XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Vũ à! Cho em thêm một chút thời gian nữa nhé! Để em có thể đi đến trái tim anh bằng chính trái tim chỉ dành riêng cho anh.

Gặp gỡ


Tôi vừa chân ướt chân ráo đến ngôi trường này, chưa quen ai và không đủ dũng cảm để làm quen với một người nào. Tôi chọn, mà không, là bố đã chọn cho tôi ngôi trường này vì hàng tá những lí do. Tôi không phản đối, cũng không hứng thú, như kiểu chân bước đi đâu thì tôi theo tới đó thôi. Tôi vừa ngồi xuống ghế đá trước thư viện sau khi tham quan hết một vòng ngôi trường rộng lớn. Có một tên đi qua chỗ tôi. Cái tên này cũng lạ thật, hắn rất tự nhiên đứng nhìn tôi chằm chằm (tôi phát hiện ra điều này khi nhìn quanh quất và thấy hắn). Rồi hắn mỉm cười, ngồi xuống băng ghế bên cạnh tôi. Hắn lục ba lô, lấy ra một cái kẹo mút đưa cho tôi, lại cười:

-Chào, bạn có thể chỉ cho tôi hội trường A ở đâu không?

Hội trường A, nơi nó vừa đi qua đang có buổi tổng kết trao học bổng. Lính mới (nếu tôi không nhầm) thì lên đó làm gì chứ? Còn nếu là ma cũ thì hẳn phải biết cái nhà kho của trường nằm ở góc nào chứ đừng nói là cái hội trường to đùng thế. Tôi ngước ra sau, chỉ lên trên lầu rồi liếc qua hắn:

-Ở tầng 2 – Rồi tôi đẩy lại cây kẹo – Tớ không ăn ngọt!

-Cảm ơn nhé! – Hắn vẫn cười – Vậy ô mai nhé!

Hắn để lại gói ô mai rồi nhanh chóng biến mất trên lầu. Tôi tròn mắt nhìn cái gói trên tay mình, bất giác mỉm cười. Gì thế này? Một sự khởi đầu thú vị chăng? Hay ngôi trường này đâu đâu cũng có những tên quái đản như thế? Vậy thì dám thề là tôi sẽ trốn học ngay trước khi vào lớp. Mà cái tên vừa xuất hiện ở đây cũng lạ, con trai gì mà ba lô đầy kẹo. Thôi không nghĩ nữa, tôi dắt xe ra về, đằng nào thì cũng đã quyết định rồi, ba ngày nữa là ngày nhập học.

-Sao anh Phong lại đi với nó nhỉ?

-Con bé đó là ai thế? Học sinh mới à?

-Ghê gớm quá! Làm sao nó quen được anh ấy thế?

-…
Tôi nghe được rất nhiều lời xì xào sau lưng từ lúc tình cờ gặp lại tên “ngoài hành tinh” hôm trước. Hắn đi từ phía sau cùng đường với tôi, rồi hắn:

-Chào bạn!

-Ừ, chào!

Thế là tôi và hắn đi cùng nhau. Khi ấy tôi mới biết rằng mình đang gặp một hot boy. Có thể việc quen với một người nổi tiếng sẽ làm bạn thích thú. Ví như bạn có thể kết bạn được nhiều hơn, ví như bạn sẽ có cơ hội quen thêm những anh chàng “đỉnh của đỉnh”, ví như bạn luôn được ưu ái (bạn đang đi với một người nổi tiếng cơ mà), và rất nhiều chuyện có lợi khác. Nhưng… vấn đề của tôi là ở chính việc đó. Tôi ghét “bị” nổi tiếng. Tôi không thích người ta mang mình ra soi mói. Cuộc sống của tôi sẽ không yên bình như tôi muốn nữa. Mặc dù tôi hoàn toàn có thể gặp hotboy và “Xin chào!” lại. Dám cá là anh ấy không từ chối đâu. Chính anh ấy muốn làm quen với tôi trước cơ mà. Hay là đối với ai anh ấy cũng vậy nhỉ? (Bằng chứng là ba lô anh ấy đầy kẹo đấy thôi.) Tôi cố gắng để không nghĩ nhiều đến hot boy nữa, nhưng… việc có một ai đó quan tâm đến mình, dù rất “tình cờ” cũng khiến tôi thấy vui vui.

***

Cô bé đó nói giọng miền Trung. Lạ lạ và đáng yêu. Tôi đi ngang cô ấy từ lúc cô bé vừa bước chân vào trường và ngẩn ra nhìn mấy cây liễu nở hoa đỏ rực rủ xuống bờ hồ. Bất chợt cô bé reo lên, hơi ngạc nhiên và làm tôi bất ngờ:

-Oa, mấy bông hoa ni đẹp quá!

Câu nói ấy làm tôi chú ý. Và đẩy tới quyết định làm quen ngay khi gặp lại lần thứ 2 ở băng ghế trước thư viện. Tần suất tôi gặp cô bé dày lên khi tôi phát hiện ra tôi và An cùng đường. Thỉnh thoảng, tôi đưa An về, dẫn An đi chơi. Có lúc bắt gặp cô bé lang thang trên sân trường, tôi lại chìa cho cô bé mấy gói ô mai đủ loại. Tôi không quan tâm rằng có rất nhiều người đang nhìn mình. Còn An có lẽ rất lúng túng. Tất nhiên rồi, vì An đang đi cùng một trong những người bị để ý nhiều nhất trường mà. Mặc dù tôi không hề tự hào về điều đó.

***

Người ta nghĩ hot boy lúc nào cũng phải đi với hot girl . Hoa khôi năm nay vẫn là chị Hoàng Anh - học trên tôi 3 khóa, cùng lớp với anh Phong. Ai cũng bảo anh Phong và chị Hoàng Anh đẹp đôi. Cả hai người đều là những người chủ chốt trong nhiều hoạt động của trường. Còn tôi là bí thư, một bí thư hơi bất tài khi chẳng có ai nghe ý kiến của mình cả. Chỉ có anh Phong vẫn hay động viên tôi:

-Em đừng nản, ý kiến của em rất hay. Về chuẩn bị kĩ hơn đi, lần sau anh sẽ giúp em đề xuất lại. Không có em trong ban cán sự của trường thì thật phí đấy!

Tôi hơi buồn nhưng vẫn cố cười thật tươi. Định nói với anh câu cảm ơn thì anh đã đứng ở cửa với chị Hoàng Anh từ lúc nào. Anh nói gì đó với chị, chị nghiêng đầu rất dễ thương. Rồi anh quay lại, vẫy tay chào tôi và đi với chị, ngược đường tôi đi. Đã nói rồi mà, hot boy luôn đi cùng với hot girl .

***

Hình như An hơi hụt hẫng khi tôi không cùng về với cô bé như mọi ngày. Cuối cùng thì chúng tôi, chính xác hơn là An, đã quen được với những gì mà ngôi trường này mang đến, kể cả sự khó chịu bị để ý. Cuối năm nay tôi ra trường rồi. Tôi muốn cô bé này, người bạn nhỏ của tôi sẽ yêu trường và sẽ cố gắng hết mình cho chính cô bé. Đối với An, cũng như tôi, lúc mới vào, mọi chuyện không dễ dàng gì. Tôi chỉ hi vọng em có thể mạnh mẽ bước thật vững vàng cho những gì sắp tới.

-Anh sắp đi thực tập, An ạ!

-Vậy… chị Hoàng Anh đi cùng anh không ạ?

-Có chứ! Anh sẽ đi khoảng 2 tháng, em tự lo được chứ?

-Em không tự lo thì ai lo cho em đây. Anh ngốc thế!

An nói cứng thế nhưng mắt em ngân ngấn nước. Thực ra tôi đã thầm thương cô bé này từ lúc nào nhỉ? Tại sao nhìn em, tôi muốn ôm em đến thế? Tôi muốn lau nước mắt cho em, lo lắng và chăm sóc em mãi mãi. Đợi tôi nhé! Tôi nhất định sẽ nói ra điều này vào một ngày gần thôi. An thẫn thờ một lúc rồi tháo chiếc vòng ở cổ tay ra.

-Đây là chiếc vòng may mắn của em, anh nhớ đi rồi về an toàn nhé! Đưa tay đây em đeo cho nào!

Tôi đưa tay ra, cảm thấy những ngón tay của An run run. Đừng khóc, cô bé của anh à!

***

Ngồi sau xe anh như biết bao lần anh đưa tôi về, vậy mà sao tự nhiên tim đau thế! Anh sắp ra trường, anh sẽ quên tôi chứ? Và sẽ đến với chị Hoàng Anh? Tất nhiên rồi, anh chị hợp nhau thế cơ mà. Dù vậy, tôi vẫn tặng anh chiếc vòng may mắn của mình. Vốn ban đầu vòng có một đôi. Nhưng cách đây một năm, tôi đã tặng cho một người bạn khi cậu ấy kéo tôi lại lúc tôi băng qua đường mà không nhìn xe. Trước khi ngất đi và được đưa vào bệnh viện, cậu ấy còn cố nói lại:

-Cậu nợ tớ nhé! Lúc nào khỏi, tớ sẽ tìm cậu.

Giờ tôi tặng chiếc vòng còn lại cho anh. Tôi mong anh sẽ bình yên trở về. Lúc đó, nhất định tôi sẽ nói với anh điều muốn nói nhất, cho dù anh có từ chối tôi.

Nỗi đau

Một tuần. Một tháng. Rồi hai tháng trôi qua. Đã đến ngày đoàn thực tập trở về. Tôi nôn nao nóng lòng muốn được gặp anh. Nhưng anh không xuất hiện, chị Hoàng Anh cũng không. Chẳng ai chịu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Gọi cho anh mãi nhưng chỉ có tiếng của nhân viên tổng đài vọng lại. Tôi lo lắng và hoang mang. Anh đâu? Sao anh không về? Anh có biết tôi sống trong thấp thỏm thế nào không? Rồi cuối cùng, chị Hoàng Anh cũng về, một mình chị chứ không có anh. Tôi gặp chị, hỏi dồn dập. Đôi mắt chị đỏ hoe. Và khi chị ngập ngừng đưa cho tôi chiếc vòng tôi tặng anh trước lúc đi, nước mắt tôi trào ra. Có một cái gì đấy không ổn.

-Phong bảo chị đưa em cái này. Cậu ấy muốn em luôn vui vẻ và sống tốt – Giọng chị nhỏ dần – cho cả phần cậu ấy!

-Anh Phong đâu? – Tôi hỏi mà thấy chới với, không thể định hình được cảm giác của chính mình. Có lẽ tôi lờ mờ hiểu được vấn đề. Nhưng… xin hãy nói đây chỉ là một giấc mơ thôi. Tôi xin mà!

-Cậu ấy…

Anh Phong đã bị tai nạn khi đi khảo sát tại một vùng núi vô cùng hiểm trở. Trong đoàn lúc đó có một người trượt chân ngã xuống núi, anh Phong đã gắng hết sức để kéo người bạn lên, nhưng cuối cùng cả hai đều rơi xuống. Kết quả, khi mọi người tìm ra được thì anh Phong đã bị chấn thương nặng, mất máu khá nhiều. Cả hai được đưa vào bệnh viện. Nhưng người bạn kia được cứu, còn anh… Tôi khóc nấc lên, nhìn chị Hoàng Anh bằng đôi mắt đầy nước.

-Người ấy là chị phải không?

Chị Hoàng Anh cúi đầu xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

-Anh ấy yêu chị, nhưng chị cũng đừng vì thế mà bắt anh ấy phải chết vì mình chứ. Anh Phong xứng đáng được nhiều hơn thế mà. Tại sao không phải chị mà là anh ấy hả?

Tôi không biết lúc ấy mình nghĩ gì mà có thể thốt ra những lời độc ác đến thế. Tôi thấy tim mình đau nhói, hình như chẳng còn cái gì trên đời này có ý nghĩa nữa. Tại sao lại là anh chứ? Tại sao cướp đi người tôi yêu thương nhất? Đau quá! Lần đầu tiên khi tôi buồn, không có gói ô mai nào đặt cạnh tôi.

Đã mấy tuần rồi. Bình thường, những nỗi buồn và cô đơn, tôi sẽ để cho gió cuốn bay đi hết. Nhưng nỗi đau này quá lớn so với những gì mà tôi có thể chịu đựng. Hơn nữa, tôi cũng không muốn quên. Đó là điều duy nhất còn nhắc tôi nhớ về anh....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Khung trời vàng không lá
» Tháng năm không ở lại
» Trái đất tròn không gì là không thể
» Yêu thương đi lạc
» Trả lại anh hạnh phúc
1234...161718»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt