Ring ring
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Tay anh vuốt nhẹ qua mặt tôi, lòng bàn anh của anh vừa ướt vừa lạnh. Tôi phát hiện ánh mắt của anh mờ mịt, không có bất cứ tiêu điểm nào.

Tôi quay đầu tìm bác sỹ, ông bác sỹ già tốt bụng hiểu ý tôi nói nhỏ: “Tôi vừa tiêm thuốc an thần cho cậu ấy. Nếu cậu ấy cảm thấy lạnh, cô hãy đắp thêm chăn cho cậu ấy”.

Tôi gật đầu sờ lên trán anh: “Anh còn đau đầu không?”

Anh không trả lời tôi mà lẩm bẩm: “Vừa rồi anh có một giấc mơ, mơ thấy lúc còn nhỏ, anh và mấy đứa trẻ cùng khu tập thể đi hái trộm quả anh đào. Sau đó bọn anh bị chó đuổi, mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn đều chạy hết, chỉ còn lại một mình anh chạy bán sống bán chết. Anh bị rơi xuống một cái hố, đầu va vào đá chảy đầy máu. Ba anh đã cõng anh chạy đến bệnh viện”. Đôi mắt Tôn Gia Ngộ sáng lấp lánh: “Từ lúc ba anh đi, anh chưa từng gặp ông ấy lần nào. Anh còn tưởng ông ấy hận anh, đã bảy năm rồi, cuối cùng ba anh cũng chịu quay về gặp anh…”

Tôi không chịu nổi nữa, đặt tay lên mắt anh, nơi đó có chất lỏng nóng bỏng ướt lòng bàn tay tôi.

Không, không, đây không phải là Tôn Gia Ngộ mà tôi biết.

Kể cả khi sắp bỏ mạng trong cơn bão tuyết, tôi chưa từng thấy anh suy sụp. Nhưng chỉ một mũi an thần đã khiến anh bỏ đi lớp vỏ ngụy trang bên ngoài, để lộ bộ mặt chân thực của anh. Tôi không biết trong lòng anh chứa đựng bao nhiêu nỗi đau không thể chia sẻ cùng tôi.

Giọng nói của anh ngày càng nhỏ dần, cuối cùng anh cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bác sỹ ở lại đến mười giờ tối, quan sát thấy Tôn Gia Ngộ không có dấu hiệu bất thường mới thu đồ nghề ra về. Trước khi đi, ông dặn chúng tôi nếu anh xuất hiện triệu chứng buồn nôn hay ảo giác thì phải đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức.

Bác sỹ lo anh bị chấn động não nhưng rất may là điều đó không xảy ra. Có điều anh bị sốt tới bốn mươi độ mấy ngày liên tiếp, người luôn ở trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Tôi ở bên cạnh anh suốt bốn ngày liền. Mãi đến khi anh hạ sốt, tôi mới mệt mỏi thiếp đi.

Đến khi tôi tỉnh lại đã sáu tiếng đồng hồ sau đó. Bây giờ là lúc chạng vạng tối, gió thổi lá cây bên ngoài cửa sổ xào xạc. Tôi trở mình, phát hiện Tôn Gia Ngộ đang chống tay xuống giường nhìn tôi chăm chú.

“Anh tỉnh rồi à?” Tôi lập tức ngồi dậy.

“Ừ, anh tỉnh lâu rồi, mấy hôm nay ngủ nhiều quá”. Anh giơ tay rẽ tóc mái của tôi và quan sát hồi lâu: “Em mơ thấy gì mà nghiến răng nghiến lợi ác thế?”

Toàn là giấc mơ vụn vặn nên tôi không nhớ rõ, nhưng tôi chỉ nhớ một điều, trong giấc mơ của tôi có bóng dáng Bành Duy Duy. Tôi miễn cưỡng nở nụ cuời, cúi đầu không lên tiếng.

Trong mấy ngày Tôn Gia Ngộ bị ốm, không ai nhắc với anh chuyện kho hàng. Tôi không rõ một khi anh biết sự thật tôi có liên quan đến vụ bí mật của anh bị tiết lộ, anh sẽ xử lý tôi thế nào.

Tôn Gia Ngộ lại nằm xuống giường, anh gối tay lên đầu nhìn tôi cười cười: “Anh vừa phát hiện, khi ngủ say em không có một động tĩnh gì, đến hơi thở cũng không nghe thấy, ngoan như một con mèo nhỏ. Trước đây đã có ai nói với em điều này chưa?”

“Mẹ em nói, từ nhỏ em đã như vậy mà”. Tôi rất vui khi anh chuyển đề tài khác: “Mấy lần mẹ em còn tưởng em ngừng thở, mẹ lay em dậy làm em tức giận khóc một hồi mẹ mới yên tâm”.

“Có người mẹ nào như vậy không?” Anh phì cười, không cẩn thận chạm vào vết thương, khiến anh đau đến mức nhăn mặt.

Nhân lúc anh có tâm trạng tốt, tôi đi nấu một nồi cháo, chỉ gạn lớp nước đặc ở bên trên cho anh ăn.

Nhìn bát nước cháo đặc quánh, Tôn Gia Ngộ mở miệng kháng nghị: “Đây đâu phải là trại tập trung Auschwitz, em phải tuân thủ công ước Geneve, không được ngược đãi tù binh chiến tranh”.

“Nói vớ vẩn, anh là tù binh chiến tranh gì chứ?” Tôi vẫn còn khúc mắc vụ kia nên không có lòng dạ nào đùa giỡn với anh. Tôi lại giục Tôn Gia Ngộ: “Anh không ăn nhanh nguội hết bây giờ”.

“Bại tướng dưới váy của em, sao không tính chứ? Đồ ăn em nấu chẳng ra làm sao cả?”. Đúng là bản tính khó thay đổi, anh vừa ăn vừa cằn nhằn, không hề giống bệnh nhân vừa bị sốt cao mấy ngày.

Tôi ngơ ngẩn nhìn Tôn Gia Ngộ, nếu không phải trên đầu anh có miếng băng trắng chói mắt, chắc chắn tôi sẽ có cảm giác như vừa trải qua giấc mơ, những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua không hề tồn tại.

Tôn Gia Ngộ húp miếng cháo cuối cùng, anh lưu luyến đặt bát đũa, mồm miệng rảnh rỗi lại bắt đầu trêu chọc tôi: “Không tính cũng được, nhưng đổi cách nói khác hơi khó nghe, em có muốn nghe không?”

“Gì cơ?”

Anh chậm rãi nói từng từ một: “Mưu…sát…chồng…em”. Nói xong anh cười một cách đắc ý.

“Anh đúng là bị bệnh nhẹ quá, mới đỡ một chút đã ăn nói linh tinh rồi”. Tôi giơ tay tát nhẹ vào má anh.

Tôn Gia Ngộ kêu một tiếng thảm thiết rất khoa trương, sau đó người anh mềm nhũn đổ xuống sàn nhà.

Tôi giật bắn mình, tưởng động và vết thương của anh nên lập tức lao tới ôm anh: “Em không phải cố ý…Gia Ngộ…”

Anh tựa đầu lên vai tôi lẩm bẩm: “Đây…là Đảng phí cuối cùng của tôi…các đồng chí…cách mạng vẫn chưa thành công…”

Tôi lại một lần nữa bị anh đùa giỡn, tôi dở khóc dở cười không biết phải làm sao nên chỉ có thể mắng anh: “Anh cứ giở trò đi, trên trán lưu vết sẹo dài xem anh sau này đi tán gái kiểu gì?”.

Tôn Gia Ngộ lập tức ôm ngực, bày ra bộ dạng không còn sức lực: “Linh hồn yếu ớt của anh đã bị em làm tổn thương nghiêm trọng. Anh đau lòng quá, em phải đền bù cho anh”.

“Đền bù thế nào?” Tôi hỏi.

“Gọi anh một tiếng Anh”. 0

“Anh đừng mơ!”

Anh áp sát vào người tôi: “Gọi một tiếng đi mà, một tiếng thôi”.

Tôi miễn cưỡng mở miệng: “Anh Tôn”.

Tôn Gia Ngộ lắc đầu: “Không được, nghe giống Trư Bát Giới gọi Tôn Ngộ Không quá. Em gọi lại đi, gọi là anh Gia Ngộ”.

“Xì, buồn nôn quá”.

“Vậy tại sao em lại gọi Khâu Vĩ là “anh Khâu?”

Tôi lườm anh: “Nếu em gọi anh ấy là “anh Vĩ”, liệu anh có vui không?”

Tôn Gia Ngộ ngây người một lát rồi nằm xuống giường cười ha hả.

Tôi muốn cười nhưng không cười nổi, không biết giây phút vui vẻ này có thể kéo dài bao lâu. Tôi do dự hồi lâu cũng không quyết định nên tự mình nói ra sự thật với anh khi anh khỏi bệnh hay phó thác cho ông trời.

Tôn Gia Ngộ vẫn bị sốt nhẹ nên đùa giỡn với tôi một lúc, anh không thể gắng gượng, hai mí mắt dính chặt vào nhau, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi đắp chăn cho anh, đang định tắt đèn đi ra ngoài, chuông điện thoại ở góc phòng reo vang. Tiếng chuông nghe điếc tai, tôi chửi thầm một tiếng rồi chạy đi bắt máy.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói phụ nữ: “Bảo Tôn Gia Ngộ nghe điện thoại”.

Tôi trả lời lễ phép: “Anh ấy đang nghỉ ngơi, chị hãy để lại tên và số điện thoại, khi nào anh ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho anh ấy biết”.

Người phụ nữ tỏ thái độ ngạo mạn: “Cô mau gọi cậu ta dậy nghe điện thoại”.

Tôi hơi tức giận, nhưng sợ làm kinh động đến Tôn Gia Ngộ nên tôi hạ thấp giọng: “Xin lỗi chị, anh ấy đang bị ốm, bây giờ không tiện nghe điện thoại”.

Đầu bên kia yên lặng một lát rồi hỏi: “Cô là ai?”

Tôi bực mình nhìn ống nghe điện thoại, gọi đến nhà người ta rồi lại hỏi đối phương là ai, người phụ nữ này đúng là có vấn đề. Tôi trả lời: “Tôi là ai liên quan gì đến chị”. Nói xong tôi liền cúp máy.

Khi đi ra ngoài tôi chợt nhớ trong phòng sách còn một máy con, thế là tôi quay lại rút dây điện thoại.

Khoảng bốn giờ chiều ngày hôm sau, có một người phụ nữ đến nhà tìm Tôn Gia Ngộ.

Chị ta vừa bước vào nhà, tôi đã không thích chị ta, nói đúng hơn là không thích chị ta từ cái nhìn đầu tiên.

Đó là một người phụ nữ dáng người cao ráo đầy đặn, chị ta có làn da trắng nõn, một vẻ đẹp đầy tính khiêu khích hiếm gặp ở phụ nữ Trung Quốc. Chị ta rõ ràng không còn trẻ, nhưng nhìn không ra tuổi thật của chị ta. Hai đồng tử của chị ta đen nhánh như có thể nhìn xuyên thấu người khác.

Nhìn thấy tôi, chị ta tỏ ra hơi kinh ngạc, sau đó đảo mắt dò xét tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt của chị ta vô cùng lạnh lẽo. Trực giác báo cho tôi biết, đây chính là người phụ nữ hôm qua gọi điện đến.

Khâu Vĩ và Lão Tiền tỏ thái độ rất cung kính với chị ta. Lão Tiền vội châm một điếu thuốc cho chị ta và mở miệng gọi: “Chị La”, mặc dù Lão Tiền nhìn bề ngoài rõ ràng lớn hơn chị ta nhiều tuổi.

Không ngờ người phụ nữ này là La Tây. Ngày đầu tiên đặt chân đến Odessa, tôi đã nghe đến cái tên này. Chị ta là một nhân vật truyền kỳ ở Odessa.

La Tây là một trong những thương nhân Trung Quốc đầu tiên tới Odessa làm ăn, vào những năm ở thập niên chín mươi của thế kỷ trước. Mười mấy năm thế sự xoay vần, không biết bao nhiêu người Trung Quốc đi đi về về trên mảnh đất này, chị ta là người duy nhất ở lại đây. La Tây mua một ngôi biệt thự sang trọng, nghe nói sân sau thông ra biển Đen, du thuyền có thể lái thẳng vào cửa nhà chị ta....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"
» Đứng lên và đi
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
1234...373839»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt