- Thưa thầy! Nhanh quá phải không thầy? Từ lúc chúng em còn ngơ ngác khi mới bước vào ngôi trường này, lớp học này, thầy đã luôn bên cạnh giúp đỡ, khuyên bảo mỗi khi thấy chúng em căng thẳng lo âu, thầy cũng luôn giành cho chúng em những hình phạt độc nhất của riêng thầy khi chúng em làm điều sai trái và tặng chúng em những món quà sâu sắc nhất khi chúng em nỗ lực học tập, đạt được thành tích cao. Còn rất nhiều thứ thầy dạy cho chúng em biết qua những tiết học vui nhộn của thầy. Chỉ còn một tuần nữa là chúng em chính thức rời mái trường này, và đây là món quà biết ơn của chúng em dành tặng thầy. Dù hình thức nó nhỏ nhưng chúng em tin chắc thầy sẽ hiểu hết những điều chúng em muốn nói.
Càng về sau, giọng nói của Toàn càng nhỏ lại dần. Có lẽ nó cũng đang cố gắng ghìm lại sự xúc động để không bật ra thành tiếng.
Đôi mắt mệt mỏi của thầy Thành rơm rớm, thầy nhìn quanh căn phòng thân quen giờ đủ những vì sao bằng giấy mang hình từng thành viên trong lớp, chính giữa phòng là ông trăng to lớn với bức chân dung thầy mỉm cười rất tươi, chẳng biết đám học trò đã “chộp” được lúc nào. Rồi thầy nở nụ cười hiền.
- Lớp mình như được thay áo mới vậy. Đẹp lắm các em ạ. Chà! Còn bài thơ này?
- Mời cây văn thơ của lớp mình ra đọc cái nào.
Văn rụt rè tiến ra, đọc chầm chậm mà du dương bài thơ được viết trên bảng.
“Thầy Thành dạy Sử tỉnh tươi,
Bốn mươi lăm đứa cùng cười nhe răng.
Thầy Thành mày nhó trán nhăn,
Bốn mươi lăm đứa trùm chăn im lìm.
Xa thầy tâm nhớ lòng chìm,
Mai này họp lớp, nhắn tim nhau về.”
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, mấy tên con trai hú hét ỏm tỏi. Thầy Thành bấy giờ mới nói tiếp.
- Thôi được rồi các em ạ. Để lớp khác còn sinh hoạt. Và đây là tất cả thành quả đạt được nhờ cuộc “cúp cua” lao động hôm qua chứ gì. Thầy cảm ơn các em rất nhiều. Nhưng việc gì ra việc nấy, hình phạt vẫn phải thực hiện đấy nhé.
Cả lớp lại vỗ tay lần nữa, chúng vui vẻ nhận lấy hình phạt cuối cùng mà người thầy thân thương giành cho chúng.
*
- Lớp Phương đoàn kết quá. Sẽ tốt biết mấy nếu lớp mình cũng được như vậy.
Tuấn nói với Phương khi cả hai gặp nhau ngoài cổng trường lúc tan học. Tuấn dựng chân chống xe đạp, đi lại bên cạnh Phương. Phương ngớ người một lát, rồi nó nhớ ra, đầu gật gù, nó cười.
- Chẳng có gì tự nhiên mà thế cả. Lớp Phương hồi trước cũng phe phái đầy ra. Nhờ câu nói từ một chị lạ mặt hay đón em học ở đây mà mình mới có động lực đưa lớp đoàn kết đến vậy.
Tuấn nghiêng đầu thắc mắc. Phương nhắm đôi mắt, giọng nói như hồi tưởng lại.
- Hãy trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này, nó sẽ không còn đẹp được như vậy khi em đã rời khỏi đây đâu.
Tặng những ai sắp kết thúc những năm tháng
“mài đũng quần” tại ngôi trường thân yêu của mình. ^^
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ