Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Đông im lặng, vô thức đưa tay nghịch những cọng cỏ mềm. Rồi cậu ngước lên trời tìm kiếm một vì sao đêm nào đó, cậu mỉm cười bâng quơ chỉ cho Dã Quỳ ngôi sao bé lấp lánh mờ nhạt sau bóng đèn đường chói lóa. Dã Quỳ với tay lấy chiếc ipop của Đông, play bài hát đấy, rồi đưa cho Đông một bên tai nghe, cả hai ngồi im bên cạnh nhau, nghắm duy nhất một ngôi sao đấy. Rất lâu sau đó, Dã Quỳ mới thì thầm thật khẽ:

-Tớ rất nhớ biển, vì tớ là đứa con gái sinh ra ở biển.

-Tên tớ là lấy từ trong Biển Đông, cũng có nghĩa là biển đấy.

Đông kể cho Dã Quỳ nghe nhiều chuyện, về bản thân với cuộc sống chơi vơi không mục đích, về gia đình với người bố quanh năm công tác xa, người mẹ thành đạt chỉ luôn muốn thành công hơn nữa, về căn nhà xinh đẹp rộng lớn giữa khu phố xa hoa. Về những đêm mưa, Đông nằm một mình trên tràng kỉ giữa phòng khách, nhìn những vệt mưa loang loáng chảy dài ngoài cửa kính, sợ đến ứa nước mắt. Đông cũng kể về những kí ức ít ỏi của niềm vui, của hạnh phúc ngày bé, khi mỗi ngày đến trường đều được bố hoặc mẹ đưa đón, mỗi cuối tuần được dạo chơi ở công viên.

Chính Đông cũng không hiểu tại sao mình lại đi kể với Dã Quỳ những chuyện đấy, một cô bạn thậm chí cậu chưa từng nói chuyện trong lớp. Dã Quỳ trầm tính, ít nói, Đông lại là một nhân vật khá nổi trong lớp. Hai thế giới khác nhau, hiển nhiên hai người chẳng bao giờ để ý đến nhau, nếu như hôm ấy, Đông không gặp Dã Quỳ khóc ở sân bóng. Đông hít một hơi thật sâu đong đầy hương đêm, cảm nhận sự đồng cảm lạ lùng mà trước nay chưa hề có. Đông nghiêng đầu nhìn Dã Quỳ, cô bạn bên cạnh vẫn ngân nga khe khẽ gia điệu bài hát. Mái tóc đen gợn nhẹ như những đợt sóng biển dịu êm. Trái tim Đông bỗng dưng đập hẫng một nhịp từ giây phút đấy.

3. Đông và Dã Quỳ trở nên thân thiết hơn với nhau. Đông vẫn hờ hững, vẫn khoác trên mình lớp mặt nạ lạnh lùng khó gần như thế, nhưng mỗi ngày cậu đều cười nói nhiều hơn với Dã Quỳ. Bạn bè ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên họ bắt đầu lan truyền những tin đồn ác ý. Dã Quỳ vốn đã trầm tính, không hòa đồng lắm, mỗi ngày nó chỉ có thể mỉm cười dịu dàng, ôn nhu chấp nhận những lời xì xào đó.

-Này Dã Quỳ, cậu và Đông là một đôi? -Phương Linh, cô bạn hoa khôi của khối tò mò hỏi nó khi Dã Quỳ đang cắm cúi vào mớ bài tập toán khó nhằn, Dã Quỳ nhìn ánh mắt lạnh băng của Linh, lặng lẽ lắc đầu, cười nhạt.

-Không, tớ và Đông không thân thiết đến mức để các cậu nghĩ thế đâu.

Khuôn mặt của Phương Linh dãn ra nhanh chóng, cô cười tươi quay đi vui vẻ:

-Thấy chưa, tớ đã bảo rồi, Đông không thể thích một người như Dã Quỳ được.

Dã Quỳ thở hắt ra thật nhẹ, vân vê con ốc biển trong lòng bàn tay. Biển mà, bao la đến thế, có yêu quý thế nào cũng chẳng thể thuộc về riêng mình ai. Nghĩ đến đấy, Dã Quỳ lảng tránh luôn ánh mắt tìm kiếm của Đông trong lớp, nụ cười vụt tắt và lòng nó chợt hụt hẫng đến lạ.

Đông mở mắt, thoát ra khỏi tình trạng lơ mơ của giấc ngủ ngắn. Cậu theo thói quen đưa mắt nhìn về phía Dã Quỳ, cứ im lặng ngắm cái dáng thong dong của Dã Quỳ khi đọc sách. Ấn tượng của Đông về Dã Quỳ là gương mặt nghiêng khuất đi vài đường nét mờ ảo bên khung cửa sổ ngược nắng chói chang. Khóe mắt phảng phất nỗi buồn đọng ngấn nước ở đâu đó sâu thắm. Dã Quỳ đang chìm trong những trang sách đầy chữ ở trước mắt. Khi có cơn gió vụt qua thổi tung những lọn tóc mềm mại đổ trước trán, Dã Quỳ sẽ ngẩng lên vuốt lại mái tóc lòa xòa ấy và quay về phía sau nhìn vào mắt Đông mà cười thật tươi. Nhưng hôm nay Đông không nhìn thấy Dã Quỳ cười.

Dã Quỳ ngồi im trên bờ đê, hướng nhìn ra con sông trước mắt, nó thu mình bó gối, mắt dán chặt vào quyển sách trước mặt, cho đến khi những con chữ mờ đi dưới đốm sáng nhạt nhòa của hoàng hôn. Dã Quỳ đứng dậy, vươn nhẹ vai, thả tầm mắt phóng đãng về phía xa, nơi mặt trời rực rỡ phả xuống mặt sông một màu đỏ ối tuyệt diệu.

-Về đi, tối rồi, không đọc được sách nữa đâu.

-Đông? Cậu lại không về nhà?

-Bố mẹ tớ bận lắm, về nhà giờ này cũng không có ai mà.

Đông ném phịch ba lô xuống đất, thả người xuống nền cỏ mềm mượt.

-Này Dã Quỳ, cậu tránh mặt tớ.

-….

-Cậu ghét tớ rồi đúng không?

-Không ghét, nhưng tớ không muốn mọi người nghĩ khác về cậu.

-Nghĩ khác như thế nào?-Đông nhíu mày, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

-Cậu và tớ không giống nhau đâu. Đừng vì tớ mà làm thay đổi cách nhìn của mọi người về cậu.

Dã Quỳ đứng dậy, cười trấn an cậu bạn, nhét sách vào túi rồi thong thả rảo bước trên vỉa hè mà chẳng hề đợi Đông đi cùng. Đông bật dậy ngơ ngác nhìn Dã Quỳ đi mất, rồi vụt chạy theo. Chiếc xe máy từ sau khúc cua bất ngờ lao nhanh đến, Dã Quỳ giật mình lách người nhảy sang một bên tránh, cả thân người mất đà ngã ập xuống vệ đường, lòng bàn tay chà vào mặt đường bê tong bị đá cứa đau rát.

-Không sao chứ?-Đông vội vàng chạy đến, cúi xuống giật mạnh bàn tay rớm máu của cô bạn lo lắng.

-Không sao, xây xát chút thôi.-Dã Quỳ rụt tay lại thu về phía sau, đứng lên phủi sachj bụi cát bám đầy trên quần áo.

-Cậu lại thế nữa rồi.

-Gì cơ?-Dã Quỳ ngước hỏi.

Đông bực mình, nắm gọn bàn tay nó, giật mạnh sang phía mình, giữ chặt cổ tay, rồi dốc ngược chai nước khoáng rửa sạch vết thương. Đau rát nhưng Dã Quỳ chỉ nhíu mày nhăn nhó chứ không bật ra một tiếng kêu đua nào cả. Đông thở dài nhìn nó, nhanh chóng sát khuẩn như một y tá chuyên nghiệp và gí vào vết thương một miếng urgo trắng tinh.

-Đừng có lúc nào cũng cố tình che dấu vết thương của mình như thế nữa đi.

-Tớ không có.-Dã Quỳ bướng bĩnh cãi lại.

-Khóc một mình trong sân bóng, cúi đầu một mình trước những lời nói khó chịu, bị thương đau mà không nói, chẳng chịu nói cho tớ cảm giác của mình. Cậu chẳng coi tớ ra gì cả.-Đông ném cho Dã Quỳ cái nhìn sắc lạnh khiến nó chùn bước không cãi nữa. Trời tối hẳn, tất cả đèn đường đồng loạt bật sáng, gió thổi nhẹ đung đưa đám cỏ dại ven sông.

-Cho cậu này.-Dã Qùy lắc lắc bàn tay ra hiệu cho cậu chuẩn bị đón lấy. Một đốm nhỏ lập lòe thả rơi từ lòng bàn tay nó, bay vụt qua vai áo Đông rồi chấp chới bay vụt lên. Thứ ánh sáng vàng trắng mập mờ lúc ẩn lúc hiện giữa bóng đêm mờ mịt. Đông ngẩn người đưa mắt nhìn mãi theo đốm sáng bé nhỏ cho đến lúc vệt sáng chìm hẳn vào trong tán cây dày rậm rạp chỉ để lại chút gì đó le lói mờ ảo.

-Đom đóm đấy, đẹp không.-Dã Quỳ cười toe nhìn mông lung về cùng một hướng với Đông.

Đông cùng Dã Quỳ đi bộ dọc bờ sông. Dã Quỳ vung vẩy bông cỏ lau, khe khẽ hát những bài hát không đầu không cuối, đôi lúc lại dừng lại đê Đông hát tiếp một đoạn điệp khúc nào đấy mà nó không nhớ rõ lời. Quãng đường dài về nhà dường như không còn sự cô độc nữa. Đông và Dã Quỳ giống như hai con cả cô độc giữa lòng đại dương rộng lớn, khi gặp nhau vô tình lại trở thành những người có thể thấu hiểu lẫn nhau. Chẳng cần phải nói những lời an ủi nhau, chỉ cần biết được đi bên cạnh nhau như thế đã thật ấm lòng.

-Dã Quỳ, tên cậu có nghĩa là gì?

-Là hoa mặt trời đấy. Mẹ tớ bảo Dã Quỳ là tên của một loài hoa cùng họ với hoa hướng dương. Ngày bé mẹ hay gọi tớ là mặt trời của biển đấy.

-Mặt trời của biển ư?

-Uh, là thế đấy.

-Này Dã Quỳ, sau này nếu tớ không xuất hiện trước mặt cậu nữa, cậu có nhớ tớ không?

-Ít ra chúng ta còn học với nhau hết cả năm học này đấy, yên tâm là tớ không ghét cậu đến mức không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa đâu Đông ạ.

Đông im lặng, lòng cậu chùng xuống theo từng cơn gió thoảng qua tai. Gương mặt Dã Quỳ nhòa đi dưới sắc vàng trắng mờ ảo của những ngọn đèn đường ban đêm. Đông dù thờ ơ, dù cố tỏ ra bang quan, thái độ chấp nhận sự đơn độc trong suốt những năm tháng trưởng thành như là một điều hiển nhiên, cảm xúc đơn điệu lúc nào cũng thể hiện ra ngoài bằng một vẻ mặt bình thản đến bất cần, nhưng mỗi khoảng im lặng chống chếnh xen kẽ đều nói lên sự trống rỗng, hụt hẫng như chợt chới với ở một quãng nào đó chênh vênh trên đường đời của cậu. Cho đến khi gặp Dã Quỳ, khi nhìn nó khóc, cậu mới bất chợt nói thật những cảm giác của chính bản thân mình, bất chợt khóc, dù nước mắt chỉ là một hai giọt nước đọng trên khóe mắt không thể buông rơi. Đông lặng lẽ bước chậm lại, nhìn thật lâu dáng người nhỏ bé trước mắt, như chỉ một cái chớp mắt nữa, cậu sẽ không thể gặp lại Dã Quỳ nữa.

-Đừng quên tớ nhé, Dã Quỳ, vì tớ đã thích cậu mất rồi.

-Đông...

Đông ngước lên im lặng nhìn Dã Quỳ, nhìn bóng mình in sâu trong đáy mắt đen phẳng l
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Voz Yêu Thầm Vợ Bạn !!!
» Truyện Voz Chuyện Tình Tay Ba chập 1
» Truyện : Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần
» Truyện Tình Yêu: Bà Xã Gìa Xì Tin
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
123456»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Polaroid