XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Tớ không muốn cậu gặp bạn gái tớ, thế thôi. Cứ coi như cậu vẫn đang du học và chúng ta chỉ liên lạc qua điện thoại thôi.

Trinh sững sờ, cánh tay cầm điện thoại cứng lại.

- Ừm, tôi hiểu rồi – cô run run – thậm chí cả liên lạc bằng điện thoại cũng khỏi đi, chấm hết đi.
- Cảm ơn. – Đức nói một cách lạnh lùng.
- Cậu không còn là Đức của tôi nữa.

Tút tút tút...

Trinh thả bộp điện thoại xuống sàn, cô ngồi phịch xuống ghế. Cô không còn là cô tiểu thư dễ khóc ngày nào, nhưng từ tận trong tim vẫn có một vết đâm đau nhói, cô cảm thấy tức ngực, đau và buồn kinh khủng. Cậu bạn thân vẫn đèo cô đi học, vẫn bĩu môi khi nghe cô hát hay chọc tức khi cô buồn giờ đã thay đổi, một cách chóng vánh.

Bặm chặt môi, Trinh đứng dậy bước lên tầng, bỏ mặc chiếc điện thoại nằm lăm lóc trên sàn với những tiếng tút dài chưa dứt. Thư nhíu mày nhìn con bạn thân ủ rũ ôm chú Teddy to đùng, câu chuyện Trinh vừa kể thực sự đáng ngạc nhiên, nhưng điều Thư cần làm trước tiên là khôi phục tinh thần cho hai con gấu đang ôm nhau lăn lộn trên giường.

“Tao nghĩ có uẩn khúc.” – Thư viết dòng chữ thật to lên tờ giấy A4 rồi giơ lên trước mặt Trinh, vì cô đang đeo headphone.

- Còn uẩn khúc quái gì, hắn đã nói thẳng vào mặt tao như thế rồi.

“Mày nên tìm hiểu, tao tin thằng Đức không phải người như thế.” – tờ A4 thứ hai.

- Không, tao không muốn hắn nghĩ tao quá cần hắn.

“Nhưng đúng là mày rất cần nó, phải không?” – tờ A4 thứ ba.

Trinh im lặng, dù không muốn nhưng thâm tâm cô vẫn gật đầu trước câu hỏi của Thư.

“Okie, không bàn nhiều, mai tao với mày sang nhà tìm nó.” – tờ A4 thứ tư.

- Nhưng...

- Không nhưng nữa, mày muốn nhà tao phá sản vì mua giấy A4 à, thôi đi ngủ. - Thư quát lên, rồi hậm hực tắt đèn và trùm chăn kín mít.

Trinh thở dài, đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm trong vắt. Có hai ngôi sao nổi bật giữa màu nền đen thẫm, dường như đang nhìn nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng đang xa dần.

Tám giờ sáng.

Căn nhà được xây dựng theo phong cách Châu Âu hiện đại, sân bao quanh rộng lớn, giữa thảm cỏ xanh mướt là những miếng đá cẩm thạch lát ngang làm lối đi. Trên mảnh vườn đặt nhiều những bức tượng thiên thần điêu khắc tỉ mỉ, chính giữa là một vòi phun nước được trang bị hệ thống ánh sáng hoàn hảo.

- Hai cô tìm ai? – bà quản gia bước ra hỏi ngay khi nghe thấy tiếng chuông cửa.

- Chúng cháu tìm Đức. – Thư nhanh nhảu.

- Cậu chủ - bà nhíu mày, vầng trán nhăn lại – cô là Trinh?

- Là cháu. – Trinh bước lên phía trước.

- Không được, cậu chủ nói không muốn gặp cô, dặn không được để cô vào nhà.

Trinh nhếch môi cười cay đắng, quay sang Thư:

- Mày thấy rồi chứ, hắn không còn là Đức nữa đâu, hắn là một kẻ HOÀN TOÀN XA LẠ, VỚI TAO! – cô nói lớn, như muốn cho tất cả mọi người đều nghe.

Một bóng người thoáng qua ở cửa sổ tầng hai, cô nhận ra là Đức, lòng đau thắt lại, ba năm rồi, đã ba năm từ ngày mà cô đi, ngày Đức hứa sẽ đợi cô trở lại tiếp tục làm phiền cậu ấy, vậy mà giờ đây...

- Trả lại chiếc vòng cho tôi. – Trinh nói như hét lên, giọng nghẹn ngào.
...

Ba năm trước.

Ngày Trinh đi, Đức nhận được một chiếc phong bì màu hồng ướt đẫm, bên trong là lá thư nhàu nát và chiếc vòng buộc khung ảnh chữ nhật nhỏ.

“Gửi Đức!

Tớ xin lỗi vì không nói cho cậu biết về sự ra đi đột ngột này, đơn giản vì tớ không muốn mình khóc và nhìn thấy cậu phải buồn... Tha lỗi cho tớ nhé, tớ cũng rất bất ngờ với quyết định đưa tớ đi du học của bố. Lúc đấy tớ không biết làm gì hơn, những suy nghĩ khiến tớ nhức nhối và chỉ có thể ngồi trong phòng khóc mà thôi.

Tớ sợ, sợ cái cảm giác cô đơn, không còn cậu ở bên cạnh, không còn được cậu chở đi học mỗi ngày, không còn được cất tiếng hát mỗi khi lên xe... tớ sợ, tớ rất sợ…

Nhưng tớ cũng nhận ra rằng, nước mắt chỉ làm cho bước chân thêm nặng trĩu mà thôi, không thể nào làm khác đi được, phải không? Đành phải giấu kín nỗi buồn và sự sợ hãi vào một ngăn kéo trong trái tim, đành coi đó như là một đánh dấu cho quãng đường trưởng thành của mình thôi... Nhiều năm nữa, ngày tớ trở về không biết có còn được gặp cậu hay không, nhưng những kí ức về cậu, về hai chúng ta thì dù thế nào cũng không được quên đâu nhé. Tớ đợi ngày gặp lại cậu, cậu đợi ngày tớ quay trở về, thế là huề nha, ngày tớ lại tiếp tục làm phiền cậu sẽ không còn xa đâu, Đức ạ!

Cô tiểu thư của cậu, Trinh.”

Khung ảnh nhỏ, bên trong là ảnh của cô, một nụ cười mãi khắc sâu vào trái tim của Đức.

- Ông chủ mời cô vào nhà.

- Vâng – Thư vội vàng đáp, không đợi Trinh phản ứng, cô cầm tay lôi xềnh xệch vào nhà.

- Căn nhà rộng lớn được bài trí rất lạ lùng, có đến ba cầu thang dẫn lên trên. Toàn bộ sàn đều lát gỗ, sảnh chính kê một bộ sô-pha xám trắng, một chiếc tủ để tivi, đầu đĩa và vài vật dụng khác, còn lại tất cả đều trống trơn.

Trên chiếc ghế sô pha, một người đàn ông trung niên đang ngồi hút thuốc, hình dáng và khuôn mặt rất quen thuộc với Trinh. Bố Đức vẫn thế, chỉ có ria là dài và rậm hơn, khuôn mặt cũng trở nên khắc khổ đi nhiều.

- Bác, bác vẫn khỏe chứ ạ?

- Bác khỏe, con về lâu chưa, sao không báo bác một tiếng ?– ông nở nụ cười ngại ngần.

- Con đã nói với Đức...

Người đàn ông im lặng, nét mặt mờ đi sau làn khói thuốc. Khung cảnh ngôi nhà tĩnh lặng đến đáng sợ, như để giấu kín bí mật.

- Thôi bác cũng không biết nói gì, con hãy lên gặp Đức đi. – ông xua tay, khuôn mặt đầy nếp nhăn co rúm lại.

Thư huých tay giục cô lên. Trinh chậm rãi đứng dậy, cô lờ mờ nhận ra một điều gì đó đã xảy ra với Đức và gia đình cậu, việc Đức có bạn gái mới liệu có phải là cái cớ để che giấu, để ngăn không cho cô tìm đến đây? Cô nhận chìa khóa phòng từ bố Đức rồi theo người quản gia lên tầng trên.

Cách cách. Chốt bật mở sau hai lần vặn, cánh cửa gỗ được kéo chậm rãi sang một bên. Trong căn phòng, một cậu con trai nằm yên trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn bất động. Hàng loạt máy móc, dây dợ chằng chịt xung quanh giường, cả đường ống truyền nước và thiết bị đo nhịp tim, huyết áp nữa.

- Có chuyện gì vậy? – Trinh sững sờ, mắt mở to hết cỡ nhìn đăm đăm vào Đức đang nằm yên.

- Anh ấy bị tai nạn – giọng nam cất lên trong phòng, một cậu con trai ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ lên tiếng – giờ anh ấy là người thực vật.

- Cậu là ai? – giọng Trinh run lên, khàn đặc.

- Là em họ anh ấy, là người vẫn nghe điện thoại của chị.

Trinh im lặng, giờ cô đã biết tại sao thái độ của Đức lạ đến vậy, nhưng việc đó không còn quan trọng với cô. Giờ việc xảy ra với Đức mới là chuyện khiến cô sốc hoàn toàn. Trinh bỗng trở nên suy sụp trong phút chốc, cô khuỵu xuống bên cạnh giường, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, bàn tay khẽ đưa lên, lướt dọc sống mũi nóng ấm trên khuân mặt vô hồn.

Chàng trai ra hiệu cho người quản gia ra ngoài, chính cậu cũng bước ra và nhẹ nhàng kéo cánh cửa lại. Căn phòng nhỏ chỉ còn lại Trinh và Đức vẫn đang ngủ yên.

Tuần thứ nhất. Trinh đến đúng giờ, cô mang theo cuốn Xuyên Thấm mà Đức từng rất thích đến để đọc cho cậu nghe. Căn phòng nhỏ, khói bốc lên nghi ngút từ hai tách café.

- Café đen của tớ, sữa của cậu, vẫn thế nhé. – Trinh cười.

Cô không biết mình đang cố gắng đi về đâu, thậm chí là trên con đường nào. Nhưng bản thân cô không cho phép mình chỉ khóc rồi bỏ mặc Đức ở đây, cô sẽ cố, cố làm tất cả mọi việc có thể để đưa cậu về, dù cho cơ hội chỉ là một phần trăm duy nhất.

Tuần thứ hai. Trinh bước vào phòng, không gian tràn ngập tiếng nhạc phát ra từ chiếc laptop. Bài Someone Like You.

- Ai lại bật bài này thế? – Trinh cau mày, vội bước nhanh tới chiếc bàn. Ngón tay bỗng khựng lại trước phím Esc.

Những kí ức ùa về theo lời ca,đây là bài cuối cùng cô hát cho Đức trước khi đi, những ca từ như thấm sâu vào trái tim đang nhức nhối của Trinh. Không biết, Đức có nghe thấy hay không. Giọt nước mắt nhỏ xuống tách café đen thẫm.

Tuần thứ ba. Trinh nắm chặt tay Đức, cô chăm chú nhìn cậu thật lâu. Khuôn mặt Đức vẫn thế, không thay đổi, chỉ có đôi mắt là mãi chưa mở ra. Qua lớp áo sơ mi mỏng, cô chợt nhận ra sợi dây chuyền có mặt là một hình chữ nhật nhỏ đeo trên cổ cậu. Cầm sợi dây lên, Trinh nhận ra đó là một khung ảnh, bên trong là tấm hình của cô...

Ba năm trôi qua, tấm hình và chiếc khung nhỏ vẫn như mới, không một chút bụi, không một vết xước. Trinh lại khóc, khóc rất nhiều, cô đấm thùm thụp vào ngực cậu, muốn cất tiếng gọi nhưng họng nghẹn đắng.

Tuần thứ tư. Ngày đầu tiên. Trinh gật gù bên cạnh giường, ba tuần chăm sóc Đức khiến cô mệt mỏi thực sự. Tiếng bíp lớn khiến cô sực tỉnh, nó phát ra từ thiết bị đo huyết áp. Trinh dụi mắt, chăm chú nhìn vào tấm bảng điện tử, những con
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Sẽ gặp em một ngày không xa
» Khung trời vàng không lá
» Tháng năm không ở lại
» Bức tranh tường thứ tám
1234...464748»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt