Tôi nấc nghẹn: “Em xin lỗi…Em không ngờ xảy ra chuyện như vậy…Em không muốn hại anh…”. Nói đến đây tôi cảm thấy oan ức, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má, chảy từng giọt xuống mu bàn tay anh.
Tôn Gia Ngộ cười gượng: “Anh đâu có mắng em, em khóc gì chứ?”
Thà anh mắng tôi một trận tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn. Nước mắt tôi không ngừng trào ra, tôi nghẹn ngào không nói thành lời.
“Đừng khóc nữa”. Tôn Gia Ngộ rút tờ giấy ăn lau nước mắt cho tôi: “Lúc anh lớn bằng em, anh còn làm nhiều chuyện dại dột hơn em. Nhưng Mai Mai này, em phải học cách trưởng thành. Dù là bố mẹ em hay bất cứ người nào khác, không ai có thể chăm sóc em cả đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với tất cả. Trước mặt người khác, em chỉ nên nói ba phần, không thể phơi hết ruột gan của em. Em hãy ghi nhớ câu nói này và hãy luôn nhắc nhở bản thân”.
Tôi gật đầu lia lịa.
“Những chuyện em đã làm, bất kể đúng hay sai, em phải học cách chịu trách nhiệm, không thể suốt ngày né tránh, em nghe rõ chưa?”
“Em…rõ rồi”.
Tôn Gia Ngộ lại thở dài lần thứ ba, anh giơ tay kéo tôi vào lòng: “Sao anh lại quen biết cô bé xui xẻo như em chứ?”
Câu nói cuối cùng của anh khiến tôi vừa cuống quýt vừa hối hận. Tôi ôm anh khóc nức nở. Tôi nhớ đến những ngày hốt hoảng lo sợ vừa qua, nhớ đến nụ cười và cả những giọt nước mắt trong tám tháng quen anh. Tôi càng khóc càng cảm thấy ruột gan như xé ra từng khúc.
Tôn Gia Ngộ không lên tiếng dỗ dành tôi, anh chỉ ôm chặt tôi, để mặc tôi trút hết nỗi buồn, nước mắt nước mũi tôi ướt đẫm vạt áo anh.
Sau khi khóc đủ, tôi vừa sụt sùi vừa nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Nghe Khâu Vĩ nói, anh sẽ bị xử theo pháp luật Ukraine, làm thế nào bây giờ?”
Tôn Gia Ngộ mỉm cười véo tai tôi: “Khâu Vĩ dọa em đấy, làm gì đến mức nghiêm trọng như vậy? Nếu xảy ra chuyện đó, anh bươn chải ở đây bảy tám năm cũng vô ích”.
“Vậy kết quả xấu nhất là gì?”
“Kết quả xấu nhất ư? Thì làm lại từ đầu chứ sao. Mai Mai này, em hãy nói cho anh biết, nếu anh trắng tay, em có bỏ rơi anh không?”
Tôi cảm thấy hơi yên lòng, giơ tay lau sạch nước mắt rồi trả lời anh: “Nếu anh còn ra ngoài lăng nhăng thì khó nói lắm”.
“Mẹ kiếp”. Tôn Gia Ngộ chửi thề rồi đẩy người tôi ra: “Em không thể nói một hai câu dễ nghe sao?”
Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Em sẽ đi theo anh, anh đi đâu em cũng sẽ đi cùng, dù là chân trời góc bể em cũng theo anh”.
“Nói thế còn nghe được”. Tôn Gia Ngộ búng tay vào trán tôi: “Em thật lòng đấy chứ?”
“Thật lòng”.
“Được thôi, anh tạm thời tin em. Mấy ngày này anh đã suy nghĩ kỹ rồi, hay là anh cùng em đi học lại, đi Anh quốc học luật là một ý tưởng không tồi. Em cảm thấy anh làm luật sư có được không? Liệu có phải là luật sư đẹp trai nhất trong lịch sử ngành luật?”
Nghe anh nói vậy tôi rất vui mừng, nhưng tôi lập tức nghĩ đến một vấn đề hiện thực: “Anh đi Anh quốc? Thế thì chúng ta phải xa nhau rồi?”
“Đồ ngốc, Anh Quốc và nước Áo cách bao xa? Cuối tuần lái xe vài tiếng đồng hồ là tới nơi. Không đúng, hình như visa có vấn đề. Đi Anh phải xin visa riêng, thế thì hơi phiền phức”. Anh nghĩ đến tương lai xa hơn tôi, cứ như kế hoạch có thể trở thành hiện thực ngay lập tức.
Tôi rúc vào lòng anh cất giọng dịu dàng: “Đợi qua vụ này rồi tính sau, anh không được lừa em, cũng không được đưa chi phiếu trắng cho em đấy nhé”.
“Được, được, anh không lừa em”.
Tôi có thể nghe ra câu trả lời lấy lệ của anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Bên ngoài đã là tiết trời của tháng sáu, làn gió thổi nhẹ mang không khí ôn hòa. Khắp nơi phảng phất mùi thơm của hoa hồng dại và mùi vị của biển cả, thẩm thấu vào lòng người. Tôi đột nhiên có cảm giác quen biết anh từ lâu lắm rồi.
Sau một trận sốt cao, nguyên khí trong người Tôn Gia Ngộ bị tổn thương nghiêm trọng. Anh giống như bị người rút đi chân khí, dù vẫn luôn miệng nói cười nhưng trông anh lúc nào cũng mệt mỏi, khiến tôi vừa xót xa vừa bất lực. Dưới sự đe dọa và ép buộc của tôi, anh mới miễn cưỡng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Tôi muốn nhờ mẹ tôi chỉ cho một số món ăn bổ dưỡng nhưng vẫn không thể liên lạc được với mẹ. Vì vậy tôi đành làm phiền Valeria và Nina.
Việc xin nhập học ở bên Áo tạm thời chưa có tin tức, tôi buộc phải chuẩn bị cả hai bên. Với thành tích học tập sáu trên bảy môn đạt điểm năm của tôi, vào khoa piano không thành vấn đề, nhưng tôi lại đối mặt với thử thách mới.
Khoa piano của Học viện âm nhạc quốc lập Odessa có không ít môn được giảng dạy bằng tiếng Ukraine, đây là điều khiến tôi hết sức đau đầu. Đến Ukraine hơn tám tháng, tuy tiếng Nga của tôi tiến bộ không ít nhưng chỉ đủ giao tiếp trong cuộc sống thường ngày. Còn về ngôn ngữ Ukraine tôi chỉ nghe hiểu mấy câu đơn giản, trình độ kém đến mức tôi buộc phải bổ túc thêm.
Ngoài ra, học viện bắt đầu nghỉ hè vào trung tuần tháng bảy. Trước khi kết thúc khoa dự bị, tôi còn rất nhiều chuyện vụn vặt cần giải quyết. Do đó, mỗi ngày tôi phải đi đi về về giữa nhà và trường học.
Một hôm rời khỏi trường học, trên đường về nhà tôi tranh thủ rẽ vào ngôi chợ gần đó mua ít cá biển tươi và rau củ. Sau trận ốm, khẩu vị của Tôn Gia Ngộ thay đổi không ít. Anh thích ăn những thứ mềm mềm nong nóng giống như bà già. Tôi chỉ có thể tận dụng số gia vị ít ỏi hấp món cá và món trứng ngô không ra ngô, khoai không ra khoai cho anh ăn.
Khi tôi mở cửa vào nhà, trong nhà vắng lặng như tờ. Tầng một và tầng hai không có một tiếng động. Lão Tiền và Khâu Vĩ đều không ở nhà, tôi cũng chẳng tìm thấy bóng dáng Tôn Gia Ngộ.
Bởi vì lô hàng bị tịch thu vẫn nằm trong tay cảnh sát, cảnh sát chưa đi đến kết luận cuối cùng nên công việc của Tôn Gia Ngộ và Lão Tiền buộc phải tạm ngừng. Nghe nói La Tây đang tìm cách làm trung gian hòa giải, chị ta dự tính dàn xếp để các bên có liên quan ngồi lại cùng nhau rồi đưa ra một giải pháp tối ưu nhất.
Lão Tiền không chịu nổi khi suốt ngày ở nhà nhàn rỗi, anh ta kêu ra ngoài đi tìm cơ hội làm ăn khác. Tôi cảm thấy lạ ở chỗ, vết thương của Tôn Gia Ngộ mới cắt chỉ, không biết anh chạy đi đâu trong lúc hình tượng còn xấu xí thế này?
Tôi vào bếp cất đồ ăn rồi đi lên gác tìm Tôn Gia Ngộ. Tôi phát hiện anh nằm trên ghế gấp trong phòng sách, anh đặt tay lên mắt che ánh sáng mặt trời.
Tôi tiến lại gần chạm nhẹ vào mu bàn tay anh: “Anh ngủ rồi à? Sao không lên giường ngủ? Nằm ở đây dễ bị cảm lắm đấy”.
“Anh không ngủ.” Tôn Gia Ngộ lên tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền: “Em về rồi à?”
“Ừ, anh hỏi câu thừa quá.”
“Sao hôm nay em về sớm vậy?”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Tôn Gia Ngộ, đưa tay vuốt nhẹ nếp nhăn trên mi tâm của anh rồi mỉm cười: “Ý anh là gì? Anh chán em, không muốn nhìn thấy em phải không?”
Tôn Gia Ngộ không bận tâm đến câu nói châm biếm của tôi, anh cầm tay tôi giơ vào đúng chỗ có ánh nắng rồi nheo mắt ngắm nghía. Ngón tay của tôi thon dài, các khớp xương không nổi rõ, năm ngón tay hồng hào dưới ánh mặt trời.
“Kрасивый”. Tôn Gia Ngộ đặt tay tôi lên má anh rồi nói tiếp: “Thật kỳ lạ, sao cứ phải dùng ngôn ngữ khác khen ngợi mới không cảm thấy ngượng mồm”. (красивый trong tiếng Nga có nghĩa là “đẹp”).
Hai người cùng ngồi chung một chiếc ghế quả thực rất khó chịu, tôi muốn ngồi lên đùi anh nhưng nhìn vết thương còn sưng tấy trên trán anh, tôi lại không nỡ lòng nào. Tôi gãi nhẹ vào vành tai anh: “Đó là do anh biến thái”.
Tôn Gia Ngộ trầm mặc một lát, sau đó anh đột nhiên ngồi thẳng người, thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Em ngồi nghiêm chỉnh đi, anh có chuyện muốn nói với em”.
Tôi giật mình: “Anh làm sao thế? Đừng có dọa người như vậy?”
“Mai Mai”. Tôn Gia Ngộ nói chậm rãi từng từ một: “Lúc em đến trường, bố em gọi điện về đây?”
“Hả?” Tôi lập tức ngồi thẳng dậy: “Chuyện gì vậy? Tại sao bố em không gọi vào máy di động của em?”
“Bố em nói di động gọi mãi không được…Đừng bàn đến chuyện này nữa, Mai Mai, anh muốn báo cho em biết, mẹ em bị bệnh suy thận cấp tính. Hôm nay bệnh viện thông báo tình hình rất nguy kịch, bố em muốn em về nước ngay lập tức”.
Tôi giống như bị sét đánh ngang tai, ngây người nhìn anh: “Tình hình nguy kịch? Mẹ em ư?”
“Đúng vậy”. Tôn Gia Ngộ gật đầu, anh nắm chặt tay tôi: “Em đừng sốt ruột, anh đã nhờ người đặt vé máy bay rồi. Tối nay, em có thể lên đường…”
Tôi ra sức đẩy tay anh, tôi chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, ngực như bị đâm một nhát khiến hơi thở tắc nghẽn.
“Mẹ em đang đi công tác cơ mà?” Thanh âm của tôi run run: “Sao có thể bị bệnh? Anh lừa em, em không tin. Em phải gọi điện về nhà hỏi bố…”
Tôn Gia Ngộ mím môi nhìn tôi, phảng phất như anh sợ mở miệng là nói những câu không thích hợp.
Tôi lập cập bấm số điện thoại, bấm mấy lần đều không đúng. Tôi tuyệt vọng đập mạnh vào bàn phím điện thoại: “Đây là điện thoại thối tha gì vậy…”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ