Căn nhà tôi đang ở có năm tầng. Ba má, tôi và Tí Nị ở tầng hai, ba tầng trên cùng má dành cho khách du lịch đến thuê trọ, phần nhiều là người Pháp. Phòng ốc giản đơn nhưng đủ tiện nghi, luôn được lau dọn sạch sẽ và nhất là cả nhà đều nói tiếng Pháp rất rành, nên chẳng mấy khi thưa vắng khách. Ba má tôi đều học trường Pháp từ nhỏ và sau này, như lẽ tự nhiên, tôi cũng gần gũi và thích thú với ngôn ngữ và nền văn hóa đó từ lúc nào không hay. Tầng một là giang sơn của ba, ông biến nó thành góc quán cà phê kiểu Pháp với những bộ bàn ghế mây giản dị mà tinh tế, với những bản nhạc Pháp ngọt ngào rất đặc trưng. Rảnh rỗi, tôi thường phụ ba dọn bàn, mang đồ cho người này, tính tiền cho người kia.
Mấy bữa nay tôi ru rú trong phòng riêng. Vụ tỏ tình với Yến Anh, cô bạn cùng lớp, bất thành khiến tôi mất sạch năng lượng. Ba má thấy cậu con trai ủ rũ, đoán chừng kết quả học tập ở trường của tôi không tốt. Ba má bảo tôi nên để đầu óc thư giãn một chút, dẫu sao cũng đang trong tuần nghỉ giữa hai học kì. Tôi thở dài. Ba má mà biết con trai đang vật lộn với cơn thất tình ở tuổi 19 sẽ la ầm trời rằng chuyện ấy thật viển vông và chẳng đáng cũng nên. Tốt hơn hết là giữ im lặng. Mọi thứ rồi sẽ chóng qua.
Xuống tầng một, tôi nhìn thấy còn nhiều bàn trống. Bữa nay đẹp trời nên người ta thích dạo phố hơn thì phải. Ở ngay góc phòng, hứng trọn ánh nắng buổi sớm, cô gái Pháp đang ngồi đọc sách. Chúng tôi chạm mặt nhau ngày cô đến thuê một phòng nhỏ trên gác ba, tuần trước, khi tôi đứng trông quầy giúp má. Vừa hay ba bảo tôi:
“Con mang cà phê ra và nếu có thể, hãy rủ cô bé đi đâu đó. Du lịch một mình và chắc đang buồn vì ba thấy nó ngồi lì đó mấy bữa nay rồi!”
2. “Cà phê của bạn đây!” Cô gái ngẩng lên, nhoẻn miệng cười dễ thương, khiến câu nói sau đó của tôi cất lên dễ dàng: “Bạn đến đây chỉ để ngồi uống cà phê và đọc sách cả ngày?”
Cô gái cầm lấy cốc cà phê, hít một hơi dài hương cà phê đậm đà trước khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên.
“Cậu có muốn đi đâu đó với tớ không?” – Cô bạn bất ngờ đề nghị.
Cô bạn tên Elise, bằng tuổi tôi, vừa tốt nghiệp trung học bên Pháp. Elise quyết định không vào đại học ngay. Kết thúc nửa năm làm thêm chăm chỉ, mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm có trong thẻ, Elise bắt đầu hành trình “khám phá thế giới”. Cô là cộng tác viên cho một tờ báo cho giới trẻ của Pháp. Công việc linh hoạt, cô có thể làm ở bất kỳ đâu, chỉ cần gửi bài qua email đúng hạn là được. Khi khoản tiền mang theo cũng như nhuận bút được chuyển vào tài khoản vơi dần, cô bạn tìm kiếm công việc làm thêm ở các điểm dừng chân. Phục vụ bàn trong quán cà phê ở Đức, nhân viên giao báo mỗi buổi sớm ở Hàn Quốc, diễn viên quần chúng cho một đoàn làm phim trong một tuần ở Thái Lan, trợ lý PR cho một hãng quảng cáo nhỏ ở Sing…
Tôi hỏi cô ấy lý do ghé thăm Đà Lạt thì Elise nhìn xa xôi, nói cô ấy nhớ nhà, nhớ Pháp, nhưng lại chưa muốn quay về.
“Sếp ở bên Sing gợi ý tớ đến đây. Ông ấy bảo Đà Lạt như một thành phố Pháp trên núi. Đủ gần để ghé thăm mà không cần cân nhắc quá lâu khoản chi phí. Thế là tớ nộp đơn xin nghỉ việc, bay tới Sài Gòn rồi lên đây luôn.”
Elise bảo góc quán cà phê của nhà tôi, chỗ cô ấy hay ngồi đọc sách giống hệt nơi cô ấy thường tới ở Pháp. “Thoải mái và dễ chịu. Nếu những vị khách ngồi quanh đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp thì có lẽ tớ đã nghĩ mình đang ở nhà rồi cơ đấy!”
Băng qua đoạn đường không quá xa, cuối cùng chúng tôi cũng đến hồ Than Thở. Mặc dù đây là một địa điểm được liệt kê nhiều trong các sách hướng dẫn du lịch nhưng thú thực tôi chẳng mấy khi nghĩ nhiều về nó. Riêng cái tên đã… tẻ ngắt và muốn tránh xa rồi. Nhưng vì Elise là người đến từ phương xa, lại thêm chuyện đây là địa điểm du lịch gần nhà tôi nhất nên tôi nghĩ mình có-trách-nhiệm dẫn cô ấy tới đây đầu tiên.
Tôi giải thích với Elise về cái tên của hồ, kể luôn câu chuyện tình buồn của mấy trăm năm trước, được ông bà và bố mẹ kể đi kể lại nên cũng có chút nhớ. Cô bạn bảo ở Ý cũng có cây cầu mang tên Than Thở. Người ta đến đó để kể lể khổ đau và ném xuống dòng sông những nỗi buồn.
“Thật tội nghiệp những chiếc hồ như ở đây, cũng như những cây cầu như ở Ý! Tại sao người ta không cố gắng nghĩ ra giải pháp nào đó đỡ… ngớ ngẩn hơn việc trút hờn giận vào những nơi đẹp như thế này nhỉ?”
Cô ấy thao thao, vẻ kết tội đầy… thuyết phục khiến tôi phì cười. Nhưng ngay khi nhớ lại câu chuyện bữa trước, sau khi tỏ tình với Yến Anh bằng một món quà và ngay lập tức được trả lại, tôi bỏ tiết cuối, ra đứng bên hồ Than Thở và… thở than đủ thứ. Thế mà cũng chẳng hết buồn.
“Đúng là tớ ngớ ngẩn thật!” – Tôi lẩm bẩm sau khi kể cho Elise nghe câu chuyện của mình.
Ban đầu, Elise vẻ như không chú tâm lắm. Cô ấy nằm trên thảm cỏ dày và ngước nhìn khoảng trời lấp ló sau những tán thông cao vời vợi.
“Hãy cứ nghĩ mình gặp may. Ở một khúc quanh nào đó cậu chưa biết được! Mà, cậu đã từng nghe đến vụ việc một cô gái người Mỹ suýt bị Mercedes đâm trúng khiến cô ấy trễ tàu đến sở làm chưa? Sở làm của cô ấy nằm trên tầng 77 tòa tháp số 2 trung tâm thương mại thế giới. Hôm đó là ngày 11 tháng 9 năm 2001, cô ấy tới trễ và nhận ra mình đã thoát chết nhờ vụ tai nạn… suýt chết. Người phụ nữ ấy là nữ diễn viên Gwyneth Paltrow. Lần đầu tiên nghe câu chuyện ấy, tớ đã nghĩ, hóa ra trên cuộc đời này, những điều xui xẻo chỉ là tương đối, ngay cả một tai nạn hút chết. Mọi thứ luôn sáng sủa và tốt đẹp, khi được nhìn từ một góc khác!”
Một góc nhìn khác. Mọi thứ sáng sủa. Tôi lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Nhưng bị từ chối vẫn là bị từ chối, mà cảm giác buồn bã và chán chường vẫn đeo bám tôi suốt mấy ngày hôm nay đó thôi. Đâu có gì tươi sáng.
“Cậu có muốn học một bài dân ca Pháp không? Dễ thuộc và vui tai lắm!”
Tôi gật.
Cô ấy nhỏm dậy, vừa hát vừa nhảy. Một tay cô ấy lồng qua tay tôi, tay còn lại chống vào hông. Rồi cô ấy nhảy chân sáo và ra hiệu cho tôi làm theo.
“Sur le pont d’Avignon
L’on y danse, l’on y danse
Sur le pont d’Avignon
L’on y danse, l’on y danse”
(Trên cầu Avignon, chúng tôi nhảy múa. Trên cầu Avignon, chúng tôi nhảy múa…)
Hết đoạn ấy thì cô ấy rời tay khỏi tay tôi, làm điệu bộ như một chú hề, hai tay đặt gần tai, vẫy vẫy, mắt nheo lại, hấp háy và liên tục thè lưỡi.
“Les beaux messieurs font comme ça,
Et puis, encore comme ça.”
(Những anh chàng đẹp trai đều làm thế này, và sau đó là thế này này)
Tôi ôm bụng, cười vang. Elise không làm hành động ấy nữa, chỉ hát thôi. Tiếng hát trong trẻo của cô bạn hòa cùng tiếng thông reo rì rào ở trên cao, hòa cùng tiếng nắng đang chảy tràn trên mặt hồ. Miệng tôi vẫn ngoác tận mang tai…
3. Hôm sau, tôi và Elise đi cáp treo ra Thiền viện Trúc Lâm. Tôi quên khuấy chuyện nhắc cô bạn không nên mặc soóc ngắn như thói quen của cô ấy. Trước cổng Thiền viện, nhớ ra, tôi gãi đầu gãi tai giải thích với Elise thì cô bạn đã cười khì, nháy mắt, lôi từ trong ba lô chiếc khăn choàng to quấn quanh chân, thành chiếc váy không tệ.
Thực tình tôi không biết trong chiếc ba lô luôn mang theo người ấy của Elise chứa những thứ gì nữa. Chai nước nhỏ để uống khi khát, tuýp nước rửa tay khô, máy nghe nhạc đầy ắp bản nhạc tứ xứ, cuốn sổ ghi chép gạch xóa tứ tung với nhiều hình vẽ ngộ nghĩnh. Thêm cả chiếc máy ảnh cỡ bự nhưng chẳng mấy khi mang ra dùng… Elise thích lặng ngắm mọi thứ hơn là bấm tách tách đơn thuần và cả lý thuyết “Đi du lịch mà không ngồi cà phê hàng tiếng ngắm phố phường và trò chuyện với người bản xứ thì không gọi là đi du lịch”.
Tôi và Elise vẫn đùa gọi nhau bằng biệt hiệu “chúa tể thời gian”. Bởi cả ngày dài hai đứa chỉ tha thẩn trong thiền viện, cũng như cả buổi chiều hôm sau chúng tôi cũng chỉ quanh quẩn dưới thung lũng suối Vàng. Những nơi chốn tôi đã từng đi qua bao lần, nhưng khi trở lại với Elise, ngắm nghía những thứ quen thuộc tưởng đã nằm lòng và… chán ngấy, tôi vẫn thấy thời gian trôi thật nhanh. Thoáng chốc đã hết ngày.
Người ta bảo Đà Lạt có bốn mùa nhưng tôi chỉ nghĩ nơi đây ẩn giấu trong mình hai mùa tách biệt: Mùa mưa và mùa khô mà thôi. Đà Lạt đang vào mùa khô, ấm áp và rực rỡ. Dã quỳ nở vàng những cánh đồng, khắp các con đường ven núi. Ánh sáng tràn ngập khắp muôn nơi, bảo sao cái vẻ trầm mặc và xam xám của những ngôi nhà ở đây lại được du khách nơi nơi nhận xét bằng hai chữ yên bình. Tôi chở Elise trên chiếc xe đạp của Tí Nị. Các cung đường vòng quanh trải dài nhưng không khiến người ta mệt mỏi. Tôi dừng xe, ngắt vài cành hoa dã quỳ, xếp thành bó xinh xinh tặng Elise. Cô bạn nhận lấy, cười. Nắng đầy trong mắt cô bạn. Khoảnh khắc ấy, không dưng tôi nghĩ ở đây có tới hai mặt trời....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ