"Yên tâm, có khi nào con làm cho ba thất vọng đâu." Cô tràn đầy tự tin nói, "Cho nên ba già, ba mới có thể ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, tìm bạn già đánh gôn hoặc làm gì thoải mái là được phải không?"
"Câm miệng." Ông tức giận trừng mắt nhìn đứa con gái không biết lớn nhỏ. Năm phút không chọc ông tức giận thì cô không được thoải mái sao?
"Yes, Sir." Lâu Bộ Vũ nghiêm túc làm một cái chào kiểu lính như trẻ nhỏ, rồi xoay người rời khỏi bàn, động tác nhanh nhẹn nhảy lên lầu ba, cầu thang ở trong mắt cô hình như là dư thừa.
"Thật không giống con gái chút nào." Lâu Hải Thần vô cùng cảm thán nói. Nếu quả thật là một đứa con trai cũng không nên khiến cho người ta phiền não như vậy, mặc dù ông không có quy định con gái nhất định cười phải dấu răng, không được lộ chân, không được ngồi bắt chéo, nhưng vẫn nên có chút bộ dáng là một cô gái chứ, nhưng tâm nguyện nho nhỏ này của ông lại không được linh nghiệm trên người đứa con gái thứ hai này, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có một ngày được thật hiện.
"Ba, chị hai đang giả làm anh hai mà." Còn đang ngờ vực, không biết năm đó là ai nghĩ ra cái ý khiến cho đứa con gái thứ hai giả trang thành đứa con trai độc nhất? Hừ, hiện tại hối hận thì đã muộn.
Lâu Hải Thần ảo não gật gật đầu.
Lúc này, Lâu Bộ Vũ đã thay xong quần áo đi xuống lầu, chỉ thấy cô đội tóc ngắn giả vô cùng đẹp trai, thay ba món tây trang[áo vest, áo sơmi, quần tây"> thẳng nếp, ngón tay đang xoay xoay một chùm chìa khóa, đối với chị cả mỹ lệ mê người của mình nở một nụ cười mê hoặc, "Mỹ nữ, đi chưa."
"Chị, chị thật sự đẹp trai muốn chết." Lâu Bộ Yên xúc động chu môi hôn, rất giống người vô cùng háo sắc.
"Đi, đừng làm trò khiến mặt tao dính nước miếng." Lâu Bộ Vũ khoa trương cúi mặt.
"Như thế nào? Được một mỹ nữ như vậy hôn mà còn bày đặt." Lâu Bộ Yên chống nạnh làm thành hình dáng người đàn bà chanh chua.
"Không dám!" Lâu Bộ Vũ cười vui, kéo chị cả chạy ra ngoài.
"Quỷ gây sự." Lâu Bộ Sầu cười như không cười liếc em hai một cái, hai người cùng nhau rời nhà đến công ty làm việc.
Không khí trong công ty Lâu thị có chút quái dị, hình như các nhân viên nữ đều đang kiễng chân trông ngóng người nào đó đến.
Đúng vậy, hôm nay là ngày Lâu công tử đến công ty, tuy rằng không phải vô cùng đẹp trai, nhưng anh là người khôi hài vui tính, tự nhiên phóng khoáng, giống như có cái gì đặc biệt khiến cho đàn bà con gái mê muội. Hơn nữa anh lại là người đàn ông độc thân hoàng thân, ai có thể gả cho anh thì có thể chờ hưởng phúc.
Miệng mỉm cười, gật đầu chào đối xử với mọi người đều bình đẳng, đây là tác phong trước sau như một của Lâu Bộ Vũ khi cất bước vào tòa cao ốc làm việc của Lâu thị. Mà Tổng Giám đốc Lâu thị bên cạnh cô lại mang vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc.
"Hi, Trần thư ký, cô càng ngày càng đẹp nha." Lâu Bộ Vũ cười hì hì đem một bó hoa hồng đưa cho cô thư ký ngoài phòng họp.
"Cám ơn trợ lý." Trần Giai Mẫn trả lại một nụ cười rạng rỡ.
"Mọi người đến đông đủ chưa?" Lâu Bộ Vũ vẫn tươi cười không giảm, khó trách khi nhân viên đối mặt cô đều như không có áp lực, hơn nữa nguyện ý vì cô làm một chuyện gì đó.
"Đều đến, đang chờ anh chị." Trần Giai Mẫn đẩy cửa phòng họp ra, để cho các cô đi vào.
"Các vị quản lý khỏe không!" Lâu Bộ Vũ vừa vào cửa, liền ngang ngược ngồi ở trên ghế chủ tịch, dù sao không có ba già ở đây cô là lớn nhất, càng không nói cho tới bây giờ cô luôn lấy việc khiêu chiến uy nghiêm của ba già là nhiệm vụ của mình.
"Trợ lý cũng khoẻ chứ!" Cho dù những người quản lý già này luôn luôn nghiêm túc nhưng khi thấy khuôn mặt tươi cười của cô, cũng phải mỉm cười đáp lễ.
Vui vẻ biết lây truyền thôi!
Trong lúc tiến hành hội nghị, tư thế của Lâu Bộ Vũ vẫn chưa từng thay đổi, từ đầu đến cuối đều dựa vào trên ghế dựa, hai tay vòng ngực, một đôi mắt tới tới lui lui xem kỹ từng người tham dự hội nghị.
"Bộ Vũ, có thể quyết định chưa?" Lâu Bộ Sầu thấp giọng hỏi.
Lúc này cô mới rốt cục ngồi thẳng người, hai tay cô đặt trên mặt bàn, "Nếu các vị đều cực lực tán thành, như vậy dự thảo nghị sự xác định thông qua."
Nghe vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ biết rõ tuy rằng Lâu Bộ Hiên nhìn như bất cần đời, nhưng quan sát cẩn thận, nhân viên muốn đục nước béo cò là không thể nào, anh sở dĩ thường cách một khoảng thời gian trở về công ty là muốn loại bỏ một vài nhân viên không làm tốt. Mặc dù mọi người không hiểu rõ vì sao người không ở đây nhưng lại có thể bắt được nhược điểm người khác, nhưng bởi vậy càng thêm không người nào dám nghi ngờ, chỉ có thể cẩn thận làm tốt bổn phận của mình.
Bởi vậy, quy mô công ty Lâu thị càng ngày càng lớn.
Những vì sao lấp lánh đầy bầu trời đêm, tối nay lại là đêm không ngủ được.
Đêm đã khuya, lầu ba Lâu gia đèn đuốc vẫn sáng trưng, mà chuyện này ở Lâu gia sớm quá quen thuộc.
Lúc này Lâu Bộ Hiên đang ở phòng làm việc nghiên cứu nước hoa mình mới chế tạo, mà nguồn nguyên liệu tinh dầu chế tạo lại xuất phát từ nhà kính trồng hoa yêu thích của Lâu phu nhân.
Anh không chỉ là chuyên gia thiết kế thời trang cấp thế giới, lại là bậc thầy pha chế hương thơm nổi tiếng. Nhãn hiệu nước hoa dưới cờ Lâu thị chính là xuất phát từ gian phòng làm việc nho nhỏ này, tuy rằng đây chỉ là hứng thú của anh mà thôi, nhưng từ sau khi bị Lâu Hải Thần phát hiện liền biến chất rồi, ông đem nước hoa mà con trai nghiên cứu phát triển đưa vào trong mỹ phẩm của Lâu thị, còn đúng lý hợp tình nói cái này gọi là "Vật tẫn kỳ dụng". [Có nghĩa là phải biết tận dụng, có đồ phải thì xài =.=">
Thời gian từ từ trôi qua, hai tay bận rộn của Lâu Bộ Hiên không hề có dấu hiệu đình chỉ.
Ai! Lại là một đêm không ngủ. Sau lưng thành công là sự đau khổ vô cùng, hơn nữa lại không thể nói với người ngoài.
Lầu ba ở Lâu gia là vùng cấm, người rảnh rỗi chớ gần, nhưng phần lớn thời điểm Lâu Bộ Yên đều không được mời mà tự lên lầu "Thám hiểm", cho nên phòng làm việc của anh thỉnh thoảng sẽ phát sinh việc mất đi gì đó.
Khi Lâu Bộ Yên lại rón ra rón rén đi vào phòng làm nước hoa thì nghênh đón cô là đôi mắt tràn ngập hứng thú của anh hai, "Em út, phòng ngủ của em từ khi nào chuyển đến lầu ba vậy?"
"A, thật xin lỗi, đi nhầm, em lập tức đi ra ngoài." Lâu Tam tiểu thư rất tự giác rời khỏi cửa. Anh hai đáng ghét nhất, luôn xuất quỷ nhập thần, hại cô mỗi lần "Đánh lén" đều thất bại, thật sự không cam lòng.
Không lâu sau, Lâu Bộ Hiên cũng đi ra khỏi phòng làm việc, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Lâu Bộ Yên ngay lập tức tiến đến cho anh một cái ôm thật mạnh, tiếp tục ngửi ngửi anh, vô cùng vui mừng hỏi: "Anh, mùi thật đặc biệt, có phải lại có sản phẩm mới hay không?" Đây là việc cô thích nhất, bởi vì cô vĩnh viễn là người sử dụng đầu tiên.
"Không có." Thanh âm của Lâu Bộ Hiên không mang theo một tia hảo cảm nào phủ đầu đánh xuống, phá hủy sự lạc quan quá độ mà sinh ra ảo giác của cô.
Anh cởi áo khoác làm việc ra đi về phía phòng ngủ, "Mau đi xuống lầu, cẩn thận anh cho em đi thang máy miễn phí." Em gái út đáng yêu thì thật đáng yêu, nhưng nếu cưng chiều quá sẽ tạo nên cá tính ta cần ta cứ lấy cho cô, khi cần thiết vẫn phải cho chút cảnh cáo mới được.
Lầu ba nha! "Thật bạo lực." Lâu Bộ Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, sau lưng anh trai mình làm cái mặt quỷ. Đều do chị hai, đem khuynh hướng bạo lực lây cho anh hai. Cô không cam lòng, hậm hực xuống lầu. Cô thật thức thời, bình thường biểu tình của anh hai một bộ nửa chết nửa sống thì tốt nhất ngoan ngoãn nghe theo anh, nếu không kết cục chính là bị "ném" xuống lầu ba, chậc, anh và chị hai thật giống nhau đều máu lạnh.
Hừ! Chính mình làm việc bế tắc, trong lòng không vui, liền làm bộ mặt như bài tú–lơ–khơ.
Nhưng tức thì tức, bình thường cô vẫn là chờ khi tâm tình anh hai tốt mới dám lên lầu "Thám hiểm", nếu không kết cục có thể lo.
Lâu gia vì cái gì lại có hai người cùng gọi thứ hai? Nguyên nhân phải kể từ đầu, sợ là dài như thư vạn chữ, nói ngắn lại, tình huống hiện tại là do sau khi trải qua mấy trăm hiệp "Đại chiến tranh giành vị trí" của Lâu Bộ Hiên và Lâu Bộ Vũ thì kết quả, cả hai vẫn đồng vị trí thứ hai, hai bên không tranh nữa.
"Cốc cốc…" Tiếng đập cửa liên tục không ngừng vang lên, như thể nếu không đem người trong phòng ra thề không ngừng.
"Đáng chết!" Lâu Bộ Hiên mắng mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy gương mặt mỗi ngày nhìn đến phát chán ở trong gương.
Đó là em gái sinh đôi giống bộ dạng của anh như đúc.
"Mày có biết tao đã ba ngày không ngủ rồi hay không?" Anh không muốn mắng chửi người, chỉ muốn đánh người…
Lâu Bộ Vũ kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt hiện lên ý cười không tốt, "Nhưng nếu không phải là vì thay người nào đó hoàn thành trách nhiệm, tôi cũng có thể ngủ nướng mỗi ngày."...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ