Chậc! Này tính là trừng phạt cái gì, nàng hôm nay người không phải ngoan ngoãn ở trong phủ sao?
Không cho phép ra phủ? Nghĩ đến ra ngoài thì nàng cũng không có cái loại hưng trí này, mệnh lệnh của hắn vừa vặn thuận lòng của nàng, phạt cùng không phạt một chút cũng không kém.
“Này thật sự là trừng phạt tốt, ngươi nói có phải hay không?”
Không có người nào chịu hình phạt lại cho rằng trừng phạt là tốt, nhưng nàng là ngoại lệ. Anh Phác lần thứ ba gật gật đầu.
“Uy! Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi, ngươi có nghe được hay không?”
Nghe được ! Nàng lại gật đầu.
“Uy! Ngươi câm điếc a, như thế nào không trả lời?” Đan Úy Hạo nhíu mày, nha đầu kia sao kiêu ngạo như vậy, để ý cũng không để ý đến hắn một chút.
Anh Phác không nói gì chỉa chỉa miệng.
Thì ra là thế, hắn đã hiểu.
“Ngươi đau yết hầu (cổ họng)?”
Nàng lắc đầu. Nàng chỉ là miệng, không phải yết hầu.
“Đó là đau miệng?” Hắn tiếp tục đoán.
Nàng lại lắc đầu. Quý nhân hay quên sự!
“Miệng rút gân? Đầu lưỡi xoay đến? Khoang miệng xướt da? Yết hầu có đàm? Khóe miệng nhiễm trùng?” Hắn dường như liên hoàn pháo đoán một đống nguyên nhân.
Anh Phác vẫn như cũ lắc đầu. Thực sẽ đoán, đáng tiếc không có một đáp án là đúng.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Hắn tức giận hỏi.
Liếc cái xem thường, nàng thở dài, cuối cùng mở miệng nói: “Nhị thiếu gia vừa mới kêu nô tỳ câm miệng, cho nên nô tỳ không dám nói lời nào.”
Nghe vậy, hắn sửng sốt một chút, hồi tưởng lời nói vừa mới rồi, hình như là đúng như vậy.
“Đúng nha…… di, không đúng, nếu ta bảo ngươi câm miệng, ngươi làm sao có thể mở miệng nói chuyện?” Hắn cố ý tìm xương cốt trong trứng gà, bắt hắn đoán lâu như thế, đem hắn làm ngốc tử a, hắn nuốt không xuống tức giận này.
“Ta sợ nếu ta không mở miệng, nhị thiếu gia sẽ suy sụp đến chết.”
“Ta mới sẽ không.”
“Ngươi sẽ.” Ngữ khí của nàng trảm đinh tiệt thiết(chém đinh chặt sắt: ý nói kiên quyết).
“Ta sẽ không!”
Mặc kệ ngươi! Anh Phác liếc hắn liếc mắt một cái, xoay người đi.
“Uy! Ta là chủ tử, ngươi là cái thái độ gì a!” Giữ chặt ống tay áo của nàng, Đan Úy Hạo thừa nhận nha hoàn này cao ngạo khiến cho hắn hứng thú.
Lấy thân phận ép người? Chậc!
“Vạt áo cùng trên giầy của ngươi dính máu.” Nàng đột nhiên bật ra một câu như vậy.
“Máu?” Hắn vội vàng cúi đầu nhìn, nguy rồi! “Ngươi nhìn lầm rồi, đây là nước không phải máu.” Hắn trợn mắt nói dối.
“Là máu, vừa rồi lúc ngươi tiếp cận ta, ta đã ngửi được mùi máu.” Thấy qua người chết nhiều, nàng đối với mùi máu tươi thực mẫn cảm, muốn lừa gạt nàng rất khó. “Ngươi tốt nhất nhanh đi thay quần áo, mùi máu tươi trên người ngươi rất nặng.”
Đan Úy Hạo thấy nàng đến gần, hắn không khỏi lui nhanh một bước, không dám thừa nhận trong lòng hiện lên là kinh ngạc, cùng với hơi hơi khủng hoảng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Nha hoàn Đông uyển, ta nói rồi.”
“Ngươi không đơn thuần.” Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiêu căng, không giống như là nha hoàn bình thường, trong mắt hắn nổi lên đề phòng.
“Ngươi cũng không đơn thuần.” Ngữ khí một chút, nàng quay đầu nhìn về phía kính hồ gợn sóng, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Không, phải nói toàn bộ Đan phủ cũng không đơn thuần, nơi này giấu một cái bí mật.” Khóe miệng của nàng gợi lên một chút tươi cười thần bí.
Hắn phút chốc giữ chặt cánh tay của nàng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi là ai?” A, vuốt râu ngoài miệng con hổ, nàng thật sự là càng lúc càng lớn mật. “Đan phủ nhị thiếu gia? Đại phu? Hay là……” Nhắm mắt lại đến trên người hắn ngửi một chút, mở mắt ra, trong mắt của nàng đựng ý cười. “Giết heo ?”
Trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn hơi thả lỏng tay.
“Ngươi rốt cuộc biết cái gì?”
“Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là hạ nhân, chuyện trong lòng ngươi ta quản không nổi.”
“Ngươi…… Ngươi không hỏi sao?” Nàng có biết cũng không nghe không hỏi, thật sự là người kỳ quái.
“Ta hỏi ngươi sẽ nói sao?” Nàng hỏi lại.
“Không.” Sẽ không nói, không thể nói, lại không dám nói, đối với thế giới bên ngoài, đây là bí mật cũng là cấm kỵ.
“Không phải được rồi sao, ta không hỏi, ngươi cũng không có nói, chúng ta coi như chuyện này cho tới bây giờ cũng không phát sinh qua.” Vừa rồi là nàng tâm tình không tốt dọa hắn mà thôi, nàng chưa từng tính vạch trần chuyện gì.
Cẩn thận nhìn nàng một hồi lâu, Đan Úy Hạo buông tay ra, kéo nàng ngồi xuống.
“Ngươi nói ngươi tên là gì?” Ít một địch nhân không bằng thêm nhiều bằng hữu, nàng đúng khẩu vị hắn.
“Anh Phác.” Nàng đứng dậy ngồi vào phía bên kia hắn, vị trí vừa rồi thuận gió, mùi máu tươi đều hướng nàng bay tới.
“Anh Phác? Có chút quen tai.”
Nàng mỉm cười, “Hẳn vậy, lời đồn đãi của nha hoàn thật sự lợi hại.” Chuyện xưa chim sẻ biến phượng hoàng không biết đã xong chưa?
“A! Ngươi chính là cái nha hoàn bên người đại ca mới tuyển kia, nghe thấy đã lâu.”
“Hy vọng ngươi nghe được là tốt.” Nữ nhân bị lòng ghen tị che mắt, trong lời nói đổ thêm dấm chua là tránh không được.
“Đều là chút lời nhàn rỗi, nghe một chút mà thôi.” Bản lãnh của nữ nhân hắn còn không hiểu sao?
Cười cười, Đan Úy Hạo thay đổi cái đề tài, “Ngươi tâm tình không tốt sao?” Nàng vừa mới buồn bực thở dài, thật xa cũng có thể nghe thấy.
“Nhìn ra được sao?” Nàng nghĩ đến mặt mình sắc đủ thối.
“Là không khó biết.” Tuy rằng nàng bỏ qua không muốn nói, nhưng hắn vẫn là hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tâm sự của nữ hài tử, ngươi sẽ không biết.”
Một mảnh lá cây bay xuống trên mặt hồ, nổi lên gợn sóng, nhìn nó khuếch tán vòng tròn ra bên ngoài, nàng có chút thất thần.
“Nói xem, không chừng ta biết a.”
“Ta không biết nên nói như thế nào.” Thanh âm của nàng hơi buồn.
Một cái lá cây, hai cái lá cây, tam cái lá cây…… Gió này làm sao vậy? Khi nào không đến lúc này lại đến, làm trên hồ gợn sóng một vòng lại một vòng, chán ghét! Nếu có thể, thật muốn nhắm mắt làm ngơ.
“Vậy nói cho ngươi, ta không ngại.” Còn không biết nàng có xem hắn là bằng hữu hay không, Đan Úy Hạo liền nhịn không được quan tâm nàng, hắn đây có tính là tình yêu lan tràn quá hay không?
Nhìn mặt hắn tuấn lãng, nàng hỏi thẳng: “Ngươi hiện tại có người yêu chưa?”
“Yêu…… Người yêu?” Đây là lời nữ hài tử nên nói sao? Vị Anh Phác đại tiểu thư này nói chuyện có đủ sắc bén, nhưng hắn thích. “Kỹ viện có tính không?”
“Cái loại này nhiều lắm chỉ xem như tình nhân, ta nói người yêu là ngươi thật tình yêu thương.”
“Thật tình yêu thương ?” Sờ cằm, hắn cố gắng hồi tưởng tình sử phong lưu dĩ vãng, một chút thân ảnh màu xanh đậm đột nhiên nhảy vào trong óc. “Xem như có đi, bất quá ta không xác định ta yêu hay không yêu nàng ấy.” Nha đầu kia thuần phác đáng yêu, nhưng chính là hung một chút, nhiều lời một chút, lại thích quản đông quản tây, một tiêu chuẩn cọp mẹ, bất quá hắn cũng không chán ghét, nàng kia làm cho hắn có chút mê võng.
“Không rõ lắm chính mình yêu hay không yêu nàng ấy?” Nàng học hắn động tác sờ cằm, hứng thú hỏi: “Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, ngươi liền cảm thấy trong lòng kì lạ, không thấy được nàng ấy, trong lòng ngươi càng kì lạ, nhịn không được sẽ nhớ tới nàng ấy?”
“Ách…… Đúng vậy.” Hắn thấy chính mình như có khuynh hướng bị ngược.
“Nàng ấy cao hứng ngươi cũng sẽ cao hứng, nàng ấy khổ sở ngươi so với nàng ấy còn khổ sở hơn?”
“Ân…… đúng là như thế.” Hắn ghét nhất thấy người khác sầu mi khổ kiểm, cho nên sắc mặt nàng ấy không tốt hắn cũng thấy khổ sở.
sầu mi khổ kiểm: mặt mày ủ dột.
“Trong biển người, ngươi có thể liếc mắt một cái đã có thể tìm thấy nàng ấy, tươi cười của nàng ấy làm tim ngươi đập gia tốc?”
“Ai…… Ngẫu nhiên sẽ đúng như vậy.” Gặp cọp mẹ vốn nên đề phòng, đến nỗi tim đập gia tốc sao? Ân, hắn là khẩn trương sợ cọp mẹ phát hiện hắn, lại sẽ hướng lại đập phá.
“Khi ta nói những lời này, trong lòng ngươi nhớ tới bóng dáng của nàng ấy ?”
“Phải…… phải !” Hắn đường đường là trang nam tử, không có gì không dám thừa nhận.
Chậc! Bệnh trạng đều có, còn nói không rõ ràng lắm yêu hay không yêu, vịt ngốc đầu!
“Vậy đúng là yêu !” Anh Phác cười meo meo nhìn biểu tình giật mình của hắn, trong mắt ánh sáng hảo ý như có như không. “Vậy ngươi là nhớ đến ai a?”
Đan Úy Hạo thốt ra: “Ta nghĩ đến Thu…… Di? Liên quan gì đến ngươi a!” Thiếu chút nữa mắc mưu, nguy hiểm thật....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ