- Sao rồi nhóc?
Ông anh còn chưa nói hết câu, tôi chạy lại ôm chầm lấy anh ấy từ phía sau và òa lên khóc nức nở. Tôi nhõng nhẽo hệt như một đứa trẻ sợ đi lớp lần đầu. Tôi cứ vùi mình vào hõm vai của anh và khóc, để nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt mình. Không phải vì tôi tiếc quãng thời gian tôi đã bỏ ra, không phải vì tôi sợ hãi kế hoạch cưa cẩm của tôi bị thất bại. Mà là vì tôi biết mình đã nên dừng chân, và dừng chân đúng lúc.
Ông anh gỡ vòng tay tôi ra, quay người lại nhìn vào mắt tôi. Khi anh ấy nhướn mày, những giọt nước mắt đã kịp khô, tôi cố nặn ra một nụ cười ngượng.
- Em không sai… Nhưng người đó không hợp. Vậy thôi!
Ông anh vén những lọn tóc cài lên vành tai tôi đang ửng đỏ, cúi đầu nhìn bờ mi tôi còn trĩu nặng những giọt nước mắt trong veo.
- Thật ngốc! Có người ở ngay bên cạnh, chấp nhận em cả khi em không giảm cân, cả khi em không tút lại nhan sắc, cả khi em không lên kế hoạch cưa cẩm. Có người đã chờ em như thế mà không nhận ra?
Tôi cúi mặt xuống thấp hơn. Đây là tình huống mà tôi không nghĩ đến. Tôi chỉ nghĩ… tôi sẽ trút hết tủi hờn của mình lên cho anh, rồi lại được anh vỗ về, được anh che chở, giống như chúng tôi đã từng bên nhau như thế.
- Chấp nhận đi, vì em sẽ không cần phải cưa anh đâu, anh tình nguyện đổ rồi!
Anh nâng cằm tôi lên cao hơn một chút, đặt một nụ hôn phớt lên môi tôi, một tay vòng qua ôm lấy eo giống như cảnh hoàng tử tìm thấy công chúa và cùng nhau đắm đuối bên một nụ hôn ngọt ngào. Đúng là vô cùng ngọt ngào, nếu bạn trao nụ hôn của mình cho một người thuộc về mình đúng nghĩa, nhịp tim như nhảy vọt, tăng lên gấp đôi bình thường, đến cảm giác lén trút hơi thở cũng khó khăn, nhưng quả thật rất tuyệt vời. Tôi nhón người, chủ động đáp trả lại nụ hôn mê đắm ấy. Tôi không nghĩ rằng mình nhận ra tình yêu vào một ngày tình cờ như thế. Vào ngày mà kế hoạch cưa chàng định mệnh của tôi sụp đổ, ngày mà tôi tưởng như mình rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Tình yêu của tôi, có lẽ, an nhiên hơn tôi, nhân lúc tôi kịp giơ tay nắm bắt, tình yêu lại cứ thế lớn dần và đắm say.
Có thể một cái kết không khiến bạn hài lòng. Khi mà tôi không truy tìm và có được anh chàng định mệnh của mình. Khi mà tôi hẫng hụt với chuyện tình say nắng, trong khi đó chàng định mệnh lại say nắng cô bạn thân của tôi. Nhưng với tôi thì khác, tôi nghĩ, đôi khi người ta cần phải gặp những người khác nhau, với những cung bậc khác nhau, mới có thể nhận ra tình yêu đích thực của mình. Tình yêu đích thực có thể bắt đầu từ một cơn say nắng, nhưng cũng có thể bắt đầu từ một sự gắn kết lâu dài. Không có khuôn mẫu cho tình yêu, vậy nên chúng ta có quyền được thử, trong phạm vi tuổi trẻ và sự rung động của tim mình.
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ