Anh vô tội nhún nhún vai, “Tôi cũng phải về nhà.” Trong mắt anh ẩn chứa ý cười, cảm thấy lúc này cô đa nghi rất đáng yêu.
Ông trời! Anh làm sao có thể dùng cái từ này để hình dung đàn ông?
Lâu Bộ Vũ nhìn chằm chằm anh một cái, đi nhanh về xe mình.
“Bộ Hiên, ngày mai cùng nhau ăn điểm tâm.” Lam Vũ Đường đột nhiên cất giọng.
Đột nhiên nghe được lời mời của anh, Lâu Bộ Vũ thiếu chút nữa đạp phải chân mình, cá tính cô hào sảng không muốn nói nhiều, chỉ tức giận nói: “Tùy anh.”
Lam Vũ Đường buồn cười lắc đầu, nhìn cô rời đi.
Sét đánh sao? Mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu vào làm cô đưa tay che mắt, mái tóc mềm mại thật dài xoã trên gối.
“Heo dậy đi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng chửi rủa của Lâu Bộ Yên.
“Thật ồn ào.” Lâu Bộ Vũ nói thầm, cầm đồng hồ qua xem thời gian, “8 giờ rưỡi!” Cô lại nhắm mắt một lần nữa, cả giận nói: “Lâu Bộ Yên, gào cái quỷ gì? Hôm nay Chủ nhật mà!” Huống chi bình thường cô cũng rất ít khi dậy sớm.
“Mau đứng lên, chị hẹn Lam tiên sinh cùng ăn điểm tâm, người ta đã đợi nửa giờ rồi, thật không có lễ phép.”
“Lam tiên sinh…” Lâu Bộ Vũ nhíu mày nhớ lại, trở nên tỉnh táo, tên khốn kia làm thật sao, cô còn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Anh hai không có ở đây sao? Bảo anh ta đi, anh ta mới đúng người.” Cô chính là phân thân được không.
“Anh hai nói ai chọc người đó đi.” Hai người một tính, không hổ là anh em sinh đôi, ngay cả việc tự hỏi đều giống nhau như đúc.
Khi Lâu Bộ Vũ đang mặc quần áo thoải mái từ trên cầu thang trượt xuống thì Lam Vũ Đường sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối. Có người rèn luyện võ nghệ như vậy sao? Tuy rằng thân thủ của anh ta thật tốt, nhưng cầu thang không đi, hình như…
“Trời…” Lâu Hải Thần không khỏi nản lòng vỗ trán, “Tiểu tử, con có chút hình tượng được không?” Mặt mũi nhà họ Lâu đều bị cô làm mất hết.
“Ba, con đây gọi là siêng năng luyện tập.” Lâu Bộ Vũ phản bác.
“Đã hẹn người ta, làm sao có thể quên?” Lâu Hải Thần nghiêm mặt răn dạy "con trai”, trách cứ sơ suất cẩu thả của cô.
Lâu Bộ Vũ lườm một cái xem thường, đột nhiên ôm lấy ba mình còn đang lải nhải, in một nụ hôn chào buổi sáng trên mặt ba, thừa dịp ông còn đang kinh ngạc vội vàng kéo Lam Vũ Đường nhanh chóng rời đi.
“Lâu bá phụ bị cậu hù.” Lam Vũ Đường lái xe, trên mặt tràn đầy ý cười, biểu tình mới vừa rồi của ông chủ lớn Lâu gia quả thật giống như bị sét đánh.
“Chuyện nhỏ.” Đương nhiên bị hù rồi! Cô chưa bao giờ dùng cách này ân cần thăm hỏi ba già, chỉ là lúc phi thường đưa ra thủ đoạn phi thường.
“Ngày hôm qua ngủ trễ sao?” Anh không chút để ý hỏi.
“Anh ngủ rất ít sao?” Cô hỏi lại, sau đó mặt nhăn mày nhíu, “Tôi thấy tinh thần của anh không phải tốt lắm, do ngủ không đủ hay là sinh bệnh rồi?”
“Cậu từng học y sao?” Lam Vũ Đường nở nụ cười, không nghĩ tới anh còn rất lợi hại.
“Một chút.” Cô khiêm tốn nói.
Lam Vũ Đường thở dài, “Không hiểu được huyện gì xảy ra, một năm gần đây luôn ăn không ngon ngủ không ngon, uống thuốc gì cũng vô dụng, có lẽ do áp lực công việc quá lớn.”
Áp lực của anh thật sự rất lớn, có một công ty kiến trúc cùng một công ty bách hóa phải kinh doanh, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ, thỉnh thoảng còn phải quan tâm sự nghiệp của dòng họ.
Đọc tiếp : Vợ yêu thích tán gái - Chư
Lâu Bộ Vũ trầm mặc chút mới nói: “Thử tìm cái gì giải trí hoặc là cứ tìm người mát xa, hoàn toàn thư giãn một tí. Về phần khẩu vị không tốt… Nghe nói có quán ‘Bất Ngữ lâu’ rất ngon.” Không hiểu được vì sao, nhìn anh không thoải mái, cô cũng sẽ không vui theo, hơn nữa loại hiện tượng này càng ngày càng nghiêm trọng, mà cô không thích loại cảm giác này, cực kỳ không thích.
“Ý định này rất tốt.” Anh đồng ý gật đầu, “Chỉ tiếc trị ngọn không trị gốc, huống chi quán ‘Bất Ngữ lâu’ thường xuyên trong trạng thái tạm ngừng buôn bán.” Thật không hiểu nổi ông chủ kia nghĩ như thế nào, cả ngày không tiếp tục kinh doanh làm sao buôn bán?
“Điều này cũng đúng.” Cô nở nụ cười, hơn nữa có chút ngượng ngùng. Bởi vì vô cùng đúng dịp, cô chính là bà chủ chính quy ba ngày bắt cá, hai ngày phơi nắng lưới kia, lúc trước mở tiệm chỉ là hứng thú nhất thời, không ngờ một đêm thành danh sợ tới mức cô thiếu chút nữa đóng cửa, về nhà ăn chính mình.
Cô dùng sức vỗ vỗ vai anh, vỗ ngực cam đoan nói: “Ngày mai thử đi xem, có lẽ chủ quán sẽ mở cửa lại.”
“Hi vọng như thế.”
“Tin tôi đi.” Cô mười hai vạn phần khẳng định, bởi vì bà chủ định đoạt.
Tiệc của xã hội thượng lưu luôn luôn tiếp diễn không ngừng nghỉ, quần áo thơm mát chụp ảnh, việc xã giao ăn uống linh đình, từ trước đến nay là vở kịch tình yêu cũng trình diễn tốt nhất nơi đây, đương nhiên cũng không bài trừ khả năng câu kẻ ngốc cùng tán gái.
Ôm chặt ý tưởng “Phải chết mọi người cùng nhau chết”, Lâu Bộ Vũ thật không nghĩa khí kéo chị em gái mình cùng nhau đồng cam cộng khổ. Không đạo lý gì chỉ có mình cô luôn hy sinh có phải hay không? Cho nên cô tương đối yên tâm thoải mái.
Lâu Bộ Sầu đang mặc một chiếc áo đầm màu tím nhạt quấn một dải lụa mỏng, đem khí chất mỹ nữ cổ điển của cô tô đậm ra mười phần mười, hơi điểm một chút e thẹn cùng sự quyến rũ động lòng người, khiến cho người ta muốn kết hôn đem về nhà giấu kỹ, không cho người thô tục thấy. Lâu Bộ Yên thì lại giả dạng một thiên sứ thơ ngây, đảo đôi mắt đẹp hết sức không biết điện hôn mê bao nhiêu người, khiến nước miếng của những đàn ông ở đây chảy như nước thành ngập lụt, sắc tâm rục rịch.
“Bộ Hiên, vẫn phong lưu như trước sao!” Vài người quen biết trêu chọc anh lăng nhăng trái ôm phải ấp, ánh mắt khó nén ghen tị đảo qua hai vị mỹ nữ.
“Đúng vậy, Đúng vậy.” Lâu Bộ Vũ da mặt dày gật đầu, ôm chị em mình kiêu ngạo nói: “Các cô ấy đủ tiêu chuẩn chứ, đáng tiếc chỉ có thể nhìn không thể ăn, ôi!” Cô đột nhiên ôm chân đau hô ra tiếng.
Lâu Bộ Sầu bất đắc dĩ liếc em gái một cái, hai gò má nhợt nhạt đỏ ửng, háo sắc, mà Lâu Bộ Yên thì không kín đáo như vậy đâu, sảng khoái dùng sức, không kiêng nể chút nào đạp cô một cước khiển trách.
“Bộ Hiên, nếm đau khổ rồi?” Có người mỉm cười trêu ghẹo, nếu không phải nữ quyến Lâu gia được người nào đó bảo hộ quá nghiêm khắc, khó có thể thân cận, hai đóa hoa kiều mỵ xinh đẹp như vậy sao vẫn là khuê nữ, sớm bị người ta giành lấy trở thành vợ yêu trong nhà.
“Đúng vậy.” Cô mang vẻ mặt cầu xin, dùng sức gật đầu, “Cho nên, có vài người không thèm lấy thật là chuyện bình thường, nếu không tôi cũng không cần bị ngược đãi như vậy.” Em gái đáng giận, hạ "chân” tuyệt không lưu tình, ôi, đau quá.
“Lâu – Bộ – Hiên” Khuôn mặt thiên sứ của Lâu Bộ Yên lập tức biến thành La Sát đoạt mệnh, hướng cô đòi mạng. Bỏ mặc hình tượng thiên sứ, hiện tại cô chỉ muốn chém người nào đó cho hả giận!
“Thượng Đế.” Lâu Bộ Vũ nhanh chóng phóng qua khu bàn đồ ăn trước mặt, động tác nhanh nhẹn rõ ràng, tất cả người ở hiện trường xem đều mắt choáng váng, không ít ánh mắt sùng bái phóng tới trên người anh, mà chủ nhân những ánh mắt kia tất cả đều là danh môn thục viện, hoặc nữ cường nhân khôn khéo giỏi giang.
Hắc hắc, Lâu Bộ Vũ cười thầm trong lòng, nhìn xem cô đang thay anh trai góp nhặt nhiều trái tim thiếu nữ, tương lai anh nhất định không sợ không lấy được vợ, ha ha. . . . Cảm giác dùng danh hiệu của người khác làm xằng làm bậy thật sự sảng khoái. Kỳ thật bộ dạng giống người khác, cũng không phải tất cả đều tệ.
“Tùy tiện nói một chút, không thể xem là thật.” Hay giỡn, nhưng nếu không nhanh chóng làm sáng tỏ, đến khuya về nhà xác định chắc chắn không có kết cục tốt.
“Tốt nhất là như vậy.” Lâu Bộ Yên hung tợn trừng cô một cái, quyết định tạm thời buông tha cô.
Lâu Bộ Sầu không nói gì lắc đầu, tật xấu trêu chọc người của em gái chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đổi được.
“Cậu nha, lại chọc bọn họ.” Một thanh âm bất đắc dĩ vang lên, vươn tay để lên đầu vai Lâu Bộ Vũ, một bộ dáng anh trai tốt.
So với Lam Vũ Đường cao 1m8 mà nói, Lâu Bộ Vũ cao 1m7 có vẻ có chút lùn, nhưng hình ảnh thoạt nhìn lại hết sức hài hòa.
Lâu Bộ Vũ cũng không kiêng dè ôm vai người tới, rất có phê bình kín đáo nói: “Chỉ tiểu nhân và nữ tử mới khó nuôi vậy. Lời này thật sự là sâu sắc. Vũ Đường, anh em anh nhiều như vậy, cầu xin bọn họ hy sinh một người đến cưới con tiểu mẫu sư tử này được không?” Cô đã quên mình kỳ thật cũng là phụ nữ, chỉ nhiệt tình oán trách mãnh liệt.
“Bất lực.” Lam Vũ Đường không khỏi thở dài. Cũng thật sự kỳ quái, ở trên chuyện kết hôn, năm anh em đã đến tuổi đều thần kỳ nhất trí – không kết hôn.
“Đúng rồi, Thanks!”
Anh thình lình nói lời cảm tạ làm Lâu Bộ Vũ nhảy dựng. "Tại sao?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ