XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


6. Lần đầu tiên sau rất nhiều lần gửi thư đi mà không nhận được hồi âm, Du nhận được email của Duy Anh. Cậu ấy thông báo đã ổn định việc ăn uống, nhà ở và đi lại. Việc học hành về cơ bản cũng theo được so với bạn bè bên đó. Cuộc sống của Duy Anh tẻ nhạt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu ấy, ít nhất là việc không có Du bên cạnh. Đọc email của Duy Anh mà nước mắt của Du rơi nhiều hơn, ngay lập tức muốn cậu ấy có mặt ở đây để vùi vào nức nở. Duy Anh cũng cho rằng Du đã có tình cảm với anh chàng chủ tiệm bánh kia rồi. Thật ra cậu ấy vẫn đọc email của Du mỗi ngày, có email đọc đi đọc lại đến năm sáu lần, nhưng vì quyết tâm quên Duy Anh của Du cao quá nên cậu ấy lại im lặng, chỉ chờ đọc email mỗi sáng chứ không reply cho Du. Từ chuyện Du quyết tâm quên Duy Anh, chuyện học làm bánh, chuyện kết thân với anh chủ tiệm bánh,… Duy Anh đều rõ những suy nghĩ trong Du, thậm chí còn biết trước một số điều. Câu cuối cùng trong email phản hồi cho Du, Duy Anh có viết.

“Cậu là người con gái đặc biệt, hãy dành tình cảm đặc biệt cho một người xứng đáng. Nếu đó là Nam, hãy mạnh dạn đưa tay ra nắm lấy hạnh phúc của mình.

Du à, dù trước đây, hay bây giờ, thậm chí sau nay nữa, tớ luôn mong rằng cậu hạnh phúc :)

Du ngồi một lúc lâu trước màn hình máy tính, chợt nhận ra rằng đã có thể bình thường hóa một cách tốt đẹp mối quan hệ với Duy Anh, điều mà trước đây chưa bao giờ Du nghĩ tới. Du đã nghĩ chắc hẳn mọi chuyện sẽ đi theo một hướng xấu lắm, có thể hai đứa sẽ chẳng thể làm bạn trở lại sau khi chia tay. Vậy ra vẫn có những chuyện nằm ngoài lề dự đoán, Du thấy vui vì Duy Anh vẫn hiền hòa và tâm lý như thế. Du biết rằng mình vẫn thấy nhớ cậu ấy, nhớ rất nhiều, nhưng từ một tình cảm khác được chuyển hóa sang dạng tình cảm đặc biệt, một dạng tình cảm chẳng bao giờ biến mất mang tên “tình bạn”.

Ngày hôm sau, kể từ sau khi biết tin Nam và Anh Thư trở lại là một cặp, Du vẫn đến tiệm bánh, vẫn làm việc như bình thường. Chỉ có điều không còn vui vẻ và tươi tắn như mọi khi. Nhìn thấy vẻ khác lạ của Du, Nam băn khoăn.

- Có chuyện gì không ổn hả Du?

Du không đáp lời, chỉ nhoẻn cười rồi lắc đầu. Việc xuất hiện ở quán đã thành thói quen, cũng là những công việc mà Du yêu thích, nếu nhất thời bỏ quán đi sẽ khiến Du trở nên chông chênh vô định. Cô bé quyết định vẫn giấu nguyên tình cảm của mình ở đó, nếu không có gì thay đổi thì sẽ không nói ra cho ai biết, và tình cảm với tiệm bánh thì vẫn đong đầy ngày một nhiều…

- Hôm qua Thư bị ốm nên anh cũng thấy hơi mệt mỏi. Dạo gần đây nhiều chuyện phải lo nghĩ quá…

Du gật đầu, lại lảng đi chỗ khác. Mỗi lần Nam nhắc đến chị Thư đều làm tim Du thấy nhói. Nhưng Du đã nghĩ mình không được đòi hỏi nhiều như thế, đã mượn anh ấy của chị Thư một thời gian dài rồi, đã cùng anh ấy đi qua những ngày buồn, sao có thể chiếm hữu anh ấy mãi mãi. Du chẳng là gì trong cuộc sống của Nam cả, có chăng là một người vô tình lướt qua, sẽ lại ra đi nhanh chóng thôi…

- Em cũng ốm hả Du?

Nam đưa tay sờ lên trán Du, mày chau lại vì lo lắng, khuôn mặt trở nên cực kì nghiêm trọng.

- Em sốt cao thế sao còn đi làm?

- Em không sao đâu. Chỉ là sốt nhẹ thôi.

Du cố sức mỉm cười, khuôn mặt nhợt nhạt dần. Đúng là sau trận mưa hôm ấy Du có trở bệnh, nhưng cô bé luôn nghĩ mình sẽ khỏe lại nhanh chóng. So với việc phải nghỉ ở nhà và nằm im một chỗ với việc được ra quán bay nhảy, được làm những loại bánh yêu thích, được gặp Nam… thì Du vẫn chọn đi làm.

- Ngốc thế, em ốm thì báo anh một tiếng chứ. Em với chị Thư giống hệt nhau, lì lợm đến khó bảo.

Nam lo lắng lục tìm thuốc trong tủ sơ cứu nhỏ treo trong khu bếp, ngay lúc nghe Nam nhắc đến Anh Thư thì Du vội vàng bỏ chạy. Không biết điều gì khiến cô bé chạnh lòng, chỉ biết rằng Du thấy không ổn một chút nào cả khi nghe thấy Nam nhắc tên chị ấy. Du cứ chạy mải mê, bỏ đằng sau tiếng gọi của Nam, bỏ đằng sau một cơn mưa rào đang cố sức đuổi theo.

“Em có ngốc cũng không muốn bị so sánh với chị Thư. Người ngốc nghếch chẳng phải là em mà là anh mới đúng. Đồ ngốc!!!”

***

Nếu mộtTrong cuộc sống của mỗi người, gặp được ai đó bởi duyên và ở bên một ai đó bởi phận. Hiếm ai có thể đếm cho mình những người đã từng gặp, những người đã lướt qua trong cuộc sống.

1. Du ngồi café một chiều tan tầm, trú ở một góc Hà Nội khuất gió và thưa tiếng nói cười. Cô gái nhỏ ngồi chiêm nghiệm những gì vừa lướt qua đầu mình và tự nhiên môi nhoẻn một nụ cười xinh. Đã quá mông lung để có thể xác định đâu là “duyên”, đâu là “phận”. Có lẽ cuối cùng vẫn phải để sự lựa chọn ngẫu nhiên của trò chơi số phận an bài cho mỗi người, còn Du cứ an nhiên đi trên con đường mình đã chọn. Ở nơi cuối đường, có thể Duy Anh vẫn ở đó và chờ đợi, cũng có thể chẳng còn ai nữa.

“Tách!”

Du quay lại, nhìn thấy một anh chàng đang đưa máy ảnh lên chụp khuôn mặt nhìn nghiêng của mình. Du hơi ngạc nhiên xong cũng vẫn chờ một câu trả lời hay một câu giải thích gì đó.

- Anh đã muốn chụp một tấm ảnh em cười, nhưng xem ra em không cười ảnh lại đẹp hơn.

Anh ta đi đến bên cạnh Du, đưa cho Du xem bức ảnh trong màn hình vừa chụp. Đến Du còn ngỡ ngàng, không nhận ra mình nữa.

- Cái không gian lãng đãng, mặt buồn kiểu lãng đãng, tự nhiên lại thấy em tây tây…
Anh ta cười.

- Anh tên Nam. Làm quen nhé!

- Em tên Du.

Du chủ động bắt tay ra làm quen với con người trước mặt ngay khi anh ta vừa giới thiệu tên. Thú thật, Du thấy Nam hay hay. Nom cái dáng vẻ “vì nghệ thuật” và cách ăn nói không quá khéo dễ khiến người ta tin tưởng. Và Du là một trong số những người đó. Du sẵn sàng tin một người thông qua trực giác. Chỉ cần cô gái cảm thấy an toàn thì có thể kết thêm một người bạn mới. Huống hồ ở Nam còn có vẻ chân thành hiếm thấy toát ra từ đôi mắt kiên nghị.

- Anh tặng em ảnh vừa chụp em nhé!

Du khẽ khàng đề nghị. Nam hơi chau mày, đưa tay lên cằm ra chiều suy nghĩ.

- Khó khăn lắm anh mới chụp được, hay để anh khao em chầu café làm quen này vậy.

Nam cười và ánh mắt như cầu hòa. Du cũng mỉm cười, bất giác thấy lòng nhẹ tênh. Những mảnh vụn của âu lo phiền muộn khi nãy tự nhiên được chấp cánh bay đi mất. Du có một người bạn mới, khá vui tính và thú vị. Cả buổi chiều ngồi nhâm nhi café bên cạnh anh chàng, được kể cho nghe một loạt những câu chuyện cười về việc tác nghiệp của anh ta mới những ngày đầu biết bấm máy.

Cuối ngày, khi ra về, anh chàng ngỏ ý xin số điện thoại, Du mỉm cười.

- Nếu có ngày gặp lại anh lần nữa, em sẽ chủ động lưu số điện thoại của anh!

- Vậy chắc sau lần đó, nếu vô tình “có ngày em gặp lại anh lần nữa” em sẽ chủ động liên lạc với anh. Có đúng không?

Nam nháy mắt, Du hơi bất ngờ vì bài cũ đã bị nắm thóp. Du vẫn hay dùng cách này để từ chối lời làm quen hay xin số điện thoại của mấy anh chàng vệ tinh xung quanh mình. Mới ban đầu sẽ rất hào hứng để làm quen, ngay sau đó tưởng như cô nàng sẽ dễ dàng cho số vì đã có thời gian nói chuyện và tìm hiểu về nhau thì cô nàng lại lẩn bằng một lý do… không thể củ chuối hơn.

Làm sao có ai biết được chắc chắn mình sẽ gặp lại người con gái đó hay không?

Và thế nào để gặp được? Nếu gặp được, chưa chắc đã có thể lân la lại gần vì người ta sẽ chẳng thể nhớ mình nếu khoảng thời gian của hai lần chạm mặt là quá xa.

Nam hơi ngạc nhiên vì thấy Du có vẻ vui tính, dễ gần, ai ngờ đến việc xin số điện thoại cũng khó khăn như thế. Nhưng Nam cũng không quá quan trọng, dù sao cô bé ấy cũng có cá tính, rất thông minh để từ chối lời mời kết bạn một khi mình không muốn. Nam bắt đầu thấy thú vị và tin vào cái trò gọi là duyên số. Con người ta ở đời đều có duyên số với nhau cả. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, chưa lúc nào Nam muốn tin như lúc này. Và Nam nghĩ sẽ gặp lại Du vào một ngày đẹp trời không xa. Hy vọng lúc ấy cô bé sẽ không quên Nam và ú ớ ngay khi Nam tiến tới để bắt tay chào.

- Ok em! Mà này, nếu không có “lần sau” thì anh cũng không có cách nào trả lại em tấm ảnh này đâu nhé!

Nói rồi Nam đi vội, bước chân nhanh ra khỏi quán, vừa lúc ấy Du mới mỉm cười. Hóa ra cũng có người bắt bài của cô bé, cũng có người biết chơi trò vờn bắt với cô bé. Thật sự bắt đầu thấy thú vị. Du hy vọng rằng sẽ có ngày gặp lại, rằng đó là một ngày không xa, trời quang đãng và mây bay lãng đãng…

2. Du về nhà khi trời đã tối muộn, lúc này cô bé mới sực nhớ ra mình chưa đi măm cái gì đó bỏ bụng. Lục tủ lạnh trong nhà không thấy có, bố mẹ cũng chưa đi làm về. Du ngán ngẩm cầm điện thoại nghịch lên nghịch xuống, một hồi cũng quyết định đích thân đi ra tiệm bánh ngọt ở gần nhà. Quán đó mới mở, ở ngay đầu ngõ, nhưng cũng chưa lần nào Du thử ghé qua. Ăn ngọt vào buổi tối không phải là sự lựa chọn sáng suốt, nếu như không muốn sau một khoảng thời gian thử thách, anh của Du nhìn lại không thể nhận ra. ...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Teen Vợ Ơi Học Bài - Full
1234...383940»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt