“Tôi cần gấp khoản tiền kia.” Mật Nhi nhàn nhạt nói. Bi thương đến chết tâm, cô không còn để ý gì nữa, chỉ cần cứu được Ngạc Nhi, cô hy sinh cũng được!
Lôi Đình châm chọc bĩu môi.”Quả nhiên khôn khéo! Không nhìn thấy tiền không chịu làm việc sao? Cần bao nhiêu cứ ra giá, tôi sẽ phái người đem tiền đưa đến trước mặt cô.” Anh nhìn cô kỹ lưỡng, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại.
Mật Nhi ngẩng đầu lên, khi thấy ánh mắt của anh, cô theo bản năng nắm chặt cổ áo.
Động tác của cô ngoài ý muốn chọc giận anh, anh cười nhạt vài tiếng .”Che cái gì? Trên người cô còn cái gì tôi chưa nhin qua, sờ qua hay sao? Chỉ là, nếu tôi đã bao cô, như vậy tôi liền có tư cách kiểm hàng.” Anh cười lạnh, đến cuối cùng biến thành sắc bén ra lệnh.”Cởi quần áo ra, tôi muốn nhìn cô!”.
tay Mật Nhi không tự chủ được mà run rẩy, cơ hồ không cách nào cởi ra được. Cô biết phản kháng hay cự tuyệt đều không có tác dụng, vào thời khắc này, đôi mắt kia tàn nhẫn, giống như cực kì thống hận cô, nếu cô không phục tùng mệnh lệnh của anh, anh sẽ không suy nghĩ chút nào mà tổn thương cô.
“Đứng lên.” Anh tiếp tục hạ lệnh, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.
Cô chậm rãi đứng dậy, cởi ra áo, da thịt trắng như tuyết cùng với áo ngực, tất cả đều bại lộ dưới ánh mắt anh.
” cởi áo ngực xuống.” Anh ra lệnh, trong giọng nói không có nửa phần tình cảm.
Mật Nhi hơi chần chờ, cùng tầm mắt anh dây dưa, biết anh làm như vậy không phải thật sự muốn nhìn cô, chỉ là muốn cô hoàn toàn bị nhục nhã; khiến cô biết rõ, mình chỉ là một ả đàn bà đê tiện, chỉ là một công cụ, không có quyền tự quyết.
Cô chậm rãi cởi áo ngực xuống, áo ngực viền ren nằm ngả ngiêng trên mặt đất, đẫy đà trước ngực cô hoàn toàn triển lộ trước mắt anh. Ánh mắt nóng rực giống như lửa, cho dù không có chạm vào cô, nhưng tầm mắt anh cũng đủ làm cô run rẩy.
Mật Nhi nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thần sắc trong mắt anh tàn khốc. Cô cảm thấy thật lạnh, cảm thấy đau lòng!
Là cô quá ngu! Không phải mẹ đã sớm nói với cô, đàn ông lấy được đồ vật xong sẽ không yêu quý trân trọng, yêu đàn ông chỉ khiến cô thống khổ cả đời. . . . . .
Sau một hồi lâu, Lôi Đình đột nhiên đi lên phái trước, ra sức lôi kéo quần áo của cô, đem áo cô khéo lại, che kín thân thể cô trần truồng, động tác thô bạo mà kịch liệt, ánh mắt càng trở nên cuồng loạn, vốn có lý trí đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
“Đáng chết! Che lại.” Anh thô bạo nói, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Không thể phủ nhận, cho dù cô là ả đàn bà chuyên miệng nói dối, nhưng anh vẫn khát vọng có cô, chẳng qua là nhìn thấy thân thể cô, anh liền khát vọng đến đau đớn!
Anh nhất định vô tình đối với cô, nhất định đối với cô tàn nhẫn, nếu không, sao có thể giữ được trái tim đang muốn chìm hãm trong sự dịu dàng của cô được?
Đọc tiếp : Chọc giận thục nữ
Chương 6
Thẩm hồng xác thực nói được làm được, không khiến Mật Nhi ra mặt, cầm sáu trăm vạn lúc trước quản lý Trần cho, cộng thêm bốn trăm vạn tiền mặt Lôi Đình đưa cho Mật Nhi, dựa vào số tiền này, chuộc Ngạc Nhi ra ngoài.
Đối phương mặc dù là người phụ trách ngân hàng ngầm hung ác, nhưng ngại vì quan hệ Thẩm hồng rộng, hơn nữa nhìn thấy số chi phiếu giao chuộc, lại là do Lôi Đình của “Tập Đoàn Thái Vĩ” kí; cũng biết phía sau con nhóc này có người chống đỡ, lập tức ngoan ngoãn thu tiền, thả người, trong thời gian ngắn nhất kết thúc giao dịch, trong nội tâm người phụ trách minh bạch rõ ràng, cho dù gã có chín cái mạng, cũng không đủ tư cách cùng đấu với Lôi Đình.
Làm sao bọn họ biết được, tấm chi phiếu kia là số tiền mà Mật Nhi bán đứng hi vọng cùng tình yêu say đắm còn sót lại trong lòng!
Mật Nhi chậm chạp đem phấn son che kín vẻ thuần khiết của khuôn mặt mình, đông đảo mỹ phẩm không cách nào che giấu thần sắc tiều tụy, hai mắt trong veo một mảnh tĩnh mịch, không có bất kỳ ba động, chỉ có đau thương thật sâu. Cô cầm thỏi son tô môi, sau đó mặc bộ váy xẻ mày trắng, từ xiêm áo đến da thịt, đều trắng nõn như ngọc.
hơn một tháng qua, trong mắt người khác, tựa hồ cuộc sống của cô không có bất kỳ thay đổi, ngày qua ngày đến quán rượu làm việc. Về phần Ngạc Nhi, học được một chút dạy dỗ, vì vậy không dám đến đây tìm Mật Nhi, ngoan ngoãn trở lại trường đi học, ban ngày đều ở nhà.
Không có ai biết, trong lòng Mật Nhi đang thừa nhận hành hạ mãnh liệt.
Trên bàn bày bữa ăn chưa từng động tới, canh cá lạnh thấu kết thành lớp mỡ đông dày, vượt qua thời gian dùng cơm đã lâu, cô lại vẫn không muốn ăn cơm. Bởi vì trước kia từng bị hạ dược trong súp, mặc dù cô không oán hận Thẩm hồng, nhưng trong tiềm thức không bao giờ nguyện ý ăn bất kỳ thức ăn nào trong quán rượu.
mặc dù lòng cô mệt mỏi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm tình khẩn trương, khi Lôi Đình tùy thời rình vây bốn phía, ánh mắt lợi hại giống như đao kiếm, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, khẩn trương của anh khiến cô không cách nào ăn cơm được.
Trên cửa có tiếng vang hơi nhỏ, người đàn ông cao lớn nhanh nhẹn bước vào, dễ dàng tránh thoát ánh mắt mọi người. Khi anh muốn, bước chân anh có thể hoàn toàn im lặng, giống như một Quỷ gọi hồn, lặng lẽ đi tới trong phòng cô.
Mật Nhi hô nhỏ một tiếng, quay đầu lại, tròng mắt hơi kinh hoảng vừa lúc nghênh đón cặp mắt đen lạnh như băng của anh.
Anh cười lạnh một tiếng, tầm mắt sắc bén đánh giá cô.”Cần gì kinh hoảng như vậy? Có phải tôi đến thường xuyên, làm trở ngại cô chiêu đãi người đàn ông khác ở nơi này hay không?” Anh cố ý nói ra từ ngữ đả thương người, mắt lạnh nhìn thân thể cô, bởi vì câu nói kia mà suy yếu. Anh nắm chặt hai quả đấm, khắc chế xung đột muốn ôm lấy cô.
“Tôi không chiêu đãi khách ở nơi này.” Cô lạnh nhạt nói, đã từ từ có thói quen anh châm chọc lạnh như băng, hiểu được cách bảo vệ trái tim vốn yếu ớt, đem linh hồn núp ở góc khuất nhất, cưỡng bách mình lạnh lùng, thậm chí muốn mình thử hận anh.
Nhưng mà, việc ấy thật khó khăn! Dù sao anh cũng là người đàn ông mà cô hâm mộ, cho dù anh làm cô thương tổn thật sâu, cô cũng không có cách nào hận anh. Cô có thể đối với những người khác lạnh lùng, nhưng với Lôi Đình, anh lại khiến cô yêu say đắm.
“Không ở nơi này chiêu đãi, như vậy là ở nơi nào? Trong phòng hát, hay khách sạn?” Bước chân của anh yên tĩnh , thân hình cao lớn cùng với nhỏ bé có vẻ không hợp nhau. Anh ngồi trên ghế sa lon, nhẹ rót ly rượu đầy, sau một uống tất cả
Mật Nhi không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng lắc đầu, biết giải thích thế nào đi nữa đều vô dụng, anh không nguyện ý nghe. Giải thích của cô, chỉ đổi lấy sự phẫn nộ của anh, hoặc là câu nói đả thương người mà thôi.
Lôi Đình thỉnh thoảng sẽ tới quán rượu, anh tiến vào từ cửa sau, tránh tai mắt mọi người, sau đó trực tiếp tiến vào trong phòng của Mật Nhi. giao dịch giữa bọn họ, chỉ có bọn họ biết, Thẩm hồng không dám nhúng tay, lại không dám lộ ra, bà không hiểu tình huống thật sự, trong lòng còn có mấy phần mừng rỡ, cho rằng Mật Nhi xác thực có biện pháp, tìm được một người đàn ông giàu có lại ưu tú, có thể dựa vào. Cho nên dù thời gian anh ở trong phòng Mật Nhi lâu hơn một chút, chậm trễ những khách khác, Thẩm hồng hoàn toàn không trách móc nặng nề.
Chỉ là bọn họ không phải như Thẩm hồng suy nghĩ ở trong phòng triền miên như keo như sơn; Lôi Đình đến trong quán là bởi vì muốn giám thị cử động của quản lý Trần, anh muốn Mật Nhi cẩn thận nói ra, khách quản lý Trần mang đến có thân phận gì, hoặc là ngày đó bọn họ đã nói những gì, Mật Nhi đều phải ghi nhớ rõ ràng, sau khi đó trở lại phòng cặn kẽ báo cáo cho anh.
Khi Lôi Đình đang làm việc, vốn không giữ lại tình cảm và thể diện làm gì, huống chi, hôm nay anh đã hiểu lầm Mật Nhi thật sâu, lúc trước nghe được đoạn cuối của đối thoại khiến anh tin Mật Nhi là dùng quỷ kế; cho dù mấy ngày nay nhìn ánh mắt cô vô tội, cùng với bộ dáng dần dần tiều tụy, anh vẫn chưa nguyện ý cho cô bất kỳ thương hại, tiếp tục bừa bãi dùng ngôn ngữ hoặc là hành động tổn thương cô.
trong lòng anh không ngừng tự nói với mình: Mật Nhi chỉ là một ả đàn bà muốn có tiền bất chấp thủ đoạn, chỉ cần người nào xuất ra giá tiền cao là có thể lấy được thân thể xinh đẹp của cô, cùng với những thứ ngôn ngữ vô tội kia đủ để lừa gạt mọi người, cho dù anh không bao cô, cũng sẽ có người đàn ông khác dùng tiền bạc mua cô, cô có thể vì tiền uyển chuyển yêu kiều dưới thân người đàn ông khác——
tại sao anh có thể quan tâm một người phụ nữ như vậy!
tay Lôi Đình đột nhiên hơi dùng sức, ly rượu trong tay vỡ vụn, máu tươi trào ra. Anh nhíu mày, tiện tay vẩy mấy cái, mặc cho máu tươi chảy ra cũng không để ý.
“Đợi chút.” Mật Nhi hô nhỏ một tiếng, nhìn thấy anh bị thương thì không kịp nghĩ tới lời nói đả thương người của anh, vội vàng tiến đến, không chút nghĩ ngợi cầm cổ tay của anh.
“Buông tay.” Anh lạnh lùng nói, muốn gạt tay cô ra. Không ngờ, cô vốn nhu thuận, vào thời khắc này lại kiên trì ngoài ý muốn; lòng của tay mềm mại lạnh như băng, nắm thật chặt, không cho anh nắm tay lại làm vết thương nghiêm trọng hơn....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ