Đáng ra chiều nay tôi đã định vào thăm bố, thế mà lại mưa gió thế này. Mẹ tôi không cho tôi đi vì sợ tôi lại cảm cúm, nói tôi ngày mai vào thăm bố cũng được.Dù sao cũng còn ở nhà lâu mà, thiếu gì thời gian chứ! Tôi cũng nghe mẹ nói rằng bệnh tình của bố đã có chút tiến triển tốt hơn rồi, ít ra bây giờ khả năng tỉnh lại cũng là 15%- một con số với người khác là quá nhỏ bé nhưng với gia đình tôi, đặc biệt là với người đã nằm đó 4 năm trời thì đó quả thực đã là con số rất khả quan rồi. Sống là phải có hi vọng thôi… Một mình ngồi trong phòng, tôi thơ thẩn dọn ra đống đồ đạc cũ ngày xưa. Xem nào, đây là con búp bê dì tôi mua bên nước ngoài gửi về cho tôi. Tôi quý nó lắm, thậm chí còn không cho ai động vào, chỉ giữ khư khư chơi một mình, đến nỗi mẹ tôi than phiền rằng lần sau không cho dì gửi đồ chơi về cho nữa @@. Còn đây là quả cầu thủy tinh có tuyết rơi, là quà sinh nhật nhỏ Miên tặng tôi năm tôi 15 tuổi. Bây giờ nó đang du học tại bầu trời châu Âu nào đó rồi, chẳng biết còn nhớ con bạn này không nữa T.T Cũng gần hai năm ko liên lạc gì rồi… Hà hà, mấy bộ váy búp bê này là thành phẩm “nữ công gia chánh” đầu tay của tôi đây mà! Tuy đường chỉ khâu có hơi lộn xộn một tí, mà vải cắt cũng chưa đều nữa TT_TT, nhưng mà con búp bê dù sao cũng vẫn mặc vừa này… Cứ vậy, từng món đồ cũ chứa đầy những kỉ niệm ấu thơ được tôi bỏ ra, lau chùi ngắm nghía cẩn thận. “Báu vật” cả đấy! Và rồi, tôi vô tình chạm vào một chiếc vòng gỗ cụ kĩ dưới đáy hộp… Những viên gỗ tròn xoe đã có vài vết nứt nhỏ và trở nên xấu xí… nhưng tôi lại cảm thấy thân thương lạ kì… Từng mảng kí ức lại ùa về…
- Minh Minh! Minh Minh! Thích quá đi!
- Tiểu Đan Đan! Đã bảo không dc gọi anh là Minh Minh nữa cơ mà, nghe giống con gái quá!
- Kệ em, em thích gọi thế đấy ha ha
…
- Tiểu Đan Đan ngoan, đừng khóc mà.
- Nhưng em đau lắm, chảy máu rồi này!
- Anh đưa em về nhà băng lại nhé?
- Đau lắm, em không đi được.
- Anh cõng.
…
- Hi hi hi
- Tiểu Đan Đan cười gì thế? Hết đau rồi à?
- Không ,vẫn đau lắm.
- Vậy sao còn cười?
- Vì em thấy giống trong truyện “Hoàng tử và công chúa” quá. Trong truyện hoàng tử cũng cõng công chúa thế này.
- Em thích làm công chúa không?
- Có ạ.
- Vậy anh sẽ làm hoàng tử của công chúa nhé?
- Ừm, cũng được, nhưng mà hoàng tử thì sẽ phải cõng công chúa cả đời đấy!
- Chỉ cần công chúa thích là được!
- ha ha vui quá đi!
…
- Nhà anh sẽ đi ư? Hu hu, không thích đâu, Muốn anh Minh ở đây chơi với Tiểu Đan Đan cơ…
- Tiểu Đan Đan đừng khóc mà, nhất định anh sẽ đến thăm em, rồi chúng mình lại cùng nhau chơi xích đu nhé, ngoan nào…
…
- Đây là gì?
- Quà sinh nhật của em đấy, em thích không?
- Ôi đẹp quá! Nhưng anh đã hứa rồi đấy nhé, nhất định phải quay lại chơi với em!
- Ừ, anh hứa.
- Ngoắc tay nhé!
…
Đúng rồi, đây là chiếc vòng mà anh Minh Minh tặng cho tôi, làm sao mà tôi lại quên được chứ? Minh Minh của tôi, người con trai năm xưa luôn đẩy xích đu cho tôi được lên cao, người đỡ tôi mỗi khi tôi té ngã, người lo lắng tìm kẹo bạc hà cho tôi ngậm mỗi khi tôi kêu đau họng,… Anh đã hứa sẽ về thăm tôi, và chúng tôi lại cùng nhau chơi với xích đu cơ mà! 13 năm rồi… Liệu Minh Minh của tôi có giữ lời hứa với tôi không? Anh ấy thực sự có quay về không? Mà …có về thì sao mà gặp được tôi chứ! Nhưng, nhà tôi đã chuyển đi, không còn ở đó nữa… Gia đình anh ấy thì cũng dời đi và không một chút tin tức gì… Tôi đã liên tục hỏi mẹ, ngày nào cũng nhắc nhỉ anh Minh Minh có đến chơi với con không, và buồn thay là lần nào câu trả lời của mẹ cũng là “Không”… Tôi còn nghe mẹ nói chiếc xe chở hai anh em Duy Phong và Duy Minh gặp tai nạn, rồi gì mà cả nhà chuyển sang Mỹ chữa trị và định cư luôn bên đó. Nhưng tất cả cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi…Anh ấy, Minh Minh của tôi còn nhớ tôi không? Chiếc vòng đẹp đẽ ngày nào giờ đã hoen ố theo thời gian…Tình cảm, kí ức về một con người phải chăng cũng như vậy? Mỏng manh, đơn thuần, dễ dàng lãng quên… Trời vẫn mưa…Những hạt mưa táp vào khung cửa sổ nơi tôi đang ngồi, tạo thành một bức màn trắng xóa… Mờ mịt, ảm đạm như chính tâm trạng tôi lúc này… Nghĩ đến anh, sao tôi lại thấy buồn như vậy…Minh Minh, có lẽ cũng giống như màn mưa này, mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ, thích thú đấy, nhưng lâu dần lại tê tái lòng người… Có đến thì sẽ có đi. Khi trời tạnh, mưa cũng biến mất… Haizzz anh ấy đi thật rồi, sẽ không trở lại đâu… Lời hứa của trẻ con, sao mà tin được chứ? Thế mà tôi lại vẫn cứ tin đấy, suốt nhiều năm luôn hi vọng sáng hôm sau ngủ dậy Minh Minh sẽ lại đến và đẩy xích đu cho tôi… Lên cao, lên cao mãi… Rồi khi lớn hơn có nhiều thứ chuyện phải lo nghĩ hơn nên có lẽ tôi đã vô tình quên đi. Bây giờ nhìn thấy chiếc vòng ấy, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về như thước phim quay chậm từng chút, từng chút sao mà gần gũi, thân thương đến thế… Nhưng mà nhớ để làm gì khi mà tất cả chỉ còn là quá khứ… Hôm Minh Minh đi, trời cũng mưa thế này… Cho nên mưa à, tôi ghét mưa lắm, mưa biết không?
Giờ,
Anh sẽ xóa nhòa hình bóng em
Trong anh sẽ không còn chút vương vấn
Nhưng khi trời lại mưa,
Tất cả những ký ức về em mà anh cố giấu bao lâu nay
sẽ ùa về, chúng sẽ kiếm tìm em
Part 4: Khi kí ức trở về…
” Anh à, thực sự không còn cách nào khác sao?”
” Nếu có thể tìm giải pháp khác anh đã không phải đau đầu thế này… Thái gia… đúng là những con quỷ!”
” Nhưng chạy trốn thế này cũng không phải là cách hay… Nếu muốn họ có thể tìm ra chúng ta bất cứ lúc nào…”
“Vậy em nói anh phải làm sao bây giờ? Uy Châu này là nơi anh đã sống gần nửa đời người… Mảnh đất này cũng là mảnh đất của tổ tiên 15 đời họ Đặng để lại… Vậy mà cuối cùng đến đời mình lại phải bỏ lại tất cả mà chạy trốn một cách nhục nhã…Anh… là một thằng vô dụng!!!”
” Đừng kích động vậy mình! Anh sẽ lại lên cơn đau tim mất! ”
Hai vợ chồng Đặng Duy Khiêm đau đớn khi phải chứng kiến cả gia nghiệp nhà họ Đặng rời vào tay Thái gia mà không thể làm gì hơn… Thái phu nhân- người phụ nữ độc ác xảo trá ấy đã dùng thủ đoạn hèn hạ để chiếm lấy tất cả… Có trách thù chỉ trách hai người đã quá trọng tình nghĩa với Thái Lăng Tiêu ngày xưa… Nực cười! Thái tiên sinh nếu còn sống liệu có để vợ mình làm cái trò bẩn thỉu đó không? Nhưng giờ có thể làm gì đây? Nghĩ đến cũng chỉ thêm đau lòng… Ngày xưa, những năm tháng khó khăn, hai nhà Thái – Đặng đã gắn bó biết bao… Nước mắt lặng lẽ rơi trên mắt Đặng phu nhân. Đặng Duy Khiêm thở dài não nề, ai oán nhìn ra cửa số dẫn ra khu vườn thông sau nhà… Vườn thông ấy tổ tiên Đặng gia đã thay nhau bao đời vun đắp, giờ mới được như ngày hôm nay… Không khí được mùi bi thương, mất mát…Tất cả dường như sắp kết thúc… Nhưng đâu chỉ người lớn mới biết buồn đau? Phía sau cánh cửa gỗ im lìm mùi trầm hương thơm ngát, cậu bé Minh Minh 7 tuổi đã nghe được tất cả… Tuy không hiểu hết được tất cả nhưng cậu biết thực sự mình sẽ phải đi rồi, thậm chí còn không thể trở lại nữa. Vậy.. còn lời hứa với Tiểu Đan Đan thì sao đây? Cô bé sẽ lại khóc, lại buồn nếu cậu không trở lại… Minh Minh cũng đâu khá hơn gì, cậu sẽ rất buồn nếu không được chơi với Đan Đan… Đúng rồi, tất cả là tại Thái gia gì đó!!! Thái gia… Thái gia…
Danny choàng tỉnh giấc! Đau quá, đầu anh lại đau nữa rồi!!! Uống vội ngụm nước lạnh, cơn đau cuối cũng cũng dần dịu bớt.. Chưa bao giờ anh gặp cơn ác mộng nào kinh khủng đến nỗi phải tỉnh giấc giữa đêm thế này. Nhưng, rất thật! Đúng rồi, rất chân thực!!! Nó thân quen như chính con người của anh vậy…Đó… là kí ức của anh, là phần kí ức bao lâu nay anh vẫn đang tìm kiếm… Vậy thì cậu bé Minh Minh trong những giấc mơ lâu nay thực sự là anh rồi! Minh Minh ~ Đặng Duy Minh, tại sao Danny không nghĩ ra sớm hơn chứ! Xâu chuỗi lại tất cả…
“Cốc cốc cốc!!!”
- Vào đi!
- Ba ạ.
Ông Đặng khẽ đẩy gọng kính của mình lên nhìn cậu con trai duy nhất của mình. Nửa đêm, bây giờ là nửa đêm rồi… Sao Duy Minh lại sang phòng ông giờ này?
- Ba làm việc khuya vậy sao?
- Ừ, đây là những hợp đồng quan trọng cần xử lý gấp trong tháng này.
- Ba vẫn không tin tưởng thư kí Hoàng ?
- Đúng vậy, ta không thể tin tưởng một ai khác ngoài chính bản thân mình!
- Vì chuyện năm đó sao?
- Con nói gì ?
- 13 năm trước… Vì quá tin tưởng…
- Ta không hiểu con đang nói gì! – Đặng Duy Khiêm chậm rãi đứng dậy, quay người về phía cửa sổ lớn trong phòng. Trăng đêm nay rất sáng, và tròn lắm… Nhưng không phải ông hứng thú gì việc ngắm khung cảnh thanh bình này, bởi vì bản thân ông đâu còn được thanh bình như thế? Một lần nữa lòng ông lại nổi sóng… Chuyện năm xưa ông không muốn nhắc lại, thêm bất cứ lần nào… Phải, là ông hèn nhát, giờ đây ông không thể thẳng thắn đối diện với con trai mình…
- Con biết là ba hiểu mà.- Danny tiếp tục bước tới – Tại sao ba không nói cho con biết mọi chuyện?
- Rốt cuộc thì con đã nhớ được những gì? Đã biết được những gì?
- Không hẳn là tất cả,nhưng cũng đủ để hiểu cơ sự năm xưa. Ba à…
- Ha ha – Ông Đặng cười nhạt – Con thực sự rất muốn biết sao?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ