thích có mảnh vườn như nhà Dương để bé Bông nhà mình có rau sạch ăn, chứ rau ở đây phun thuốc nhiều sợ quá anh ạ.Anh Hải đúng là có phúc mà không biết quý, tới lúc mất đi rồi thì hối hận không kịp." "Em nói vậy là sao?" "Có những lúc Dương muốn từ bỏ, nhưng vì còn tình cảm với Hải, nhưng vì còn bé Bơ nên cô ấy mới tiếp tục cố gắng vun vén cho mái ấm ấy."... Tân tự nhiên thấy lo cho thằng bạn thân.
***
Thấm thoắt thời gian như đưa thoi, con gái Dương đã 6 tuổi bắt đầu đi học lớp 1. Công ty của Hải thì càng ngày càng có tiếng, Hải không phải đi xa nữa, tham vọng tiền tài với anh tương đối được thỏa mãn, nhưng thời gian dành cho vợ cũng ít đi vì xung quanh anh toàn những kẻ xu ninh, họ mời mọc anh nay rượu chè, mai nhậu nhẹt, những bàn tiệc giăng anh vào cái bẫy của mỹ nhân. Một người cận kề bên Hải như Tân cũng không khó để nhận ra mối quan hệ ngoài luồng của bạn mình. Trong ngày sinh nhật của Hải, Hải hào phóng mời mọi người đi bar. Tân ra ngoài nghe điện thoại của vợ:
- Các anh đang ở đâu thế? Em và con đang ở nhà Dương chờ tổ chức sinh nhật cho anh Hải mà không gọi được cho anh ấy.
- Ừm, Bọn anh có việc đột xuất, em bảo Dương thông cảm cho Hải nhé.
Tân hoàn toàn không muốn đưa Hải về nhà trong tình trạng như thế này, như thế thật là có lỗi với tấm lòng của mọi người. Anh trở vào thì bắt gặp Hải đang ôm hôn Hà My- cô nhân viên trẻ trung mới xin vào công ty. Tân tức giận vì sự sa ngã của thằng bạn lắm, nhưng anh kìm được quả đấm của mình để đợi nói chuyện với Hải như hai thằng bạn thân. Tân nhắn tin cho vợ. "Hôm nay hai mẹ con ngủ lại nhà Dương nhé, anh và Hải về muộn nên về nhà mình để khỏi phiền mọi người."
Sau bữa tiệc linh đình. Hải được Tân đưa về nhà mình. Ném thằng bạn chí cốt xuống ghế sofa một cách thô bạo, Tân đi tắm rửa thay quần áo, trước đó anh ném vào mặt Hải một chiếc khăn ướt cho tỉnh. Trở ra Tân ngồi đối diện Hải nói chuyện:
- Mày có nhớ mày đã từng nghe tao kể về khó khăn của tao với Hà chưa?
- Mày làm sao thế? Như ông cụ ấy nhỉ?
- Tao cũng đã từng nghe chuyện mày chinh phục Thùy Dương như thế nào. Tao chưa thấy người nào biết chịu đựng như cô ấy đâu. Làm sao lại có thể chịu cái thói vô tâm như mày chứ.
- Hừm... – Hải thở hắt ra.
- Ngày ấy Thùy Dương không đòi hỏi công lao khi cứu mạng mày, mày mất bao lâu đi lại nơi ấy để thuyết phục Thùy Dương tin ở mày, từng ấy đủ để bây giờ mày phủi tay đi sau đứa con gái toét mắt ra là diện như Hà My đó ư?
- Mày định giảng đạo lý với tao à?
- Mày không nhớ mày đã nói với tao, mày yêu cô ấy không phải vì biết ơn mà vì tình yêu sao? Vậy tình yêu của mày dễ thay đổi, dễ trao đi, lấy lại vậy sao? Cô ấy đã vì mày, đứng sau chăm lo cho mày chú tâm vào sự nghiệp như thế nào mà mày lại nỡ...
- Thôi đi, mày muốn biết tại sao hả, mày muốn biết vì sao cô ấy ở bên tao cam tâm hả... Hừ... vì trước khi đến với tao cô ấy đã là đàn bà rồi mày hiểu không? Cô ấy không nhận lời tao vì sợ tao không chấp nhận một người con gái không còn trinh trắng, nhưng tao vẫn chấp nhận, tao vẫn yêu cô ấy. Còn giờ mày đừng hỏi tại sao nữa nhé.
- Vậy mày còn yêu Dương không?
- Có.
- Thế sao mày vẫn dan díu với Hà My.
- Vì cô ấy cho tao lần đầu tiên, tao muốn thử cảm giác đó. Ha ha, thằng đàn ông nào mà chẳng muốn.
- Mày... – Mày thay đổi thế này sao hả Hải. Vậy ngày xưa mày lấy cô ấy vì điều gì? Vì chữ trinh à?
- Không, lúc đấy tao không cần trinh của cô ấy, nhưng giờ thì tao không đáng được hưởng thụ khi có người sẵn sàng trao cho tao sao? – Hải cười nhạt....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ