XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)




Trời đất! Đám nam sinh này mắc bệnh hết rồi. Làm sao có thể thích một người cùng giới như Hàn Tử Hiên đến thế chứ? Phải chăng họ muốn tham gia cuộc đua cùng các nữ sinh đây. Nhìn đám nam sinh điên cuồng vây quanh Hàn Tử Hiên, tình hình quả thật không kiểm soát nổi. Hoa Lạc Lê không nói được gì, chán nản, đám nam sinh này thật đáng ghét.

Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu quyết định xuất đầu lộ diện, tất cả chỉ vì để bảo vệ cho hoàng tử của họ.

“Hey, đám ngốc này, có nhầm lẫn không, sao lại giữ chặt hoàng tử Hàn Tử Hiên của chúng tôi nhất định không buông như thế. Các anh có phải là mắc bệnh hết rồi không? Không tìm nhầm đối tượng đấy chứ?” Hàn Ân Châu vội vã rẽ đám đông bước vào.

Kim Xảo Tuệ đi sau cũng phối hợp, la tướng lên: “Các anh nhanh chóng dẹp ra cho tôi, ai cho các anh dám cả gan bắt giữ hoàng tử Hàn Tử Hiên của học viện chúng tôi. Có phải các anh đều chán sống rồi không?”.

Giữa lúc Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ còn đang đánh giá tình hình, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một đám nam sinh trường ngoài trong tay lăm lăm vũ khí, nào dao, nào gậy cùng tiến về phía bọn họ. Trước tình huống bất ngờ này, Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu chỉ còn biết đứng ngây ra tại chỗ, không phải chứ, băng nhóm đánh nhau à, sao lại thành ra thế này?

Đám nam sinh do Hàn Ân Châu gọi đến nhìn thấy đám nam sinh đang lại gần, bọn họ bất ngờ nên có chút hoảng loạn, hét to: “Một băng nhóm khác của trường chúng tôi đang qua đây, trước đây do hiểu lầm nên chúng tôi đã có va chạm với bọn họ, nhưng chúng tôi tuyệt đối không để bọn họ làm hại Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên giờ đã là anh em tốt của bọn tôi.”

“Hàn Tử Hiên, cậu mau đi trước đi, việc ở đây giao lại cho chúng tôi.”

“Đúng thế, chúng ta phải bảo vệ an toàn cho Hàn Từ Hiên.”

Đám nam sinh đó nói một cách đầy trượng nghĩa, ra sức dùng tay đẩy Hàn Tử Hiên và Hoa Lạc Lê về phía sau. Hàn Tử Hiên chớp thời cơ, nắm tay Hoa Lạc Lê chạy băng băng về phía trước.

Còn Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu, hai người lúc này cũng nhanh chóng thức tỉnh, mau chạy mất - mạng người là quan trọng.

Trên đường, đám nam sinh kia cũng vùng theo truy đuổi, đánh nhau không được bỏ qua kẻ có liên hệ với đối phương.

Hàn Tử Hiên giữ chặt tay Hoa Lạc Lê, hai người dắt tay nhau chạy trên con đường hai bên trồng đầy hoa tử vi. Cánh hoa bay đầy trời, theo gió xoay vòng trên không trung tạo nên những vũ điệu đầy màu sắc, hương hoa tràn ngập không gian. Hàn Tử Hiên quay lại nhìn bắt gặp Hoa Lạc Lê đang mỉm cười ngọt ngào.

Ngoài cách chạy thẳng về phía trước, họ không còn lựa chọn nào khác. Và cũng bởi sợ mất nhau nên mới cảm thấy quý trọng giây phút bên nhau. Tử Hiên hi vọng có thể dắt tay cô ấy cùng chạy mãi mãi. Chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi trời hoang đất trống, đến khi biển cạn đá mòn.

Họ đã chạy được rất lâu. Đi rất xa, rất xa khỏi học viện. Chạy qua bờ biển, chạy qua một cánh đồng xanh tươi, chạy đến bìa một khu rừng cây lá rậm rạp.

“Tử Hiên, chúng ta đã chạy đi rất xa rồi, bọn họ không đuổi nữa đâu.” Hoa Lạc Lê ngắt một bông hoa nhỏ, cài lên mái tóc.

“Đẹp không? Hi hi... chỗ này giống chỗ chúng ta từng chơi đùa ngày bé.”

“A, Lạc Lê không cần trang điểm cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi. Thiên nhiên là không gian đẹp nhất. Nơi này rất giống với chỗ chúng ta hay chơi đùa hồi nhỏ.”

“Ha ha, Tử Hiên, anh vẫn nhớ chuyện ngày bé? Thật không?” Hoa Lạc Lê chớp chớp mắt nhìn anh vẻ bất ngờ.

“Đương nhiên rồi. Trí nhớ của anh chắc chắn tốt hơn em.” Hàn Từ Hiên chỉ vào hồ nước trước mặt nói tiếp: “Nhìn kìa, trên mặt hồ có rất nhiều bươm bướm và chuồn chuồn.”

“Ố, hay thật. Đẹp quá, đẹp thật đấy!” Buổi chiều cuối thu đầu đông, gió khẽ thổi, đàn chuồn chuồn bay là là mặt nước trông như một phi đội trực thăng nhỏ, có lúc chúng bay cách mặt nước một khoảng, có lúc lại hạ thấp xuống để đuôi chạm nhẹ vào làn nước, đùa với mấy ngọn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

“Anh Tử Hiên, sao chuồn chuồn lại muốn để đuôi chạm vào nước? Em thực sự rất muốn biết.” Hoa Lạc Lê tò mò hỏi.

“A, đó là một con chuồn chuồn mẹ đang đẻ trứng.” Hàn Tử Hiên nghiêng người thì thầm vào tai cô, hương sen trong hồ làm thần kinh cô bị kích động, hại cô nghĩ ngợi lung tung.

“À, thật sao? Đẻ trứng, ở đâu cơ? Trên mặt nước á? Em muốn đi xem thử.” Hoa Lạc Lê vội vàng đi đến bờ hồ, nhìn xuống mặt nước, chăm chú quan sát.

“Đứng đây có thể nhìn thấy, anh Tử Hiên.” Hoa Lạc Lê phấn khích.

Hàn Tử Hiên đi đến, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Để anh chỉ cho em xem...”.

Hơi thở của anh vừa ấm áp vừa thơm dịu, thực sự khiến người khác không thể không thưởng thức.

“Chuồn chuồn là loài côn trùng sống trên cạn, cả ngày bay trong không trung, nhưng ấu trùng của nó lại phải sống ở dưới nước. Để duy trì giống nòi, nó phải tìm một nơi có nước để đẻ trứng, trứng được thụ tinh phải có nước mới nở được, vì vậy khi chuồn chuồn chạm đuôi xuống nước là lúc chúng đẻ trúng, trứng chuồn chuồn bám vào cây thủy sinh trong nước, không lâu sau sẽ nở thành ấu trùng, gọi là giun nước. Giun nước ăn những ấu trùng phù du trong nước để lớn lên. Sống trong nước một thời gian, đợi đủ ngày, đủ tháng, những ấu trùng chuồn chuồn này sẽ bám vào cành lá thủy sinh leo lên mặt nước, lột xác thành chuồn chuổn, bay lượn trong không trung, đến mùa sinh sản lại tìm đến sông hồ, ao đầm để đẻ trứng...”

“Wow, thật vậy sao, trước đây em được biết bướm là do sâu biến thành, giờ lại biết thêm chuồn chuồn là do giun nước biến thành. Ha ha... ở bên cạnh anh Tử Hiên, những điều mới mẻ mãi mãi không bao giờ học hết. Cho nên em sẽ mãi mãi ở bên anh, có được không? Anh Tử Hiên, anh sẽ không đuổi em đi, đúng không? Kể cả sau này, em già, em ngốc, em xấu xí, anh đều sẽ không đuổi em đi, được không?” Hoa Lạc Lê ngồi xổm bên bờ hồ nhìn Hàn Tử Hiên chờ đợi.

“Nha đầu ngốc, hoàng tử làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ công chúa để sống một mình chứ. Nếu có một ngày, vì bất đắc dĩ mà hoàng tử rời xa công chúa, thì lúc đó, trái tim hoàng tử còn đau hơn cả công chúa. Cho nên hoàng tử sẽ không ngu ngốc mà bỏ công chúa.”

Hoa Lạc Lê cảm động nhìn Hàn Tử Hiên, mắt nhòe hơi nước.

“Lạc Lê, em có nhìn thấy không? Hai con chuồn chuồn bay trên mặt nước chỗ đó đó, có lúc con đực lùi lại sau làm “bà đỡ” giúp con cái.” Hàn Tử Hiên chỉ vào hai con chuồn chuồn bay sát mặt nước, ở gần chỗ họ.

“Ô, nhưng vì sao lại muốn làm ‘bà đỡ’ ạ?” Hoa Lạc Lê hỏi lại.

“Bởi vì khi chuồn chuồn cái đẻ trứng xuống nước, chuồn chuồn đực sợ “vợ” nó lặn dưới nước, cánh bị ướt, không bay lên được, cho nên chuồn chuồn đực đặt đuôi của mình trên đầu con cái, đợi khi con cái đẻ xong sẽ kéo con cái bay lên. Thấy thế người ta bèn gọi chuồn chuồn đực là ‘bà đỡ’.” Hàn Tử Hiên kiên nhẫn giải thích lần nữa.

“Ha ha... chuồn chuồn đực quả là đã hết sức làm tròn chức trách của một ‘người cha’.”

“Đúng thế. Phía trước hình như có rất nhiều hoa dại. Em có muốn qua đó xem thử không? Em sẽ thấy có rất nhiều loài hoa dại muôn hình vạn sắc đang đua nở.”

Hàn Tử Hiên chỉ tay ra phía xa xa, nơi có đám hoa dại đang kì trổ hoa, khoe sắc. Những bông hoa dại nở đầu đông rực rỡ như mang hết sức sống của mình chống lại trời đông lạnh giá. Hoa thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.

“Wow, thật vậy sao, anh Tử Hiên, tầm nhìn của anh quả thật xa quá, luôn nhìn thấy những thứ người khác không nhìn ra. Lợi hại thật! Ở bên anh, em thấy mỗi ngày đều được biết thêm những điều mới mẻ. Hi hi…” Hoa Lạc Lê vui sướng chạy nhảy giữa những vạt hoa dại.

“Chỉ cần em thích là được rồi.”

“Anh Tử Hiên, một khi em quen ở bên cạnh anh rồi thì anh không được bỏ rơi em, bởi vì nếu thế em sẽ rất buồn. Em thực sự sợ vì anh cái gì cũng tốt, cũng hơn người, sau này em sẽ không để ý tới một người con trai nào khác, mãi mãi chỉ yêu một mình anh Tử Hiên thôi.” Hoa Lạc Lê hít hít hương hoa, lớn tiếng thề thốt.

“Ha ha, Hoa Lạc Lê đúng là đồ ngổc.”

Hàn Tử Hiên hai mắt ươn ướt nhưng anh nhanh chóng kìm lại được, đưa tay vuốt mái tóc cô. Nếu có thể xin Thượng đế thương tình cho anh thêm chút thời gian. Anh thực sự quý trọng những phút vui vẻ bên cạnh Hoa Lạc Lê, những kỉ niệm mùa hè năm anh chín tuổi luôn là mảnh hồi ức đẹp đẽ anh luôn mang theo bên mình.

Trong hồi ức, Hoa Lạc Lê tám tuổi là cái đuôi của anh. Cô ngoáy mông kể cho anh nghe câu chuyện cổ tích. Sau đó, anh sẽ trêu chọc cô. Hàn Tử Hiên vô cùng mong muốn thời gian có thể dừng lại ở thời điểm đó. Mãi mãi dừng lại ở đó. Như vậy thì cả đời này anh sẽ vô cùng hạnh phúc.

“Hừm, Tử Hiên, anh mới chính là đồ ngốc. Lúc nhỏ đã nói với em, cưỡi bạch mã là Đường Tăng, thật là ghét chết đi. Anh muốn theo đuổi em? Hàn Tử Hiên, anh mới là đồ ngốc.” Hoa Lạc Lê vui vẻ chạy nhảy giữa những bụi hoa, hoa cỏ rực rỡ, trời đất lung linh....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cài lại trái tim
» Người con trai thực sự yêu em...
» Tập truyện cười hay nhất hành tinh
» Truyện Cười - Học hành thời Facebook
» Truyện Cười Không cần nhiều đến thế
1234...212223»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt