“Người khác gọi anh là Mark, đó là tên tiếng Anh của anh sao?” Tôi hỏi.
“Ừ”. Anh trả lời giống hệt tôi.
“Tại sao lại là Mark? Có điển tích gì không?”
“Điển tích ư” Tôn Gia Ngộ ngẫm nghĩ một lúc, anh mỉm cười: “Có, nhưng khá tầm thường. Hồi đi học, bà giáo nước ngoài đặt tên tiếng Anh cho tôi là Jay. Tôi không đồng ý, kiên quyết lấy tên Mark. Bà giáo truy vấn “why? why?”
“Rốt cuộc là vì sao?” Tôi cũng rất hiếu kỳ.
“Bởi vì…”. Anh trả lời chậm rãi: “Lúc đó đồng bảng Anh và đồng đô la Mỹ tụt dốc nghiêm trọng, chỉ có đồng mark của Đức là ổn định”.
“Tội nghiệp bà giáo”. Tôi cố nhịn cười: “Bà ấy có bị anh làm cho tức chết không?”
Tôn Gia Ngộ lắc đầu một cách nghiêm túc: “Không, bà giáo thường bị tôi chọc tức nên quen rồi. Em không biết đâu, từ thời tiểu học đến đại học, rất ít thầy cô thích tôi. Mỗi lần họp phụ huynh, người nhà tôi chẳng ai muốn tham gia. Bởi vì lần nào tôi cũng bị nêu gương xấu ở buổi họp”.
“Nếu thầy giáo yêu cầu nhất định tham gia thì sao?”
“Thế thì mọi người để ông nội tôi đi. Dù sao ông nội tôi cũng bị điếc, thầy giáo nói gì ông đều nghe không hiểu”.
“Ôi trời, chắc thầy cô đời trước không chịu thắp hương nên mới vớ phải học trò như anh?” Tôi phải dùng sức cuộn chặt tay thành nắm đấm mới có thể nhịn cười.
“Nếu không có tôi, cuộc đời dạy học của họ chắc sẽ tẻ nhạt lắm. Một cô giáo ngữ văn ở trường trung học S thậm chí đến giờ vẫn còn nhớ tôi. Một lần vào kỳ thi cuối kỳ, đề thi yêu cầu điền vào chỗ trống cổ văn. Vế trên là “Cùng tắc độc thiện kỳ thân”. À, em có biết vế sau là gì không?”
(“Cùng tắc độc thiện kỳ thân”: Câu nói về Đại trượng phu của Mạnh Tử, nghĩa là mỗi người nên làm tốt phận sự của mình)
“Chẳng phải là Phú tắc gì đó thiên hạ gì đó sao?”
“Gì là gì? Tôi điền thẳng câu “Phú tắc thê thiếp thành quần” (Giàu có thì thê thiếp có cả đám), cô giáo tức đến hộc máu mắt, nói đời này gặp được tôi coi như cô mở mắt!”
Tôi cười đến mức cả người rung bần bật: “Bố mẹ anh không quản lý anh ư?”
“Mẹ tôi?” Tôn Gia Ngộ nhún vai: “Mẹ tôi còn lợi hại hơn tôi nữa. Lúc đó vì muốn trốn buổi tự học buổi tối để xem “Anh hùng xạ điêu”, tôi suốt ngày tìm mẹ tôi mè nheo. Mẹ tôi ngại phiền phức nên viết sẵn cả tập đơn xin nghỉ học cho tôi, lúc nào dùng chỉ cần điền ngày tháng, các loại lý do lý trấu trên đời đều đưa ra hết. Một học kỳ tôi sốt cao đến bảy tám lần, khiến cô chủ nhiệm sợ hết hồn, tưởng tôi mắc bệnh máu trắng”.
Tôi đập vào bàn đồng hồ trước mặt cười ra nước mắt: “Anh như vậy vẫn có thể thi đỗ đại học? Thật vô lý quá”.
Tôn Gia Ngộ dương dương đắc ý: “Nhắc đến mới nói, năm đó tôi thi đỗ đại học B với số điểm chuẩn, khiến cả trường xôn xao”.
Gần đến khu chung cư, nụ cười trên môi Tôn Gia Ngộ vụt tắt. Anh đạp mạnh phanh xe, tôi không kịp phòng bị nên người bắn về phía trước, đầu suýt nữa đập vào cửa kính.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Tôn Gia Ngộ không trả lời, anh nhìn chăm chú vào một nơi nào đó ở phía trước, vẻ mặt anh kinh ngạc và đầy nghi hoặc, dường như không tin vào mắt mình. Tôi dõi theo ánh mắt anh, thấy một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ngay dưới tòa chung cư tôi sống. Đèn xe chiếu sáng choang, biển số xe bắt đầu bằng ba chữ cái “TTT” rất nổi bật.
Một đôi nam nữ đang chìm trong kích tình, hôn nhau cuồng nhiệt. Cô gái hơi ngả người về đằng sau, gần như nằm xuống nắp xe. Cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng và thân hình dong dỏng như bông hoa đẹp đẽ trong đêm tối kia không phải là Duy Duy thì còn ai vào đây?
Duy Duy cũng nghe thấy tiếng động cơ ô tô, cô quay mặt về phía xe chúng tôi. Nhìn từ xa, gương mặt cô lờ mờ không rõ ràng, nhưng dường như cô nở nụ cười châm biếm. Sau đó Duy Duy lại quay sang dính chặt vào người đàn ông và hôn quên cả trời đất.
Tôi lén nhìn Tôn Gia Ngộ, sắc mặt anh khó coi đến mức đáng sợ. Tôi nhất thời không biết nói gì, chỉ còn cách trầm mặc.
Một lúc sau anh đột nhiên đánh tay lái quay đầu xe, lái xe đi về hướng ngược lại.
“Này, này…Anh làm gì vậy?”. Tôi vội vàng kêu lên: “Đã đến nơi rồi, anh mau thả tôi xuống đi.”
Tôn Gia Ngộ dường như không nghe thấy tôi nói, anh phóng xe rời khỏi khu chung cư. Một lúc sau, anh mới dừng lại ở bên đường, tắt máy rồi châm một điếu thuốc.
Thỉnh thoảng có xe ô tô đi qua, ánh đèn pha chiếu vào gương mặt vô cảm của Tôn Gia Ngộ.
Tôi cảm thấy vừa chán nản vừa ngượng ngập. Vừa rồi rõ ràng Duy Duy cố ý để anh nhìn thấy cảnh kích thích cuối cùng. Tôn Gia Ngộ hiển nhiên vẫn còn vương vấn tình cũ với Duy Duy, vậy thì tôi ở đây có ý nghĩa gì?
Tôi đẩy cửa xe chào tạm biệt Tôn Gia Ngộ: “Tôi về đây”.
Anh “ừ” một tiếng, thần sắc có vẻ không tỉnh táo. Có lẽ là tôi đa nghi, thần sắc tương tự hình như từng xuất hiện trên gương mặt Duy Duy. Một đôi nam thanh nữ tú nổi bật như vậy, bọn họ ở bên nhau mới xứng đôi, tôi không thể nào sánh bằng Duy Duy, cũng không ngốc đến mức làm trò tiêu khiển của người khác.
Mới đi được mười mấy mét, Tôn Gia Ngộ đuổi theo túm tay tôi: “Em làm sao vậy? Lên xe, tôi đưa em về.”
Tôi nở nụ cười miễn cưỡng: “Cám ơn bữa tối của anh, tôi có thể tự đi về.”
Tôn Gia Ngộ nắm lấy vai tôi và xoay người tôi lại: “Đang yên đang lành sao tự nhiên em lại có thái độ này? Tôi đắc tội với em à?”
“Không, chỉ là tâm trạng của tôi không tốt lắm”.
“Con gái Trung Quốc đều như vậy?” Tôn Gia Ngộ tỏ ra mất kiên nhẫn: “Người sau còn khó hầu hơn cả người trước.”
Tôi mỉm cười: “Chào anh!”
Lần này Tôn Gia Ngộ không đuổi theo tôi.
Tôi đi bộ rất lâu ở trên đường. Thời tiết lạnh vô cùng, mỗi hơi thở là có làn khói trắng bay ra. Tôi muốn cười nhưng nước mắt cứ thế trào xuống bờ mi.
Tôi đã sai rồi, tôi bị giọng nói trong đêm đen mê hoặc, mơ một giấc mơ xa vời và có một vọng tưởng không nên có. Giống như tôi bóc từng lớp từng lớp hành tây đến mức mắt cay xè và chảy đầy nước nhưng bên trong không hề có thứ khiến tôi vui mừng.
Khi tôi về đến nhà, trong phòng tối om, Duy Duy vẫn không thấy đâu. Tôi không muốn bật đèn, lần mò trong bóng tối rót một ly vodka rồi từ từ uống sạch. Sau đó tôi mới hiểu ra, tại sao Duy Duy ở nhà hay uống loại rượu mạnh này.
Tôi nằm ngủ trên ghế salon. Sáng sớm hôm sau khi tôi mở mắt, trời đã sáng hẳn. Cửa phòng Duy Duy vẫn đóng, không có dấu hiệu cô trở về. Tôi vội vàng đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo để đến trường. Do rượu vẫn còn chưa tiêu tán hết, đầu tôi đau như búa bổ, trong gương hiện lên một gương mặt lờ đờ, hai mắt thâm quầng đáng sợ đến mức tôi thề sau này sẽ không bao giờ đụng đến rượu nữa.
Giữa giờ học, điện thoại di động trong ba lô rung lên. Tôi ra ngoài nghe điện thoại, người ở đầu bên kia là Bành Duy Duy, cô ấy đang ở đồn cảnh sát.
“Triệu Mai, mang ít tiền đến chuộc tớ đi”. Giọng nói của Duy Duy khàn khàn mệt mỏi chứ không trong trẻo như mọi ngày.
Tôi giật bắn mình, suýt nữa điện thoại rơi xuống đất: “Duy Duy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô nói với giọng thê thảm: “Cậu đến rồi nói sau”.
“Được, cậu đợi tớ”.
Tôi cúp điện thoại, vội đến mức không kịp thu sách vở vào ba lô, chỉ cầm ví tiền và hộ chiếu chạy ra khỏi cổng trường.
Trên đường phố Odessa rất hiếm gặp xe taxi, tôi chặn một chiếc xe tư nhân mặc cả giá tiền rồi đi ngân hàng rút tiền, sau đó mới đến Cục cảnh sát. Trên đường đi, tôi không quên gọi điện cho Andre: “Andre, phiền anh hỏi giúp tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đến Cục cảnh sát, Andre mặc cảnh phục đã đứng chờ tôi ở cổng. Tôi nhảy xuống xe chạy nhanh về phía anh. Andre đón tôi và đưa tôi vào bên trong. Anh thông báo vắn tắt với tôi: “Hai người nửa đêm cãi lộn, cô gái định đốt nhà, hàng xóm đã báo cảnh sát”.
“Duy Duy đốt nhà?” Tôi gần như không thể tin vào tai mình: “Người kia là ai?”
Andre không trả lời mà hất mặt về phía đầu hành lang.
Tôi đưa mắt theo Andre, không ngờ nhìn thấy Tôn Gia Ngộ. Tôn Gia Ngộ đứng tựa vào bờ tường bất động, trên miệng anh ngậm một điếu thuốc lá. Vai anh dán một miếng băng y tế, áo sơ mi đầy vết máu. Mặt anh có mấy xước do móng tay cào.
Tôi nhìn Tôn Gia Ngộ, tim đột nhiên nhói đau. Tôi nhất thời ngây người, quên cả mục đích đến đây.
Đến khi Andre ở bên cạnh nhắc nhở: “Mai, cô làm sao vậy?”, tôi mới định thần: “Bành Duy Duy đâu rồi?”
“Cô ấy vẫn còn ở bên trong, đang bị cảnh sát thẩm vấn”.
Andre hướng dẫn tôi làm một loạt thủ tục bảo lãnh phức tạp. Tôi không kìm chế nổi chất vấn: “Tại sao người đàn ông kia không phải làm mấy thứ này?”
“Cô Triệu, bạn cô ra tay làm người ta bị thương trước. Bạn cô còn mưu đồ đốt nhà để cùng chết với người ta. Căn hộ suýt nữa bị nổ vì khí đốt rò rỉ”. Một nữ cảnh sát trả lời tôi: “Cô thử nói xem nên kiện ai?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ