- Vâng, cũng được thôi. Anh cứ yên tâm.
- Cám ơn *quay sang Emma* em phải nghe lời chị Lia đấy nhé.
- Dạ.
~~~
- Hey! Rồi sao nữa, không phải cậu vẫn nhỏ mọn với cô bé đó chứ?
- Cái zề ? Judy nghĩ tớ là ai hả? Nhân cách tớ rất là to lớn đấy nhá. Haizzz mà lẽ ra đã không có chuyện gì nếu như…
~~~
- Không được rồi, Emma nhìn lại chị làm đây này – Lia xoay xoay trái bóng, chầm chậm làm từng động tác cơ bản cho cô bé hậu đậu trước mặt.
- Em … làm cũng chị được không?
- … Ừ. – Lưỡng lự một hồi, Lia cũng đành gật đầu cho dù thật sự không yên tâm cho lắm. Quả nhiên 5s sau điều cô lo lắng đã thành sự thật.
- AAAAA ! Hu hu hu
Trong lúc bất cẩn thế nào Emma lại để cho trái bóng đập trúng mặt mình, và giờ thì ngồi bệt xuống đất “ăn vạ”
Wade từ xa vội chạy lại.
- Sao thế? Emma, em đau ở đâu?
- Đau… hu hu hu
- Lia! Anh nhờ em dạy cho Emma cẩn thận cơ mà, sao lại để xảy ra chuyện này?
Ngữ khí nặng nề cũng ánh mắt tức giận khiến Lia vốn đang định giải thích đột nhiên im bặt. Giận: có, tủi thân: có, và… ghét: có luôn! Lia đem tất cả mớ cảm xúc hỗn độn đó quay người đi mà không nói một lời nào…
~~~
- Trời! Sao cậu dại quá vậy?
Bó tay với cô nàng thôi, dù sao cũng phải giải thích với người ta một tiếng chứ, đằng này lại đùng đùng bỏ đi như vậy. Haizzz
- Tớ kể ra là để tìm đồng minh chứ không phải để nghe cậu trách móc đâu nha!
- Rồi rồi! – Tôi vỗ nhẹ lưng Lia. Cái anh chàng Wade này, không phải ở cạnh Billy lâu mà nhiễm luôn cái tính nóng nảy của anh ta đấy chứ?
“What can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
What did I say, what did you do?
How did I fall in love with you?”
- Ryan? Gọi em có chuyện gì vậy?
- “Cũng không có gì, chỉ gọi để nghe giọng nói của em thôi.”
- Anh… nói cái gì kì vậy?
- “Thôi đùa em một tí thôi, bây giờ vào việc chính nhé.”
- Vâng, anh nói đi
- “Học xong em định đi đâu không?”
- Ừm… tất nhiên là về nhà rồi!
- “Thế à…”
- Thế anh định đi đâu không?
- “Cho anh về cùng em nhé?”
- Hả?
- “Thì là về nhà em đó, hè này anh đang rảnh mà”
- Ơ, cái này… Để em hỏi mẹ đã.
- “Ừ, khi nào được thì gọi cho anh ”
- Vâng…
Là thế nào? Ryan muốn về nhà tôi trong hè này sao? Hài, thì cũng là bạn bè đến nhà nhau thôi mà,hơn nữa dạo này tôi và anh chàng hotboy này có vẻ thân thiết hơn trước nhiều, ít nhất cũng không phải kiểu quan hệ ông chủ – cu ly hé hé. Nhưng… sao mặt tôi tự nhiên lại đỏ hết cả lên thế nhỉ?
Chap 26: Những chuyện nực cười
“Ầm!”, toàn bộ sách trên bàn đều bị hất tung xuống đất… Những tờ giấy trắng tinh cứ chầm chậm từng tờ từng tờ lần lượt rơi… Cửa sổ mở toang… Người con gái trong căn phòng ấy như muốn phát điên.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… ”
- Zaaaaaaaaaaaaaa !!!
Chiếc điện thoại xấu số bị Caroll ném đi không thương tiếc. Thẳng một đường, vào bức tường trắng xóa lạnh lẽo, vỡ tan. Tránh mặt, không chịu nghe điện thoại. Hai tuần nay rồi, đã nói là không thể thoát khỏi bàn tay của cô, cũng đã ngầm thừa nhận,nhưng giờ lại thế này. Anh ta đang đùa với cô? “Đồ chơi” của cô lại dám phản kháng sao?, nực cười!
“Danny à, anh đã coi thường tôi quá rồi!”
- “Chị cả”
- Điều tra ngay xem mấy ngày nay Danny đang làm những gì? Ở đâu? Với ai?
- “Dạ, đã rõ ”
***
- Này!
- Sao anh đi theo tôi mãi vậy?
- Ai nói tôi đi theo cô? Đường là của chung, tôi đi đâu kệ tôi chứ! – Billy với cái má lúm đồng tiền rất duyên của mình vẫn cười cợt mà ngoan cố không chịu thừa nhận. Rõ ràng là lén lút hay công khai thì anh chàng vẫn cứ bám theo cô nàng tomboy Rei kia cả ngày đấy thôi =.=
Mặc kệ “cái đuôi” kia, Rei đi thật nhanh.
- Hey, mà cô đi đâu vậy? (hic, cái này có thể gọi là “giấu đầu hở đuôi” không nhỉ?)
- Tôi đi đâu liên quan gì đến anh!
- Dù sao cũng đường mà.
- Cùng đường? – Rei cố
ý nhắc lại, vẻ mặt tỏ ra vô cùng “nguy hiểm” – Vậy anh biết chúng ta đang đi đâu không?
- Đi đâu?
Nhìn cái mặt ngờ nghệch của anh chàng hotboy vốn được xem là “vua quậy phá” này, Rei rất muốn bật cười thật to, nhưng cuối cùng vẫn phải cố nhịn.
- Nhà – vệ – sinh – nữ !
Rei nói thật chậm, thật chậm từng chữ nhưng cũng đủ để Billy phải giật mình. Quả thật họ đang đứng trước một cái cửa mà trên đó có hình một cô gái mặc váy O_O. Nói một cách khác thì… không sai đâu, chính là hai người đã ở trước phòng WC nữ… từ lúc nào rồi… Haizzz một anh chàng cực phẩm như Billy mà đứng ở đây xem chừng có hơi… kì kì nha. Nhìn xem đã xuất hiện những ánh mắt “khác thường ” rồi đây…
- Sao nào? Có định đi theo tôi vào đó làm “bạn đồng hành” luôn không?
- Cô đùa à? Mà … hình như… tôi đi nhầm đường, kệ cô tôi… đi trước đây!
Xấu hổ? Đỏ mặt? Thế là bỏ đi luôn. Ha ha, thật buồn cười, không ngờ người như anh ta mà cũng có lúc thế này cơ đấy. Rei mỉm cười đắc ý rồi quay người thẳng về khu kí túc xá nữ. Hầy, không phải tại vướng cái đuôi kia thì giờ cô đã đang ngồi “tám” với “em yêu” Judy lâu rồi. Phiền quá đi!
Ở gốc cây cách đó không xa, mọi hành động của Rei đều đã được thu vào tầm mắt của một người. Và cả nụ cười hiếm hoi ấy. “Cô gái này, khi cười cũng đẹp vậy sao?” – Trái tim Billy khẽ chệch đi một nhịp. Nhưng tại sao cô ấy lại luôn tỏ ra mạnh mẽ , bất cần và đôi khi là cả “lập dị” như vậy?
~~~
Phòng 205, tầng 3
- Cho Rei xin cốc nước cái nào!
- Đây cô nương, làm gì mà như hết hơi thế? – Tôi đưa Rei cốc nước và cả một chiếc khăn giấy. Thực ra cũng lập hạ được khá lâu rồi nhưng thời tiết đã đến nỗi nóng quá đâu, ngay cả người dễ đổ mồ hôi như tôi cũng chưa đến mức thế kia…
- Cắt đuôi!
- Cái gì?
- Haizzz thì là tống khứ một tên dở hơi thôi. – Rei thản nhiên.
- Cậu…
- Thôi, vào chuyện chính đi.
- Chuyện gì?
- Judy có kế hoạch gì cho hè này chưa?
À há, sao nghe câu này quen quen? OMG là hôm trước Ryan hỏi mình đây mà, nhưng … chết rồi, tôi chưa có gọi về cho mẹ…
- Này, nghĩ cái gì vậy?
- Không có – Tôi cười giả lả – Cũng chẳng có gì đặc biệt, nghỉ hè thì về nhà thôi.
- Về Lâm Giang?
- Ừ, còn Rei thì sao?
- Cho Rei về cùng nhá?
- Về đâu?
- Nhà Judy.
- Á, nhưng mình chưa hỏi mẹ.
- Thì hỏi đi – Rei đưa tay nhìn đồng hồ – Khi nào hỏi xong gọi cho mình, bây giờ mình có việc phải đi rồi. Thế nhá!
Vù, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Vẫn là cái câu ấy. Mấy người này đọc cùng một kịch bản à? Nhưng… sao ai cũng thích đến nhà mình thế nhỉ? Trùng hợp quá đi! Ha ha, cơ mà được thế thì càng vui chứ sao!
Ở đời vẫn luôn có nhiều sự trùng hợp như vậy
Ngẫu nhiên hoặc cố ý…
Những con người trẻ tuổi với trái tim tràn ngập yêu thương
Và một quá khứ đã ngủ quên…
Đầy rẫy toan tính, mưu mô hiểm độc
Tình yêu, tình bạn đều bị đem ra như một trò đùa
Trò đùa của số phận
Liệu các bạn có vượt qua?
Chuyến đi này sẽ là chìa khóa mở ra tất cả…
Rắc rối… thực sự bắt đầu…
Chuyến đi của định mệnh
Part 1: Về nhà nào!
5h30′
Bến xe buýt số 5…
- Oáp… sao phải đi sớm vậy em yêu? – Rei nói với giọng ngái ngủ. Hey, có sớm lắm đâu, cũng 5 rưỡi rồi đấy nha.
- Đi sớm cho rộng xe – Tôi thủng thẳng đáp – Với lại lúc ngồi trên xe nếu buồn ngủ cậu có thể ngủ mà.
- Ừ… oáp…
Trời ơi, nhìn Rei bây giờ có giống bị thiếu ngủ nhiều ngày không cơ chứ =….= . Haizzz không khéo ai nhìn vào lại tưởng tôi bóc lột sức lao động của cô ấy mất! Mà sao Ryan chưa đến nhỉ, mấy cái lá dưới chân tôi sắp bị tôi di cho nát hết rồi này (thực tế thì nó nát lâu rồi O_o ). Tôi nhớ là đã hẹn anh ta 5 h15 mà?
6h00
- Xe vẫn chưa đến à? – Rei có vẻ hơi sốt ruột rồi (tỉnh cả ngủ luôn kìa he he)
- Chuyến đầu vừa chạy qua rồi . – Tôi thở dài – Nhưng mà 10 phút nữa sẽ có chuyến thứ hai mà, đợi một chút vậy.
- Cái anh chàng hotboy kia làm cái gì mà lâu vậy, bực cả…
- Ê, đừng nóng mà, chắc anh ý có việc gì đó nên… Hey hey, nhìn gì vậy Rei?
- Đáng ghét!
- Hả ???
- À… – Rei gãi đầu, bộ dạng nhìn “ngố” không chịu được, cứ như là bị bắt quả tang đang làm chuyện gì xấu vậy
- À sao?
- Không có gì… A! Ryan đến rồi kìa!
Ừ thì đến nhưng mà có cần phải vui mừng thế kia không? =_=!!!
O.O Đây có lẽ là trạng thái của tôi lúc này. Chẹp chẹp, Ryan hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu trắng giản dị, giầy Nike cũng một màu trắng luôn, trên vai khoác một cái túi du lịch nhỏ… Giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tao… Anh đi từng bước thong dong tựa như một thiên thần đang dạo chơi dưới trần gian vậy… Ôi, đẹp, quá đẹp!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ