Tôi hiểu rằng, tình yêu xây lên bằng sự lừa dối cuối cùng cũng không thể bền lâu. Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói cho cô ấy sự thật. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét thân thương trên khuôn mặt còn say ngủ của cô ấy. Nếu có thể làm gì được cho cô ấy lúc này, thì đó chính là trả cô ấy lại cho Nam Khanh. Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ rời đi.
Quỳnh Như
Tỉnh dậy vì cơn đau đầu khủng khiếp hạnh hạ, tôi mở mắt dậy. Trước mắt tôi như giăng một màn sương mù dày đặc, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là những bóng sáng lờ mờ, không rõ trắng đen, không rõ hình dạng. Mặc dù bố mẹ không ngừng nói với tôi rằng chỉ là tạm thời, rồi tôi sẽ lại nhìn thấy được nhưng tôi biết, mọi người chỉ an ủi tôi thôi. Tôi hoảng sợ nghĩ đến tương lai của mình, phải làm thế nào nếu tôi mãi mãi không thể nhìn lại được? Làm thế nào khi một sinh viên mỹ thuật không thể phân biệt nổi màu sắc? Ước mơ trở thành một nhà thiết kế của tôi sẽ vỡ vụn, như chính những mảnh vỡ của trái tim tôi lúc này. Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu nước mắt, chỉ biết khi một giọng nam trầm ấm vang lên, tôi mới có thể từ vực thẳm của sự tuyệt vọng trở lại. Anh giới thiệu mình là Nam Khanh, là bác sĩ điều trị trực tiếp của tôi. Anh nhẹ nhàng đặt vào bàn tay tôi một chiếc hộp nhỏ và nói:
- Hãy mạnh mẽ như cây xương rồng này. Em có biết truyền thuyết về xương rồng không?
Bằng cách của riêng mình, anh đã trấn an tôi. Tôi thấy mình giống như một chiếc tàu nhỏ bị mất phương hướng giữa đại dương bao la, bỗng nhiên lại xuất hiện một chút ánh sáng le lói của ngọn hải đăng chỉ đường. Ánh sáng hy vọng ấy là thứ duy nhất tôi có thể bám víu, cũng là thứ duy nhất nâng đỡ tôi vượt qua sự yếu đuối của chính bản thân mình. Và người canh gác ngọn hải đăng đó không ai khác ngoài anh, người đã thắp sáng cho tôi một tia hy vọng. “Hy vọng dù mong manh, nhưng nếu có lòng tin thì nó vẫn có thể xảy ra.”Anh đã nói vậy, và tôi cũng tin như vậy.
Cuộc gặp gỡ của trái tim
Tôi khẽ mở cửa phòng em bước vào. Hai tuần nay, không thấy chàng trai ấy đến. Không hiểu sao trong lòng tôi lại có chút vui vui. Quỳnh Như vẫn còn say ngủ. Đôi lông mày thanh tú hơi cau lại. Giấc ngủ không được bình yên. Bất giác tôi đặt nhẹ bàn tay mình lên bàn tay bé nhỏ của em. “Thì ra cảm giác được cầm tay em là thế này đây. Tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn như vậy chứ?” Một lần nữa, sự bất lực như đám mây đen đè nặng lên trái tim tôi, bao phủ lấy bầu trời bên trên tôi. Tôi tưởng như chỉ cần cầm gậy chọc lên sẽ là một trận mưa xối xả, buốt lạnh. Em chợt tỉnh giấc. Thấy có cái bóng người lờ mờ trước mắt, em hốt hoảng cất tiếng gọi:
- Phan Anh, là anh phải không?
Em bất ngờ gọi tên chàng trai ấy, tôi bỗng thấy mình như người đi trên dây giữa lúc mất thăng bằng lại bị một bàn tay vô tình đẩy ngã. Ngay cả một chỗ bám víu cũng không có. Tôi vụt đứng dậy đi như chạy ra khỏi cửa, chiếc ghế bị tôi làm đổ rơi xuống nền nhà tạo thành một âm thanh sắc lạnh, chát chúa. Khi trấn tĩnh lại, tôi tự hỏi: “Tại sao tôi lại bỏ đi như trốn chạy? Tôi trốn chạy điều gì cơ chứ? Tôi có thể ngồi đó và bình tĩnh trả lời: Em nhầm rồi, tôi là Nam Khanh, là bác sĩ điều trị của em cơ mà?”
Tôi nghe trái tim mình run lên vì đau đớn, cảm giác này thật giống như ba năm về trước, khi tôi nhìn em tay trong tay cùng chàng trai ấy bước qua. Tôi khẽ mỉm cười với chính mình: “Thì ra ba năm qua, tình cảm của tôi dành cho em chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là tôi tạm để nó lẩn khuất đâu đó trong trái tim mình, nay gặp cơ hội lại bùng lên dữ dội.”
Tiếng kim loại va xuống nền gạch tạo thành một thứ âm thanh đinh tai, nhức óc. Người đó, không phải Phan Anh. Bàn tay anh hình như ấm hơn và gầy hơn bàn tay cậu ấy. Phải rồi, chúng tôi đã chia tay được hơn ba tháng. Chính tôi là người lạnh lùng nói chia tay, sao lại hy vọng rằng cậu ấy sẽ đến chứ? Tự dò dẫm ra hướng cửa sổ, tôi ước mình có thể gom tất cả những tia ánh sáng rực rỡ bên ngoài tấm cửa kính kia để xua tan màn mây mù lạnh lẽo trước mắt. Tay tôi bỗng đau nhói vì chạm phải thứ gì đó lởm chởm, sắc nhọn. Tôi chợt nhớ ra chậu xương rồng nhỏ Nam Khanh tặng tôi. Mạnh mẽ kiên cường, đó là ý nghĩa anh ấy muốn nói với tôi. Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp dễ chịu.
Thêm một đêm thức trắng bên chồng tài liệu, hồ sơ bệnh án. Tôi vẫn không tìm được hướng giải quyết nào. Cô gái đáng yêu, ngây thơ của tôi ngày ấy, em đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ phòng bệnh, em đang thả mình theo những dòng suy tư gì? Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần em. Em gầy và xanh hơn, đôi mắt vẫn trong veo như ngày nào nhưng lại hắt ra một thứ ánh sáng u tối, lạnh lẽo.
- Em có muốn đi dạo trong khuôn viên bệnh viện một chút không?
Em khẽ lắc đầu:
- Cám ơn anh, Nam Khanh. Nhưng em đâu thể nhìn được gì.
Gần hai tháng ở bệnh viện, em đã quen với sự có mặt của tôi, quen với việc nhận biết mọi người qua giọng nói. Ngoài những lúc phải khám chữa bệnh, tôi cũng thường xuyên ở bên em. Giúp em làm quen với những bệnh nhân khác bên cạnh, với việc nhận biết sự vật trong thứ ánh sáng lờ mờ. Nhờ vậy em đã có thể một mình đi lại trong phòng bệnh mà không va chạm vào những vật xung quanh.
Tôi nhìn em mỉm cười:
-Đã có anh nhìn giúp em.
- Có phải với bệnh nhân nào anh cũng quan tâm như em không?
Tôi giả bộ suy ngẫm rồi ngúc ngoắc trả lời:
- Không hẳn, chỉ những bệnh nhân nào xinh đẹp đáng yêu như em thôi.
Em bật cười thành tiếng. Nụ cười hiếm hoi nở trên môi em. Giây phút ấy, tôi đã ước rằng mình có thể mang lại nụ cười ấy cho em, mãi mãi.
Tôi chầm chậm dắt tay em đi trên con đường lát gạch của bệnh viện. Hai bên là hai hàng cau vua đã nhiều tuổi, thân cây cao vút, xòe ra những tán lá xanh rộng. Những bồn cây cảnh được quy hoạch gọn gàng. Bên trong trồng một vài loài cây đơn giản dễ sống như ngâu, cọ, vạn tuế, hoặc những khóm hoa dâm bụt. Còn có một vài loài hoa nhỏ tôi cũng không biết tên. Khuôn viên bệnh viện tất nhiên không thể sánh được với công viên, nhưng lại góp phần mang lại một màu xanh mát, dịu mắt . Một bầu không khí trong lành, một không gian làm người ta tạm thời quên đi những âm thanh sắc lạnh của dụng cụ y tế, của mùi nước clo khử trùng, của những u uất, phiền muộn trong lòng.
Em khẽ cất tiếng hỏi tôi:
-Bầu trời hôm nay có màu gì hả anh?
Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời với những tảng mây xám xịt nặng nề trôi không có lấy một tia nắng, rồi nhìn em dịu dàng:
- Màu hy vọng em ạ. Rất cao và xanh mịn.
Em mỉm cười thích thú lại hỏi tôi:
- Vậy có nắng rồi, nắng có màu gì hả anh?
- Màu ấm áp. Đưa tay đây, anh sẽ chỉ cho em.
Em đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình cho tôi. Khẽ đỡ lấy bàn tay em để đưa vào không trung, tôi hóm hỉnh cười:
-Ấm phải không?
Em mỉm cười gật đầu. Nụ cười làm trái tim tôi se thắt. Không phải tôi đang nói dối em. Tôi đang nói thật đấy chứ. Vì chỉ cần bên em, dẫu mưa cũng có thể biến thành một ngày bừng nắng.
Tôi nhanh tay ngắt lấy một bông hồng trắng nhỏ hiếm hoi trong bồn cây gần đó. Nhìn tấm biển dương lên đầy kiêu hãnh“Vườn hoa bệnh viện” trong lòng tôi thầm nghĩ: “Vì em vi phạm một lần cũng có sao.” Sau khi cẩn thận bẻ hết gai của cành hồng tôi trao nó cho em. Em dùng hai tay của mình để cảm nhận, khẽ đưa lên mũi ngửi và mỉm cười:
- Hoa hồng phải không anh? Cánh nó mềm mại quá. Nó màu gì vậy anh?
- Tôi xứng với em.
Nghe câu nói đột ngột của tôi, một thoáng ngạc nhiên trên nét mặt, em ngập ngừng hỏi lại:
- Anh… anh vừa nói gì?
- Đó là ý nghĩa của hoa hồng trắng. Đó là một bông hoa hồng trắng. Tôi bình thản trả lời.
Nhìn em cúi đầu thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng tôi không giấu nổi nụ cười. Thời gian qua, tôi vẫn không bỏ được thú vui trêu chọc em. Bỗng em lùi ra xa tôi, rảo bước về phía trước. Tôi còn chưa kịp báo cho em phía trước là một bậc thềm thì em đã nằm gọn trong vòng tay tôi, vẫn thật mềm mại và thoang thoảng hương xà bông dìu dịu giống như ba năm về trước. Một lần nữa, trái tim tôi lại loạn nhịp mạnh mẽ đập. Tiếng chuông điện thoại của tôi chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ:
If I got down on my knees and I pleaded with you
If I crossed a million oceans just to be with you
Would you ever let me down?
If I climbed the highest mountain just to hold you tight
If I said that I would love you every single night
Would you ever let me down?
Nghe xong điện, tôi đỡ em ngồi xuống ghế, ngại ngần nói:
- Anh phải tới phòng cấp cứu bây giờ. Em ngồi yên ở đây, anh sẽ nhờ một cô y tá đưa em quay lại phòng bệnh.
Em bất ngờ níu lấy tay áo tôi giọng thảng thốt:...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ