Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)




Duy Duy đi rồi, cô nói mười mấy ngày sau mới quay về Odessa. Dịp giáng sinh tôi không có nơi nào để đi nên đón đêm bình an ở nhà Andre.

Bố mẹ Andre nhiệt tình và hiếu khách. Anh còn có hai cô em gái sinh đôi tầm mười tám mười chín tuổi, rất xinh đẹp hoạt bát đáng yêu. Nghe nói tôi học piano, họ bắt tôi cùng diễn tấu, và bắt Andre hát phụ họa.

Tôi phát hiện Andre hát rất hay. Giọng hát của anh trầm ấm, có vị của Paul McCartney. (Cựu thành viên ban nhạc huyền thoại The Beatles).

Buổi tối đêm bình an tương đối náo nhiệt. Khi chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng, mọi người cùng cầu nguyện và mở quà tặng. Món quà tôi mang đến là một tấm khăn giải bàn thêu hoa, vừa vặn rơi vào tay mẹ Andre. Bà rất vui mừng, tiến đến hôn lên trán tôi và nói cám ơn rối rít.

Tôi cũng nhận được quà Giáng sinh giống anh em Andre. Món quà tôi nhận được là đôi găng tay len nhiều màu sắc. Tất cả chúng tôi đều hân hoan vui vẻ.

Đêm bình an kết thúc, do tôi kiên quyết đòi về nên Andre lái xe đưa tôi về. Xe vừa đi vào con đường tối, tôi tự nhiên trầm mặc giống như lạc vào thế giới khác. Cơ miệng tôi đau nhức vì ban nãy cười nhiều làm tôi không muốn nói chuyện.

“Mai, cô mệt lắm phải không?” Tiếng Andre giống như vọng đến từ một nơi xa xăm nào đó.

“Tôi không mệt, chỉ là hơi buồn ngủ”. Tôi cố gắng lấy lại tinh thần.

Anh liếc nhìn tôi: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Không đi trượt tuyết cùng chúng tôi thật sao? Cô ở một mình suốt kỳ nghỉ giáng sinh?”

“Đúng vậy, tôi phải học bài. Tôi nói với anh rồi còn gì?”

Andre quay đầu chuyên tâm lái xe: “Tôi cảm thấy cô có tâm sự. Lúc nào cô cũng chìm đắm trong thế giới của mình, vì vậy tôi cảm thấy không yên tâm”.

Tôi vỗ vai Andre: “Tôi đâu phải là trẻ con lên ba, anh lo lắng gì chứ?”

Andre hừm một tiếng: “Tôi biết nguyên nhân vì sao rồi?”

Tôi không nhịn được cười: “Anh biết gì chứ? Andre, anh đừng như ông cụ non thế, anh sẽ rất mệt đấy.”

Andre không lên tiếng, anh tiễn tôi tới chân khu chung cư. Sau đó anh hôn lên má tôi tạm biệt: “Giáng sinh vui vẻ! Cô gái yêu quý của tôi.”

Tôi đứng ở cửa lớn, dõi theo bóng anh lắc lư trên đường. Mãi đến khi anh khuất dạng tôi mới quay người đi vào thang máy.

Trong nhà tối om, chỉ có ánh đèn từ bên ngoài hắt lên bộ bàn ghế. Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng đàn hát ở nhà bên cạnh vọng sang khiến tôi càng cảm thấy cô độc. Mũi tôi cay cay, nước mắt trào xuống.

Những lúc như thế này, tôi thường không dám gọi điện cho bố mẹ. Tôi sợ không kìm chế được tâm trạng, khiến bố mẹ tôi lo lắng.

Tôi chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn khóc nức nở. Đợi đến khi tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trời đã tờ mờ sáng.


———————


Buổi chiều ngày Giáng sinh, tôi bị đánh thức bởi hồi chuông điện thoại.

Tôi trở mình, thò tay ra khỏi chăn tìm điện thoại mà không tình nguyện chút nào. Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi hỏi một cách lơ đãng: “Ai đấy ạ?”

“Tôn Gia Ngộ”.

Tôi giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi dậy: “Có chuyện gì thế?”

“Giọng của em khó nghe quá, vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Mau thức dậy đi, tôi cho em xem thứ này hay lắm”.

Tôi thật sự sợ gặp anh nên kiếm cớ thoái thác: “Tôi không ở Odessa, tôi đi trượt tuyết rồi”.

“Vớ vẩn”. Anh cười ở đầu bên kia: “Em nói dối mà chẳng xem xét tình hình gì cả. Tôi đang ở ngoài cửa, vừa rồi tôi còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của em”.

Tôi im lặng, quả nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi nhất thời không biết nói gì, hai má tôi nóng ran.

“Cho em hai mươi phút, tôi đợi em dưới tầng một, nhanh lên!”. Nói xong không chờ tôi tìm lý do từ chối, Tôn Gia Ngộ lập tức cúp máy.

Trước mặt anh hình như tôi luôn ở thế bị động, không hề có chút tự tin. Tôi nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt chải đầu và thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất.

Bên ngoài trời rất lạnh, tuyết hình như lại sắp rơi, để lộ da ở bên ngoài một lúc sẽ bị đông cứng, tôi bất giác kéo chặt hai vạt áo khoác.

Tôn Gia Ngộ đang đứng tựa vào cửa xe hút thuốc lá. Thấy tôi đi ra, anh mới ném đầu thuốc lá xuống đất và nở nụ cười để lộ hàm răng trắng: “Em cũng nhanh ra phết”.

Tôi tựa hồ vẫn canh cánh trong lòng vụ đánh mất nụ hôn đầu. Thế là tôi cố nghiêm mặt, hỏi anh bằng ngữ điệu lạnh lùng: “Anh muốn tôi xem thứ gì?”

Tôn Gia Ngộ nhận ra thái độ lạnh nhạt của tôi, anh mở cửa sau xe và làm động tác “mời” rất khoa trương: “Nàng công chúa thân mến, mời nhìn…”.

Hai cái bắp cải xanh ngát đang lặng lẽ nằm trên ghế sau, tỏa ra một vẻ mê hoặc vô cùng.

“Trời ơi…” Bộ dạng lạnh nhạt và xa cách của tôi biến mất hoàn toàn. Tôi vui mừng hỏi anh: “Anh…anh kiếm ở đâu ra thế?”

Tôn Gia Ngộ ghé sát mặt, môi anh mơn man trên má tôi: “Hôm qua đại sứ quán phát bắp cải cho cán bộ công nhân viên, tôi vừa vặn đi ngang qua đó. Thế là đến đêm tôi trèo tường vào bên trong, ăn trộm được mấy cái”.

“Anh lại nói linh tinh rồi”.

Anh cười với tôi: “Em không cần biết nó từ đâu đến. Em hãy nghĩ xem nên làm món gì?”

“Ôi nhiều lắm, xào chua cay, làm dưa góp, trộn sống, xào phở bắp cải thịt thái chỉ…”. Tôi đếm đầu ngón tay, vừa đếm vừa nuốt nước bọt ừng ực. Cuối cùng hai chúng tôi gần như đồng thanh lên tiếng: “Sủi cảo nhân thịt lợn bắp cải”.

Tôn Gia Ngộ cười lớn, đẩy tôi vào ghế phụ: “Đi thôi, đến chỗ tôi nấu, tất cả trông chờ vào trình độ nấu nướng của em”.

Tôn Gia Ngộ sống ở địa bàn tốt nhất trong thành phố, là ngôi nhà kiểu cũ màu xám, chia thành hai hộ trái phải. Ngôi nhà có hai tầng, phía nam có một cửa sổ dài nhìn ra Biển Đen. Anh sống cùng Lão Tiền, người đàn ông tôi và Bành Duy Duy gặp lần trước và một thương nhân Trung Quốc họ Khâu.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn ngang nhìn ngửa cũng thấy anh chẳng giống người có thể chung sống hòa thuận với người không có một chút quan hệ.

Về nghi vấn của tôi, Tôn Gia Ngộ giải thích nhẹ như gió thoảng mây vờn: “Một ngày nào đó chết ở trong phòng thì cũng có người phát hiện”.

“Đúng vậy”. Tôi lại nhớ đến chuyện bị mất nụ hôn đầu, trêu anh một cách ác ý: “Nếu không thịt thối rữa ra cũng chẳng ai biết đến”.

Tôn Gia Ngộ quay đầu trừng mắt với tôi: “Em là con gái sao ăn nói độc địa thế?”

Tôi giả bộ oan ức bĩu môi: “Những lời tôi nói đều là sự thật, anh không thích nghe thì thôi”.

Tôi không nói dối một chút nào, Andre từng kể cho tôi nghe câu chuyện tương tự, khiến tôi buồn nôn suốt một tuần, nhìn thấy thịt là chạy mất dép.


Trong vụ án đó, một thương nhân người Phúc Kiến bị đồng hương giết chết rồi dóc thịt nấu chín rồi bỏ vào bồn xí, làm cho đường ống nước thải của nhà hàng xóm ở tầng dưới bị tắc nghẽn. Người hàng xóm gọi thợ đến sửa, sau khi thông đường ống mới phát hiện bên trong toàn là xương vụn và thịt thối rữa.

Người hàng xóm tưởng là xác chết chó mèo bị ngược đãi nên phẫn nộ báo cảnh sát. Cảnh sát thông ống cống ra bao nhiêu xương thịt và nội tạng, đến cuối cùng lòi ra ngón tay con người. Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều sợ chết khiếp.

Vụ án này từng gây chấn động Odessa một thời, khiến giá thuê phòng tăng vọt, bởi vì người bản xứ không chịu cho người Trung Quốc thuê nhà.

“Anh hãy nói xem, ở trong nước không tốt sao? Cứ cố ra nước ngoài rồi bỏ mạng ở nơi đất khách quê người”. Tôi không thể hiểu nổi.

Nghe câu chuyện của tôi, Tôn Gia Ngộ đến chân mày cũng không thèm động đậy. Anh tắt máy rút chìa khóa, sau đó mới nói: “Em còn nhớ vụ án ở Trung tâm thương mại “Bảy km” không?”

Tôi gật đầu, trước đây anh toàn lảng tránh, cuối cùng hôm nay anh cũng nhắc đến sự kiện đó.

“Nạn nhân bị đâm hơn một trăm nhát dao, gần như không còn nguyên dạng, em biết tại sao không?”

Tuy tận mắt chứng kiến vụ án mạng nhưng tôi vẫn nổi da gà, lắc đầu lia lịa.

Phải thù hận đến mức nào mới chém người ta hơn một trăm nhát dao?

Tôn Gia Ngộ cười lạnh lùng: “Tên đó là người của tổ chức Thanh Điền, chuyên thu phí bảo kê ở trung tâm thương mại “Bảy km”. Hắn rất hống hách nên thương nhân ở trung tâm thương mại vô cùng ghét hắn. Khi họ không thể chịu nổi hơn, họ đã gom tiền thuê xã hội đen người Ukraine thanh toán hắn. Đáng tiếc là thằng đó mệnh lớn, nhận được tin báo từ trước nên chuồn mất. Nửa năm sau, hắn đột nhiên xuất hiện ở khu vực phụ cận, bị người nào đó phát hiện. Sau một cú điện thoại, cả trung tâm thương mại đóng cửa sớm, phần lớn đám thương nhân lùng sục mọi ngóc nghách tìm hắn, kết quả như em đã chứng kiến.”

Hai chân tôi mềm nhũn, gần như đứng không vững. Nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, toàn thân tôi lạnh toát.

“Những kẻ ra tay chém người, phần lớn là đồng hương của hắn, là những thương nhân trong sạch không hề có tiền án. Người Triết Giang bình thường nói chuyện hòa nhã, đến lúc chém người không hề run tay. Em có thể đoán tên đó gây thù chuốc oán đến mức nào?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Yêu người không hoàn hảo
» Yêu Chàng Rồi Nha
» Vị mặn của cà phê muối
» Vì em quá yêu anh
» Vì anh... nghiện em rồi!
1234...212223»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

XtGem Forum catalog