Tôi đã lo lắng rằng, khi viết xong câu chuyện này, sẽ chẳng ai hiểu nó cả. Nếu không đọc nó một cách kỹ càng. Bởi bản thân câu chuyện này ở ngoài đời cũng rất chi là... khó hiểu.
Nhưng tôi chưa bao giờ phủ nhận một câu chuyện khó hiểu thì sẽ không dễ thương.
"Yêu một Hoàng tử Ếch" thật sự rất dễ thương - y như cô bạn ngoài đời của tôi vậy
1. Khi chúng ta hiểu mọi thứ đều có thể đổi thay.
Anh, người em yêu nhất nhất trên đời. Cuộc đời thật lắm điều kì lạ. Khi em chưa gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ buộc cuộc đời mình với ai đó. Em thích bay nhảy hơn. Em yêu sự tự do của một cô gái độc thân. Em yêu cái cảm giác nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay mình, không chút suy nghĩ, không chút đắn đo – khi làm những điều mình muốn.
Rồi anh đến. Và làm em yêu anh. Yêu như chưa bao giờ có thể yêu ai hơn thế. Rốt cuộc thì em và anh cũng chỉ là hai người xa lạ, tìm đến với nhau trong cuộc đời này. Thế mà tại sao nhỉ, tại sao em lại yêu anh hơn cả sự tự do. Yêu anh hơn cả chính em nữa. Em có thể vì anh mà ném “cái cảm giác nắm giữ tất cả trong tay” vào biển cả, để nước biển nuốt trọn nó trong những con sóng... Vì em hiểu, khi em yêu anh rồi, em sẽ không còn có được cảm giác ấy nữa. Em sẽ không thể tự do như em vẫn vậy, ngông nghênh như em vẫn thế, ngạo nghễ nhìn cuộc đời, không thể chợt hứng là chợt làm. Thời gian của em không còn là của riêng em nữa. Tâm trạng của em không còn là của riêng em nữa. Cả niềm vui sướng, nỗi giận hờn của em cũng không còn là của riêng em nữa. Luôn có anh tồn tại trong xúc cảm của em, trong mọi thứ thuộc về em. Nên, sẽ chẳng còn gì thuộc về em trọn vẹn... Trừ anh!
Đôi khi em hay nghĩ: Ba mẹ chúng ta sinh ra chúng ta. Nhưng lỡ như một ngày, ba mẹ chúng ta mất đi... Chúng ta sẽ buồn đau, sẽ tang thương... Nhưng chúng ta lại chẳng bao giờ nghĩ đến việc chúng ta sẽ chết theo ba mẹ. Thế mà với người chúng ta yêu, nếu người ấy chết đi, thì dễ lắm, ta sẽ tự tử (hoặc nghĩ đến việc tự tử) theo họ. Thật thế! Trong khi người yêu chúng ta có thể chẳng nuôi nổi chúng ta một ngày, chẳng chăm nổi chúng ta một đêm khi chúng ta ốm, chẳng khóc khi chúng ta thi đỗ đại học...
Em và anh cũng vậy, cũng chỉ là những người xa lại đến với nhau trong cuộc đời này. Vậy mà tại sao nhỉ, tại sao em lại nghĩ đến anh đầu tiên khi em muốn khóc (thậm chí có khi người làm em khóc lại chính là anh), tại sao em lại vì anh mà tập đan chiếc khăn đầu tiên trong cuộc đời mình, tại sao em lại có thể quên hết tất thảy khi đang ở bên anh. Bố mẹ em biết em nghĩ vậy chắc sẽ buồn lắm. Nhưng em đâu thể điều khiển cảm xúc của mình...? Mà biết đâu mẹ em ngày xưa cũng thế, cũng từng đặt bố em lên trên tất thảy mọi thứ trên đời?
Ngày anh nói yêu em, em thấy rằng em là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Đã không còn cảm giác nắm tất cả mọi cảm xúc trong tay nữa, nhưng cuối cùng em cũng tìm được người để em chia sẻ tất cả mọi cảm giác.
Thời gian trôi qua... Anh vẫn là người em yêu nhất nhất trên đời. Nhưng em không hiểu có điều gì trong chúng ta đang thay đổi?
Phải chăng, khi tình yêu càng trở nên nghiêm túc, khi chúng ta càng xác định gắn bó với nhau lâu và dài, thì cũng là khi chúng ta nhận thấy trước mắt còn quá nhiều chông gai... Em và anh chẳng thể yêu nhau hồn nhiên như xưa được nữa - khi thế giới này như chỉ có hai chúng ta biết là hai chúng ta yêu nhau. Đang ngày càng có quá nhiều thứ xen vào giữa tình yêu của anh và em. Bố mẹ em, mẹ anh, bạn bè em, bạn bè anh... Chúng ta phải nghĩ nhiều hơn, để cân bằng những mối quan hệ, làm hài lòng những mối quan hệ. Dù em biết đó là điều bắt buộc, nhưng sao đôi khi em lại thấy khó chịu với nó. Em mệt mỏi...
Và anh ạ, chẳng hiểu sao đôi khi em chới với cảm thấy hình như mẹ anh không thích em?
2. Đã từng có hắn tồn tại trong cuộc đời này!
Em có một thằng bạn thân nhất quả đất. Em vẫn hay gọi hắn là Ếch, anh và em đôi khi vẫn nhắc về hắn trong những câu chuyện của hai chúng ta.
Hắn yêu quý em. Hắn chưa bao giờ làm em khóc.
Em đã từng cùng hắn ngắm mặt trời mọc ở biển Lăng Cô. Hôm ấy mặt trời đỏ au và hùng vĩ. Chúng em đã cùng lặng người đi trước khoảnh khắc diệu vợi ấy. Cảm thấy tạo hóa thật lạ lùng, thật kì diệu và con người thì thật nhỏ bé... và vì con người thật nhỏ bé nên phải nương tựa vào nhau.
Em cũng cùng hắn đến Sapa vào những ngày tuyết rơi. Em giơ tay ra nắm lấy những bông tuyết - thứ “bột trinh bạch” mà ông trời vừa ray 0. Cảm giác lạnh ở tay, nhưng ấm áp ở tim... Lúc đó em đã nghĩ rằng em đang viên mãn và hài lòng về tất cả mọi thứ - cảm xúc của em là của em, sự tự do của em là của em... đến độ chỉ cần xuất hiện thêm một chút gì đó, thì tất cả sẽ trở nên thừa mứa. Và em sẽ không còn là em nữa! Lúc đó, hắn nhìn em và cười. Nụ cười hắn trong veo. Em nhìn vào mắt hắn mà lòng chợt nghĩ: “Đúng là có những khoảnh khắc, chúng ta chẳng cần ai cả, chỉ cần có nhau trong cuộc đời này...”
Hắn là người bạn đặc biệt và kì lạ. Hắn là người khiến em cảm thấy bình yên. Hắn đã cùng em đi đến tận cùng của sự ngẫu hứng. Cùng em đi qua rất nhiều vui buồn, nông nổi của cuộc đời. Nhưng hắn chưa bao giờ làm em có cảm giác mất đi sự tự do, mất đi những cảm xúc, mất đi chính em...
Cho đến khi anh đến... Và làm em yêu anh...
Hắn từ từ biến mất trong cuộc đời em. Biến mất thật sự! Như chưa từng có hắn tồn tại, như em chưa từng có hắn trong những khoảnh khắc cuộc đời...
Nhiều khi nhớ hắn, nước mắt em lăn dài. Ai bảo hắn là “thằng bạn thân nhất quả đất”... và, ai bảo hắn biến mất... Nhưng em tự an ủi... rằng em đã có anh rồi, em hãy biết hài lòng vì điều đó. Vì con người ta không thể quá tham lam!
Em đã lựa chọn, và em phải hài lòng với sự lựa chọn của mình. Vậy nên anh nhé, đừng quá xa xôi... đừng khiến em buồn phiền và hoang hoải, cũng đừng khiến em phải mệt mỏi và suy nghĩ như khoảng thời gian này...
3. Một trận cãi vã... “Mày thân yêu, mày đang ở đâu?”
Em biết là mình ích kỉ. Nhưng em cũng chỉ là một cô gái, mà cô gái nào cũng ích kỉ trong tình yêu của mình (chỉ có điều cô gái ấy có thể hiện sự ích kỉ đó ra hay không).
Hôm ấy, em đã là cô gái hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong ngày kỉ niệm tình yêu của chúng ta... cho đến khi mẹ anh gọi điện và anh nói anh phải về nhà bây giờ. Lúc đó, chúng mình vừa mua xong cặp vé xem phim. Em chưa bao giờ muốn anh phải lựa chọn, nhưng trong ngày hôm ấy, em đã ngàn lần ước anh không phải là một đứa con ngoan.
Khi anh nói anh phải về đưa mẹ đi có việc gấp, em đã im sững. Cảm giác rằng dù bất cứ khi nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng có thể trở thành một người con của gia đình, cũng sẵn sàng bỏ rơi em!
Mẹ anh giỏi lắm, và tuyệt vời nữa, mẹ đã một mình nuôi anh khôn lớn. Em yêu quý mẹ, nên em chưa bao giờ cảm thấy ấm ức. Nhưng lúc ấy, khi sự ích kỉ của em dâng lên, thì em đã chẳng còn nghĩ được gì nữa. Em vào rạp xem phim một mình sau khi đã nói với anh tất cả những gì em nghĩ: Rằng anh hãy về mà làm một đứa con ngoan đi, rằng anh cũng không bao giờ cần quan tâm đến em nữa... vân vân và vân vân... bla và bla...
Em đã hối hận – ngay khi vừa nói ra những điều đó. Nhưng em lại không thể làm gì để có thể lấy lại chúng. Và em đã để anh đi... để bóng anh mất hút trên con đường dài...
Em vào rạp một mình để xem bộ phim dành cho những đôi tình nhân. Ngồi xem phim mà tim em tan nát. Lúc ấy, chẳng hiểu sao, em nhớ hắn kinh khủng. Em không gặp lại hắn cũng được gần một năm rồi, từ ngày em và anh yêu nhau ấy. Em đã nghĩ, nếu là hắn, chắc chắn sẽ chẳng bỏ em lại một mình. Và mẹ hắn nữa. Cô quý em vô cùng. Hồi ấy ở nhà hắn, em đã thấy ấm áp lắm, như em được ở nhà mình vậy!
Em ngồi trong rạp cho đến khi hết phim nhưng chẳng nhớ là mình đã xem cái gì. Ra khỏi rạp, em nhắn tin cho hắn. Cũng chỉ nhắn thế thôi, chứ không hy vọng gì. Vì lâu lắm rồi em đã không còn nhắn tin cho hắn nữa.
“Mày ơi, thằng bạn thân nhất quả đất của tao ơi. Tao nhớ mày lắm, nhớ thật sự ấy. Tao chỉ ước được gặp mày một lần nữa thôi. Mày đến đây đi, được không...?” Em gửi tin nhắn đi mà lòng đầy nghi ngờ, em nghĩ hắn sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời em nữa...
Em ngồi vẩn vơ trước cửa rạp, chừng 10 phút.
Và hắn đến. Hắn nhìn em, và hơi cười: “Tao đây, thằng bạn thân nhất quả đất của mày đây”.
Em leo lên xe hắn, tựa đầu vào vai hắn. Cảm giác xa xôi của một năm trước như ùa về.
- Tao nhớ mày lắm, mày thân yêu ạ. Tao đã ước luôn có mày bên tao!
Giọng hắn cũng như vọng lại từ một nơi nào đó thuộc về quá vãng:
- Thế còn người yêu mày? Mày tham lam quá. Chẳng phải đã bảo chỉ được chọn một thôi sao...
Em khẽ cọ cọ cái mũi giờ đang lạnh cóng lên vai hắn.
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ