“Sự thật là Đường Tăng cưỡi bạch mã. Anh không lừa em.” Hàn Tử Hiên phản đối, đuổi theo cô giữa những bụi hoa, giống hệt như khi còn nhỏ. Khung cảnh đẹp như trong câu chuyện cổ tích.
“Càng quá đáng hơn là tên ngốc Hàn Tử Hiên còn nói với em, cưỡi bạch mã ư, ngoài Đường Tăng còn có thể là ác quỷ, điều này càng không thể tha thứ, thật là cố ý phá hoại hình tượng bạch mã hoàng tử hoàn mĩ trong lòng em. Cho nên Hàn Tử Hiên từ khi chín tuổi đã là một tên đại ngốc. Tên đại ngốc này còn giành ăn táo đỏ của em. Hừm... thật đúng là một kẻ xấu không đáng để tha thứ.”
Hai người vui vẻ đuổi bắt, không hề chú ý nhìn xuống dưới chân, ở đó có một cái bẫy thú được che kín.
“Á” một tiếng to, chân động trời đất.
Hoa Lạc Lê không chú ý, thụt xuống cái bẫy được phủ một lớp cỏ trên mặt, Hàn Tử Hiên cũng ngã xuống theo. Xung quanh tối đen, mặt trời dần dần lặn xuống mặt hồ, ánh hoàng hôn mờ ảo.
“Anh Tử Hiên, sao anh lại nhảy xuống đây, thật là ngốc, nhảy mạnh như thế, anh có bị thương ở đâu không? Cái bẫy quá nhỏ, hai người đứng sát vào nhau.” Hoa Lạc Lê hỏi giọng đầy lo lắng.
“Không sao, em biết không, lúc thấy em ngã xuống, anh lo lắng quá, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lao xuống theo. Có khi vì em mắng anh là ngốc cho nên anh thành tên ngốc thật rồi.” Hàn Từ Hiên cười cười, quan sát xung quanh.
“Vậy bây giờ chúng ta có kêu cứu không?”
“Bay này thợ săn chế tạo để bẫy những động vật khá lớn, bẫy không sâu lắm, ở đây hoa cỏ phong phú, chắc chắn có nhiều động vật ăn cỏ, có động vật ăn cỏ, tất có động vật ăn thịt, đặt cái bẫy ở chỗ này thật là nhất cử lưỡng tiện.”
“Ừ, nguyên nhân là như vậy. Nhưng chúng ta phải làm sao để thoát khỏi đây.”
“Không sao, em bước lên tay anh, anh kiệu em lên đầu, em lên rồi tìm người tới giúp anh là được.” Hàn Tử Hiên vừa nói vừa ngồi xổm xuống, giục giã: “Lạc Lê, em mau trèo lên vai anh, anh đưa em ra khỏi đây.”
“Như vậy có được không?” Hoa Lạc Lê không nhẫn tâm trèo lên cánh tay Hàn Tử Hiên.
“À, yên tâm đi, anh tính không sai đâu. Mau lên đi, Lạc Lê. Phải cố gắng lên.”
“Được! Cố gắng!”
May mắn là Hoa Lạc Lê nhỏ nhắn, trọng lượng không nặng đến mức Hàn Tử Hiên không thể đỡ được.
Hoa Lạc Lê vô cùng vất vả, cuối cùng cũng trèo lên được mặt đất. Trời đã tối rồi. Cảnh vật xung quanh đã mờ mờ, nhìn không rõ nữa. Trong khoảng rừng này, Hoa Lạc Lê không tìm được đường ra, một chút phương hướng cũng không xác định được.
Đứng trong rừng, mặt trời đã lặn, mặt trăng ẩn sau lớp mây dày, thi thoảng mấy con vật nhỏ bất ngờ chạy vụt qua Lạc Lê. Hoa Lạc Lê sợ hãi vô cùng, cô nghĩ, Hàn Tử Hiên hãy còn dưới hố, nhất định là anh sợ hơn cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quay lại, đến bên cái bẫy.
Bụp một tiếng nữa, lại nhảy xuống hố.
“Lạc Lê, sao em lại quay lại?” Hàn Tử Hiên lo lắng hỏi.
“Em... em... em không làm được, em không thể nào để anh lại đây một mình. Nếu có chuyện gì, em không thể tha thứ cho mình.” Hoa Lạc Lê cúi đầu lí nhí.
Bầu trời tối đen, xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc, như nước ve vuốt làn da, cảm giác thật mát mẻ. Nhưng lúc này Hoa Lạc Lê không còn thấy sợ, ngược lại cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Bởi vì anh Tử Hiên đang ở bên cạnh. Cô cúi đầu, lén quan sát anh, nhưng dù đã hết sức cẩn thận ánh mắt ấy vẫn bị con mắt phía sau của anh phát hiện.
Đột nhiên, má cô nóng bừng, ửng hồng lên, tim cũng nóng bừng, có lẽ vì cảnh sắc diễm lệ xung quanh, giống như khắp mặt đất đang là mùa xuân chứ không phải mùa đông, hoa dại nở rực rỡ xóa đi dấu vết mùa đông. Cuối cùng, cơn nóng càng lúc càng điên cuồng tăng lên, cảm giác này giống như là có một cơn gió nóng đang ngủ quên trong người nay bỗng được đánh thức.
Cô và anh cùng mắc kẹt trong một cái bẫy nhỏ, giày bị lún sâu trong đám đất bùn nhão nhoét của đáy hố, hơi bùn bốc lên ngai ngái, nhưng không làm cho họ ngừng việc hít thật sâu mùi hương hoa tử vi từ nơi xa đưa lại.
Hoa Lạc Lê cúi đầu, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, đột nhiên cô muốn được mắc kẹt cùng anh tối nay, trong cái bẫy này, không cần thoát ra. Tận đáy lòng cô dù có chút sợ hãi khi phải ở lại chốn rừng núi âm u trong đêm tối nhưng lại cũng có một niềm vui âm thầm lan tỏa, niềm vui được ở bên nhau.
“Em có sợ không? Ở đây tối đen, lại không được về nhà. Biết vậy sao còn nhảy xuống?” Tiếng Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng, ấm áp truyền lại trong đêm tối - giọng nói của anh giống như giọt sương mai đậu trên lá trúc, long lanh tinh khiết, làm cho Hoa Lạc Lê cứng người giây lát.
Hoa Lạc Lê khẽ khàng hít hà hương thơm hoa cỏ trên người anh, mùi hương đó cùng với hương sen trong hồ vấn vít quanh mũi, cảm giác thật thoải mái dễ chịu.
“Em cũng không biết, chỉ là nghĩ có một mình anh ở dưới, cho nên nhảy xuống. Bởi vì em sợ anh một mình sẽ cảm thấy đơn độc.” Hoa Lạc Lê khẽ đem những suy nghĩ trong lòng mình nói ra với Hàn Tử Hiên, nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tử Hiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuyên màn đêm, giống như hai ngôi sao sớm trên bầu trời đêm, cứ như vậy, lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu.
Xung quanh yên lặng quá, yên lặng tới mức Hoa Lạc Lê có thể nghe thấy nhịp tim rộn ràng, hơi thở gấp gáp của chính mình. Ánh trăng như nước, chảy tràn trên mái tóc nhuộm vàng của Hàn Tử Hiên, như bao quanh đầu anh một vầng hào quang của thiên thần. Ánh trăng bàng bạc cũng soi sáng khuôn mặt đẹp trai của anh, từng đường nét hiện lên dưới ánh trăng càng thêm hoàn mĩ. Lông mi của anh dày và dài, uốn thành một vòng cung đẹp đẽ như vành trăng lưỡi liềm đang khẽ rung rinh.
Gió mùa đông thổi qua, gió lạnh khiến Hoa Lạc Lê khẽ rùng mình. Dù lạnh nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp.
Có tiếng “loạt xoạt” đâu đây, Hàn Tử Hiên cởi áo khoác lên người cô. Hoa Lạc Lê vội vàng nói:
“Không, không cần đâu, em không lạnh. Anh không thể để bị cảm lạnh được, trời đang rất lạnh đấy…” Nhưng khi quay lại bắt gặp ánh mắt anh, Hoa Lạc Lê bỗng im bặt, không nói được gì nữa. Đôi mắt anh sao có thể đẹp đến thế con ngươi đen tham tràn đầy ánh trăng, bừng sáng như hoa quỳnh nở trong đêm khuya.
Hoa Lạc Lê cứ ngây người tham lam chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh, như thể thời gian ngừng lại, vạn vật biến mất, cả thế giới này chỉ còn lại mình anh.
Miệng anh dường như khẽ cong lên, hướng vào Hoa Lạc Lê cười. Anh nói khẽ: “Chúng ta sưởi ấm cho nhau, được không?”
Hoa Lạc Lê gật gật đầu, anh quay lại, mở rộng vòng tay, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt. Giữ chặt khoảnh khắc hạnh phúc này.
Mùi hương sen thanh khiết trên người anh giống như làn sóng thủy triều, điên cuồng thấm ướt làn da cô, từng tấc, từng tấc. Hoa Lạc Lê hạnh phúc nép chặt trong vòng tay ấm áp của anh, lén ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi môi của anh hơi cong lên như một vòng cung hoàn mĩ, mềm mại và đỏ hồng, càng nhìn càng đẹp.
Anh nheo mắt nhìn lại cô, hàng mi cong dài rủ xuống như cánh bướm xinh đẹp, cánh bướm đang khẽ vẫy vẫy. Anh cứ lặng lẽ nhìn cô như thôi miên, ánh mắt nóng bỏng, chập chờn run rẩy. Trong khi Hoa Lạc Lê còn đang ngất ngây vì ánh mắt đó thì anh đã cúi xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng phủ lấy đôi môi cô.
Hoa Lạc Lê không biết vì sao mắt mở to, cảm giác hạnh phúc bất ngờ tràn ngập. Nụ hôn lần này và nụ hôn ở vũ hội hóa trang hôm đó, hoàn toàn khác biệt.
Hương thơm trên người anh phảng phất trước mũi cô, đôi môi anh mềm mại và ẩm ướt, hương vị bạc hà trên môi anh truyền sang môi cô. Đôi môi anh dần dần miết mạnh trên môi cô, ngón tay anh lùa vào mái tóc dài của cô, trượt dài trong đó.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra.
Nhưng Hoa Lạc Lê vẫn mở to mắt nhìn anh, thực sự không dám tin những gì vừa xảy ra. Trời đất! Hàn Tử Hiên vừa hôn cô! Đây là việc có thể xảy ra sao? Cô quá bất ngờ, còn chưa kịp tận hưởng thì nó đã kết thúc.
Hàn Tử Hiên hơi đỏ mặt, đôi môi ướt trông càng quyến rũ, mon mởn như cánh hoa hồng mới nở, đẹp vô cùng. Anh đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn môi cô, tay kia ôm chặt eo cô, mặt ghé sát tai cô thầm thì:
“Ngốc ạ, mau nhắm mắt lại, không ai nói cho em phải nhắm mắt khi hôn à?”
Mặt cô lập tức nóng bừng, đôi mắt hoảng loạn khép lại, đôi tay bấu chặt vào cánh tay anh.
Anh cười: “Em sợ anh không?”
Hoa Lạc Lê lắc đầu: “Không…”
Nhưng đôi môi của anh lại đè xuống, chặn ngang câu nói của cô, lưỡi anh nhẹ nhàng chiếm hữu khoang miệng cô, rồi dần dần kích động, vui vẻ quấn lấy lưỡi cô.
Nụ hôn của anh thật ngọt ngào làm trái tim cô hoàn toàn tan chảy.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió khẽ thổi qua lá cây xào xạc, trên trời ngàn vạn vì sao lấp lánh như những viên kim cương, mặt đất đầy hoa dại rung rinh dưới trăng, khung cảnh lãng mạn này càng khiến cho ngọn lửa đam mê thêm rực cháy....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ