Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


- Cho em một bánh dâu, một ca cao nóng!

Du nhịp tay trên mặt tủ kính, dáng vẻ người con trai cao ráo và chững chạc, anh đội một mũ làm bánh nom bảnh trai như trai Hàn. Du khẽ mỉm cười, tim đập leng keng.

“À, hóa ra ngoài anh thì mình cũng biết rung rinh trước vẻ đẹp của một trai khác-không-phải-là-anh”
Du vừa nghĩ thầm vừa chống tay lên cằm để nhìn lén anh chàng bán bánh ngọt.

- Hey! Là em à? Nhà em gần đây hả?

Du ớ người, nhận ra người quen vừa gặp. Cô bé mỉm cười bẽn lẽn. Hóa ra là có duyên thật, lại chẳng gần chẳng xa, ngay đầu ngõ khu mình ở. Vậy là hai người nói chuyện thêm một lúc, Du thích thú vì anh chàng chỉ cho cách làm bánh. Rồi câu chuyện giữa hai người lạ vừa quen trở nên sôi nổi dần. Cho đến tận gần lúc về, Du nhón tay khẽ khàng cầm lấy điện thoại trong túi tạp dề của anh làm bánh.

- Em lưu số của em vào đây nhé!

Du nháy mắt, Nam nhìn nụ cười xinh mà ngẩn tò te.

- Ok em.

- Để xem nào…

Du kéo kéo màn hình danh bạ để tìm, vị trí đặc biệt hình như đã có người rồi, cô nàng yên tâm đặt một icon ngồ ngộ vào tên của mình.

Xong xuôi tất cả, Du đứng dậy, cầm túi bánh và cốc cacao nóng, áp hai tay lên đôi má ửng hồng, Du khẽ chào.

- Em về nhé!

Nam vẫy tay chào, chờ khi cô bé khuất dạng cũng là lúc tắt đèn, đóng cửa tiệm bánh ngọt. Hôm nay dư vị ngọt ngào hết sức, Nam chỉ còn biết cách cười tủm tỉm vì đã mải mê say nắng một cô nàng.

3. Du cãi nhau với Duy Anh, vẫn là điệp khúc quen thuộc. Duy Anh đi du học, còn Du, chỉ muốn ở Việt Nam. Không phải là Du không tự tin vào khả năng của mình, cũng không phải cô nàng sợ sệt điều gì cả. Nếu Du muốn, Du có thể đi, gia đình hoàn toàn ủng hộ. Nhưng Du là con một, Du yêu bố mẹ, yêu Hà Nội dù có lắm bon chen và ngột ngạt nhưng cũng nên thơ mỗi chiều dạo phố, Du yêu cả tiếng phát thanh của phường, cái loa đài cứ chĩa về phía nhà Du mà phát mấy bài hát về Hà Nội. Có phút giây nào Du tưởng tượng được cảnh mình
ở xa Hà Nội, xa nhà, xa bố mẹ đâu.

Du vẫn thường tự nghĩ:

“Ừ thì… cô gái Hà Nội yêu Hà Nội quá rồi, không xa được đâu!”

Duy Anh, bạn trai Du lại không đồng ý, cậu ấy cũng sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, xong lại muốn bay nhảy, muốn được khám phá và thử thách mình. Vậy là Duy Anh quyết định sẽ xin học bổng, sẽ du học một thời gian cho thử thách của tình đầu, cho tuổi mười tám của một đời người nhiều nông nổi.

Hai người với hai cá tính hoàn toàn trái ngược, họ yêu nhau, xong họ lại cố gắng thu mình để tìm thấy điểm chung trong nhau. Du và Duy Anh là vậy, một người sôi nổi, một người trầm lặng. Du vẫn cố nép mình để cảm nhận tình yêu của Duy Anh, xong càng cố thì càng khiến khoảng cách của cả hai trở nên xa xôi hơn.

- Mình chia tay nhau đi!

Duy Anh buông một tiếng thở dài.

- Cậu sẽ đi à? Còn lâu nữa không?

- Tuần sau. Du ở nhà… mạnh khỏe nhé!

Giọng nói của Duy Anh run run, Du biết Duy Anh đang khóc, khóc một cách mạnh mẽ và rắn rỏi. Cậu ấy vẫn thế, vẫn tỏ ra mạnh mẽ khi bên cạnh Du.

- Duy Anh, cho Du mượn vai Duy Anh lần cuối nhé!

Du siết bàn tay đang nắm lấy tay mình chặt hơn, lồng ngực nghe nhói một cái. Duy Anh khẽ gật, kéo đầu Du tựa vào vai mình. Du biết nước mắt hình tròn, khi lăn xuống má trở thành hình giọt nước, rồi rớt xuống môi mằn mặn. Du rấm rứt bên cạnh Duy Anh, vì ngày mai, người bên cạnh sẽ không phải là một ai đó đặc biệt quan trọng với Du nữa.

- Du… nhất định phải biết tự chăm sóc bản thân nhé! Duy Anh không cần Du phải đợi, nhưng Duy Anh sẽ vẫn luôn dành cho Du tình cảm như chúng ta đã từng dành cho nhau.

Duy Anh nói khẽ, giọng ấm tan trong gió, Du thấy nước mắt mình tan ra nhòe nhoẹt, tim tan ra như một khối băng đang chảy. Du không biết nữa, chỉ thấy tay buông lơi dần. Du nhớ Duy Anh da diết, nhớ ngay cả khi anh ngồi cạnh mình. Một nỗi nhớ ngớ ngẩn, một cách ràng buộc trái tim ngớ ngẩn. Du sẽ không chờ Duy Anh đâu, sẽ không chờ đâu mà…

4. Sau tối hôm đó, Du ngẩn ngơ trên lớp, lúc về nhà chỉ có Nam là bạn. Tiệm bánh ngọt trở nên quen thuộc, góc ngồi bên cửa sổ cùng anh chàng làm bánh cũng trở nên quen thuộc. Câu chuyện của hai người nhiều khi dài ra bất tận. Có những chuyện Nam chia sẻ như một người anh, có những chuyện Nam trêu đùa như một người bạn cùng tuổi, Du thấy cuộc sống của mình như phân chia hai mảng màu sáng tối rõ rệt. Lúc nhớ về anh chỉ thấy ngâm ngấm đau, khi nhớ về Nam lại thấy những phút bình yên êm ả.

- Hôm nay đi xem phim nhé? Em mời.

Du cười nghiêng, một tay chống lên cằm, tóc mái rơi xuống má, Nam mỉm cười.

- Sao đột xuất thế? Anh có việc bận mất rồi.

Du buồn tiu nghỉu. Cũng chẳng phải là tự nhiên mà Du trở nên như thế, Nam chiều chuộng Du đã đành, lúc nào anh cũng chăm sóc và cố gắng nuông chiều Du như đứa trẻ. Nhưng hôm nay Du muốn nghịch ngợm một chút, phá phách một chút, bởi hôm nay… là ngày mà Duy Anh sẽ đến một chân trời khác.

Du lủi thủi đi về, trên đường đi thấy ngõ vắng hoe, gió thổi bụi bay vào mắt, mắt lại được dịp khóc lóc một cách yếu đuối. Du cầm điện thoại trong tay, lát lại mở máy ra xem giờ. Chỉ ít phút nữa thôi Duy Anh sẽ đi, chỉ ít phút nữa thôi sẽ không còn một người quen thuộc ở bên cạnh.

- Du!

Du quay người lại, một người vừa lạ vừa quen, một người nhìn Du cười ngơ ngẩn. Du dụi mắt, thoáng thấy tim thắt lại một nhịp.

- Sao bảo anh bận mà?

- Sao, dỗi à? Anh vừa đi về.

- Không dỗi. Thế sao lại đến nhà em?

- À… ờ… em cần ra sân bay một lúc không?

Du đứng lặng thinh. Nếu muốn đi thì Du đã đi từ chiều, đã không phải tìm cách trốn tránh mỏi mệt như thế. Du đã nghĩ, nếu không nhìn mặt Duy Anh lần cuối trước khi đi có thể sẽ nhẹ lòng hơn nhiều lắm. Du sợ khoảng cách, Du sợ sự chia xa. Chẳng bao giờ lòng Du thấy bình yên với mối tình dài đằng đẵng như thế.

- Đi nào, lên anh đèo!

Nam kéo tay Du ẩn cô bé ngồi sau xe một cách ngoan ngoãn. Xe lao vút trên đường, Hà Nội về đêm nhiều gió, lá xác xơ bay, mắt môi Du ướt đẫm, dù lòng không muốn xong Du lại mong mỏi thời gian như ngừng trôi, khi thời gian đứng yên thì Duy Anh cũng sẽ đứng yên ở đó. Du mong mỏi nhìn thấy nụ cười của Duy Anh, nụ cười quen thuộc mà có thể sau một thời gian dài gặp lại Du không thể tìm kiếm cảm giác như trong quá khứ.
Xe vẫn lao đi vun vút, Nam yên lặng, Du yên lặng, màn đêm chỉ còn tiếng gió thổi bên tai.

“Duy Anh, muộn rồi, chào tạm biệt!”

5. Du chia tay tình đầu trong tiếng nấc. Khi đến sân bay, chuyến bay của Duy Anh đã cất cánh, Du òa khóc như đứa trẻ, những kỉ niệm với Duy Anh ùa về. Giá như Du đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đừng cố chấp lẩn tránh thì có lẽ cảm giác trong tim đã không nhói lên như lúc này.

Nam bên cạnh, nhìn đôi vai cô gái nhỏ run lên vì xúc động, anh cầm lấy tay Du, ủ ấm đôi bàn tay ấy trong tay mình đầy tin cẩn, kéo đầu Du gục trên vai và làm điểm tựa cho cô bé. Nam biết cảm giác của Du, hiểu được những giọt nước mắt của người ở lại. Nam đã từng đứng vào vị trí của Du, đã từng đắng lòng nhìn người mình yêu ra đi. Ngày ấy Nam cũng chọn cách không đến, cá tính giống hệt Du, chỉ vì sợ mình sẽ yếu lòng, chỉ sợ mình không kìm nén được mà không đến để tiễn người đó đi. Nhưng cuối cùng nỗi dằn vặt lại trở nên day dứt hơn bao giờ hết. Kể cả khi nghĩ lại Nam vẫn thấy hối hận vì ngày ấy đã không tiễn người đó. Nam không muốn Du sau này sẽ hối hận, vậy nên dù bận, vẫn cố gắng đưa Du đi, chỉ có điều, hai người họ vẫn không thể gặp lại nhau một lần…

- Duy Anh có muốn em chờ cậu ấy không?

- Dạ không. Bọn em chọn chia tay.

- Em có muốn chờ cậu ấy không?

- Em nghĩ là em không đủ can đảm. Em cũng chọn chia tay.

Du và Nam ngồi một góc ven đường hồ Tây. Mùa này sen nở rộ, tỏa hương thơm ngát. Về đêm mặt hồ lóng lánh ánh sáng trăng bàng bạc, là cô bé Du đã bướng bỉnh nhất định đòi đi đến đây chứ không chịu về sau khi rời sân bay.

- Sẽ mất khá lâu để quên đi một người, mạnh mẽ lên em gái!

Du im lặng, quay sang nhìn Nam mỉm cười. Khi cô bé cảm thấy yếu lòng nhất, khi mà một người đã từng rất quan trọng đi xa thì có Nam xuất hiện. Giống như việc cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Du không cần biết nơi nào tốt hơn, cũng không cần biết mình có quá mạo hiểm hay không, Du chỉ cần biết, vì đó là cuộc sống, nên sống là phải chấp nhận, như một điều hiển nhiên, kể cả khi người ta không còn gì để tiếp tục tiến lên thì vẫn còn có niềm tin cơ mà…

- Cảm ơn anh!

Hai anh em ra về khi Du gạt đi hết nước mắt. Nam cũng cảm thấy yên tâm hơn khi thấy khóe môi Du nở một nụ cười. Nụ cười buồn nhưng quyết tâm quên đi một người. Cách để quên một người hẳn không có công thức rõ ràng, lại chẳng có công thức nào là thành công tuyệt đối. Nam chỉ chắc chắn một điều, anh sẽ ở bên cạnh giúp Du quên đi người đó. Nếu đó là quá khứ thì hãy để quá khứ đi mau, giống như cách mà Nam đã làm với “quá khứ” của mình, học cách quên trong đau đáu nhớ thương, rồi khi người ấy trở về, loay hoay như một chú cá mắc cạn. ...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...676869»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt