“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy… xin em…” – Trái tim Phong muốn cât lời Phong bước tiếp… lướt qua Băng. Khoảnh khắc ấy… Trái tim Băng như ngưng đập… mùi hương nay`… quen thuộc làm sao!
- Đã … cứu tôi… sao?
Phong dừng bước, khi từng chữ nhẹ tênh phát ra… Nếu bây giờ cậu trả lời “Phải” liệu có thay đổi được điều gì không? Có thay đổi được việc Băng luôn gọi tên Nam mỗi khi cậu xuất hiện, mỗi khi nhỏ cần giúp đỡ và sự an toàn? Có thay đổi được việc cậu sẽ vẫn là con rối trong tay Lâm Chấn Đông, không thể làm gì ngoài làm việc như 1 cái máy không ngưng nghỉ? Nếu có 1 ngày, Lâm Chấn Đông phát hiện ra thứ tình cảm ẩn sâu trong trái tim lẽ ra không-được-phép-rung-động của Phong dành cho người con gái ấy, cậu chắc chắn sẽ không thể bảo vệ nhỏ. Phải, tự lúc nào, Phong đã thừa nhận thứ tình cảm ấy, thứ tình cảm cậu chưa hề biết đến… cho đến khi gặp Băng.
Băng quay lại, giọng nói đầy vẻ gấp gáp:
- Sao… không nói? Đã cứu tôi… phải không?
Phong dừng chân, không quay lại… Từng chữ… dằn xuống…
- Tôi – quen – cô???
Không phải câu trả lời nhưng đủ rõ ràng để hiểu. Kí ức trong Băng dội về… Kẻ có khuôn mặt giống-hệt-Chấn-Nam này… lạnh lung, tàn nhẫn…và đã từng… muốn giết nhỏ. 1 kẻ như vậy có thể cứu nhỏ sao?
- Đừng có… đeo khuôn mặt của… Chấn Nam… Thật – Nhỏ cố, cố giằn giọng – khó chịu!!
Nhỏ quay người tiếp bước, không 1 lần ngoảnh lại. Phong xoay người… nhìn theo bóng lưng của người con gái ấy… mái tóc dài khẽ bay… thật mềm mại… nhưng lại như cứa vào tim cậu
- Em… làm … tim tôi… đau…
Phong quay người, bước đi ngược hướng với Băng. Bước tiếp bước nối dài khoảng cách, 1 bức tường vô hình ngăn cách 2 người thành 2 thế giới tách biệt nhau…
Đã có ai từng nghĩ… trong thế giới của thay đổi, của ràng buộc, của tham vọng… tình yêu sẽ chiến thắng tất cả? Có thể sao? Đôi khi… tình yêu… chỉ là những nỗi đau dài…
Đọc tiếp: Thiên thần bóng tối
1 tiếng sau đám cưới… giữa bóng tối…
Phong ngồi dựa vào khung cửa sổ lớn…
Tình cảm ấy… bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Khi cậu nhìn thấy người con gái ấy trong bữa tiệc, bước xuống với chiếc váy trắng như thiên thần….
Khi những ngón tay dịu dàng ấy khẽ chạm vào cậu lúc cậu đang nổi cơn điên… làm trái tim cậu lệch nhịp… làm màu mắt đỏ nhạt dần …
Khi bàn tay ấy ôm lấy cậu… hay khi những giọt nước mắt lăn dài trên má… khẽ chạm vào da thịt cậu???
Phong không rõ…. Nhưng Giờ đây con tim cậu đã rõ ràng 1 điều : Muốn gười con gái ấy được an toàn!
Là tình yêu sao?… Có lẽ!
Khẽ động đậy bàn tay… chợt… mắt Phong bắt gặp 1 tia sáng… phát ra từ… ngón áp út… Chiếc nhẫn cưới! Dù đối với Phong nó chẳng là gì nhưng rõ ràng nó là sự ràng buộc không thể chối bỏ. Lâm Chấn Đông muốn Phong đối xử tốt với Yến Chi – hoặc ít nhất cũng phải khiến nhỏ không thể phản bội lại gia đình chồng. Vợ – chồng? Phong thậm chí còn không thể định nghĩa được 2 từ này…
………..
5h chiều. Trong bộ váy dạ tiệc màu tím vô cùng quyến rũ, Yến Chi bước vào phòng 102. Thoáng thấy Phong, nhỏ chạy đến ôm chầm lấy. Ôm rất chặt, như sợ có ai sẽ cướp mất Phong đi vậy.
- Từ giờ trở đi… anh là của em… mãi mãi!
Phong đẩy nhẹ Chi ra nhưng nhỏ càng ôm chặt hơn nên Phong liền đứng yên bất động
- Xin anh… để thế này chút nữa thôi, để em biết mình không phải đang mơ. Ở thánh đường, em có cảm giác mọi chuyện đẹp đến mức không có thật. Cám ơn anh đã đến, cám ơn anh đã trao nhẫn cho em! – Chi úp mặt vào ngực Phong, nhắm nghiền mắt – Ước gì thời gian ngưng lại ở giây phút này…
1 lúc lâu sau, Chi mới chịu bỏ ra, ngước mắt lên nhìn Phong, mặt còn chút bối rối
- Sao anh không đến dự tiệc? Ra khỏi thánh đường anh liền biến mất làm em sợ muốn chết… Nhưng không sao. Không dự tiệc cũng được, không đưa em về nhà cũng không sao hết. Quan trọng là… giờ anh đang ở đây… hiện hữu trước mặt em… – Chi chạm nhẹ vào tay Phong – và vẫn đeo chiếc nhẫn này… Chồng em ạ!
- Em biết anh không thích nên chỉ đặt 1 máy ảnh ở thánh đường chụp 1 tấm làm ảnh cưới thôi. Anh… đẹp trai lắm. Trông chúng ta, thực sự… rất xứng đôi.
Chi vừa nói vừa cười, đôi mắt long lanh chan chứa hạnh phúc. Nhỏ nhìn Phong và phát hiện cậu đang… nhìn ra chỗ khác, có lẽ nãy giờ không nghe lọt tai câu nào. Chi bước lùi 1 bước
- Không sao, chỉ là anh vẫn chưa quen thôi. Em sẽ chờ… bao lâu cũng được, để anh hoàn toàn chấp nhận em… vợ của anh. Lát nữa em sẽ cho người sửa sang lại phòng ngủ, được không anh? Phòng của vợ chồng mới cưới không thể u ám và đơn giản như vậy được. Phòng ngoài này sẽ để nguyên theo ý anh, còn phòng ngủ thì… em sẽ xử lí theo ý mình.
Chi lại tiếp tục vẽ ra viễn cảnh tương lai của 2 người, không để ý đến chiếc tai phone đã xuất hiện trên tai Phong từ lúc nào…
……….
- Rượu! Lấy rượu cho ta!
- Thiếu gia… xin anh… anh say quá rồi!
- Chưa say! Ta muốn uống nữa – Khang nấc cục 1 phát. Cậu quay sang cô gái bên cạnh, mắt nhắm mắt mở, rộng miệng cười:
- Người đẹp, uống cùng ta…
- Thiếu gia… uống vậy đủ rồi… đến giờ làm việc khác rồi – cô nàng cười ngọt ngào, kéo Khang về phía phòng 101.
- Khoan đã… – Tay quản lí lên tiếng
- Yên tâm – cô gái nóng bỏng không dừng bước – Tôi sẽ lo cho thiếu gia chu đáo
- Nhưng trong phòng còn có…
Cô gái đã kéo Khang vào phòng cậu, không để ý đến lời quản lí . Cô ta đưa Khang vào phòng ngủ phía trong, và không ngờ khi thấy cảnh tượng đó: 1 cô gái đang ngồi dưới sàn chơi xếp hình, rất thoải mái và tự nhiên!
- Thiếu gia… cô ta là ai vậy?
Băng ngước lên đúng 1s, nắm bắt tình hình rồi thản nhiên cúi xuống… chơi tiếp.
Khang nấc cục, lờ mờ mở mắt:
- Ai.. ai kia?
- Cô gái đó? Sao ngồi trong phòng cậu chủ tự nhiên vậy hả?
1 cách cố bạo lực, Khang đẩy cô gái đang đỡ mình ra:
-Ơ anh..
Cậu lảo đảo bước về phía Băng …
- Cô biết ai đây không? Vơ! Vợ tôi đấy!
- Thiếu gia, anh say quá rồi!
- Ai nói với cô là tôi say hả? Thằng chết tiệt nào … – nấc cục – … to gan… dám nói tôi say hả? – Khang lại gần Băng, đặt tay lên vai nhỏ – nấc cục phát nữa
- Vợ!!! Anh về… sao không chào?
Cả người Khang ngã hẳn vào người Băng. Lúc này Băng không muốn quan tâm cũng không được, Khang vừa làm vỡ 1 mảng hình của nhỏ rồi.
- Rượu! Mang rượu ra đây…
Băng dùng hết sức đẩy Khang ra. Cậu ngã phịch xuống sàn
- Cô … là vợ thiếu gia thật sao?
Lúc này, Băng đang tiến đến gần đầu giường ngủ, lấy xuống 1 chai rượu ngoại chưa mở nắp, quay lại chỗ Khang. Nhìn vẻ tự nhiên đến kinh người của Băng, cô nàng kia buộc phải tin lời Khang: cậu – có – vợ!
- Cô định cho anh ấy uống tiếp sao? Thôi đi, thiếu gia phải uống đến cả chục chai rồi đấy… Cô còn định… – Chưa nói hết câu, cô ta đã trợn tròn mắt. Băng mở nắp chai rượu, dốc toàn bộ số chất lỏng trong chai lên… đổ vào đầu Khang!!!
- Cô… cô làm gì…
Trong khi đó, Khang dường như đã mất hết cảm giác, chỉ chẹp chẹp miệng khi có rượu tràn vào lưỡi rồi… ngủ tiếp
Băng đặt cái chai rỗng xuống đất:
- Ướp rượu! – Buông thõng 2 từ không thể khó hiểu hơn, Băng tiếp tục quay trở lại với bộ xếp hình còn dang dở.
Cô gái kia đứng như trời trồng, 1 lúc sau phải bỏ đi vì chưa thấy nhà nào khùng như nhà này
Băng bỗng cảm thấy điều khác lạ. Dạo này nhỏ nói chuyện nhiều hơn, quan tâm đến xung quanh nhiều hơn. Nhỏ đã nghĩ đến tác dụng phụ của những viên Zkilico…
…………..
Cô tiếp viên đang bị lạc đường trong khu biệt thự không khác gì mê cung này. Hồi nãy còn được tay quản lí đưa đi, giờ thì đường nào cũng giống đường nào, không tìm được lối ra. Phía trước cô bỗng xuất hiện 1 người con trai rất cao, sơ mi trắng, tai phone lấp ló, chậm rãi bước – Phong vừa từ phòng thí nghiệm về.
- Anh gì ơi! – Cô ta vượt lên trước chặn đường Phong – Cho em hỏi… – Nhưng câu hỏi chưa được bật ra, cô ta đã sững người, mắt nhìn không chớp vào khuôn mặt đối diện. Từ trước tới nay, chưa bao giờ cô ta gặp người đàn ông nào… cuốn hút như vậy.
- Ơ… A… À…Đường ra cổng… đi đường nào vậy…. cho em hỏi…- cô ta lắp bắp
1 tia nhìn lạnh lẽo quét qua người cô ta. Phong bước tiếp, không 1 câu trả lời.
- Anh… anh gì…
Đúng lúc đó, Yến Chi xuất hiện, chỉ nhìn qua nhỏ cũng hiểu được mọi chuyện. Nhỏ chạy lại ôm lấy tay Phong, cười tươi:
- Ông xã! Anh đi đâu lâu vậy? Có biết em đang chờ không hả?
Cô gái kia shock toàn tập!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ