Duck hunt
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Là em đúng không? Là Tiểu Đan Đan đúng không?
- …
Tiểu Đan Đan… thì đúng là tôi rồi! Nhưng mà sao Danny lại biết cái tên ấy?
- Sao anh…
- Anh đây mà! Là anh – Minh Minh của em đây…
- Minh Minh… Đúng là anh sao?
- Phải, là anh… Anh đã trở về rồi đây…
Vòng tay ôm tôi siết chặt lại… Nhưng tôi không đau, mà cảm thấy rất ấm áp! Không phải mơ đâu, đúng rồi, không phải là giấc mơ… Người trước mặt tôi đây, người đang ôm tôi đây thực sự là Minh Minh bằng xương bằng thịt… Hóa ra lâu nay anh ấy vẫn luôn ở bên tôi, vậy mà tôi lại không hề hay biết! Hey, nhưng tại sao Minh Minh lại là Danny? Tại sao lần đầu chúng tôi gặp lại anh lại làm như không hề quen biết tôi? Tại sao…
- Sao em lại đi? Đã đến rồi sao còn muốn đi nữa?
- Á… Em đi đâu đâu? Em…
- Đừng đi nhé… Đừng đi…
Hai vai tôi bỗng trở lên nặng trĩu… Cả người Danny, à không, Minh Minh ngả hoàn toàn lên tôi, không chút sức lực…
~~~
“Tách tách tách!!!”
Tiếng đèn flash liên tục được nháy sáng…
“Đẹp thật đấy!”, có lẽ những tấm ảnh này sẽ tạo nên một bộ ảnh đẹp đây. Background đẹp, mẫu cũng đẹp. Haizzz nhưng mà chỉ tiếc nhân vật chính trong đây sắp không được bình yên như khung cảnh này nữa rồi…
“Rè…Rè..”
- Alo!
- “Xong chưa cậu nhiếp ảnh gia?”
- Rồi rồi, rất đẹp nha!
- “Thế thì mang ngay về đây!”
- Nhưng mà thế thì phí lắm. Tôi nghĩ là…
- ” Nếu còn muốn nh
ận tiền thì mang tất cả những gì anh “thu hoạch” được về đây!!!”
- Dạ…
“Tút tút tút…”
Part 6: Tại sao?
- Ryan, ngại quá, lại làm phiền anh rồi, hì hì
- Làm phiền? em nói thế này là làm phiền sao?
- A…Em…
Đứng trước Ryan không hiểu sao tự nhiên tôi lại thấy có chút mặc cảm tội lỗi, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt sâu như thấu tận tim gan mình của anh ấy, và bây giờ là câu hỏi có phần… có phần chua xót này… Sao vậy nhỉ? Tôi hình như đâu có làm gì sai đâu ?
2 tiếng trước…
- Minh Minh! Minh Minh! Anh không sao chứ? Minh Minh !!!
Anh ấy cứ thế ngất đi trên vai tôi. Luống cuống, tôi đặt Minh Minh nằm xuống bãi cỏ mềm dưới chân. Cố đảo mắt nhìn quanh xem có ai để nhờ giúp đỡ không mà không có ai cả… Tất nhiên rồi, vì đây là khu vực đã bị bỏ hoang hơn chục năm nay từ khi cái dự án chết tiệt ấy bị đình lại mà… Nhưng chẳng lẽ lại cứ ngồi đây sao? Đưa tay lên trán Minh Minh, tôi phát hiện nó rất nóng! Thảo nào vừa nãy anh ấy ôm tôi tôi lại thấy ấm như vậy… hu hu, bây giờ làm thế nào đây? Mọi nỗ lực lay gọi Minh Minh đều trở nên vô dụng… Mà anh ấy cao lớn thế này sức mèo hen như tôi đỡ anh ấy ra ngoài kia kiểu gì đây???
- Minh Minh! Minh Minh anh dậy đi mà… Dậy đi mà…
Nắng chiều dần tắt… Gió thổi bỗng làm tôi ớn lạnh… Ngay lúc nguy cấp ấy, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Ryan… Nụ cười ấm áp của anh ấy luôn đem đến cho tôi cảm giác bình yên…Đúng rồi, sao mình không sớm nghĩ ra anh ấy nhỉ?
” You make me cry
make me smile
make me feel that love is true
you always stand by my side
i don’t want to say goodbye…”
- Ryan?
Hầy, vừa nghĩ đến là gọi liền à…
- ” Gần 5 giờ chiều rồi đấy! Em không phải đi chơi quên cả đường về rồi chứ?”
- Anh ơi…
- “Sao thế? Có chuyện gì à?”
- Minh Minh… À Danny ấy…
- “Bình tĩnh nào, nói cho anh em đang ở đâu?”

~~~
- Chưa bao giờ việc giúp em anh cho là làm phiền cả…
- Em không có ý đó…
- Chiều nay là em đi với Danny à?
- Em…
- Vậy sao không nói với anh? Anh có nói là sẽ không vui hay đòi đi cùng hai người đâu. Em có biết lúc nghe điện thoại của em anh đã lo lắng thế nào không?
- Em… chuyện này…
- Thôi được rồi, Danny cứ để nằm ở phòng anh, anh sẽ chăm sóc cậu ấy. Em cũng ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, dù sao chiều nay em cũng mệt rồi. Thức ăn anh để ở bàn ăn đấy. À, mẹ em và Rei bị kẹt bên Bình Tây rồi, nghe nói ở đấy đột nhiên mưa lớn, đường bị lụt nên xe không đi qua được, chắc ngày mai họ mới có thể về nhà .
Ryan nói liền một hồi, rồi xoay người đóng cửa phòng lại. Tôi chơ vơ đứng trước cửa phòng anh, cứ đứng im đó… Làm thế nào bây giờ, hình như anh ấy giận mình rồi? Lần này là giận thật rồi … TT_TT. “Ọc ọc ọc “, âm thanh của cái bụng đói meo kéo tôi về thực tại. Haizzz thôi thì cứ đi ăn uống tắm rửa cái đã, có gì tính sau vậy…
***
Ryan chỉnh lại chiếc khăn mát trên trán Danny lần nữa, chắc chắn rằng cậu ấy đã hạ sốt rồi mới lặng lẽ bước ra ngoài ban công… Gió thổi từng cơn mát dịu… Như cố gắng xua đi những cảm xúc khó chịu trong anh… Nhưng không được, bởi chính Ryan cũng không hiểu được tại sao mình lại thấy buồn thế này… Thực ra anh cũng đã lên một lịch trình cụ thể cho chuyến đi chơi cùng với bé ngốc kia rồi, hôm nay hay vài ngày nữa, lùi lại một chút cũng không sao. Nhưng mà, Judy, cô ấy nói tự nhiên muốn ra ngoài một mình, anh đã sợ cô ấy có chuyện gì buồn, sau khi thử một chút, xác định tâm trạng cô vẫn rất tốt mới yên tâm để cô ấy đi… Rồi đến chiều muộn chưa thấy cô về nhà, sợ cô chơi vui quên giờ về liền gọi điện nhắc nhở cô, nào ngờ lại nghe được giọng nói run run mất bình tĩnh… Anh đã rất lo, lo cô ấy bị làm sao, tai nạn, hay gặp phải chuyện gì… Vội vã gọi taxi, giục người lái xe chạy nhanh hết mức có thể để đến nơi càng sớm càng tốt, lo lắng không yên… Cuối cùng khi tới rồi mới thấy cô ấy không sao cả, mà người “có sao” ấy lại là bạn anh, Danny kìa! Sao Danny lại ở đó, cùng với Judy? Họ đi cùng nhau ? Có rất nhiều câu hỏi trong Ryan lúc đó, nhưng hơn hết anh vẫn phải thật bình tĩnh, vì xem qua thì Danny hiện đang rất không ổn! Cậu ấy sốt cao, mặt trắng bệch thế này chứng tỏ đã phải chịu một cơn đau đầu dữ dội trước khi ngất đi thế này… thôi thì phải đưa Danny đi trước đã…
Rồi sao chứ? Họ… chỉ là đi chơi cùng nhau thôi mà, nhưng tại sao anh lại không vui? Tại sao lại cảm thấy khó chịu thế này? Vì cô ấy đã nói dối anh? Hay vì Judy của anh cứ mãi ngốc nghếch như vậy, nếu lúc đó anh không gọi cho cô thì cô còn định ngồi đó đến bao giờ nữa? Vẫn biết Danny có tình cảm với Judy, vẫn biết sẽ có ngày thế này vậy mà Ryan vẫn cứ buồn … Liệu trước đây khi thấy anh và cô ấy vui vẻ với nhau, Danny, cậu ấy có cảm giác thế này không?
Part 7: Ryan, đừng giận mà…
- Ryan?
- Cậu tỉnh rồi à?- Ryan mỉm cười, lấy chiếc nhiệt kế ra khỏi người Danny- 38 độ 42 , thế là hạ sốt rồi.
- Sao mình lại ở đây? Đan Đan đâu?
- À, hôm qua cậu bị ngất, Judy nhờ mình đưa cậu đây.
- Đây là…
- Nhà của Judy. Còn cô bé ấy, giờ chắc còn đang ngủ.
Nói rồi Ryan đẩy bát cháo nóng hổi đến trước mặt Danny.
- Cậu ăn đi, rồi còn uống thuốc. Chắc từ hôm qua đến giờ cậu chưa có gì bỏ vào bụng rồi.
Nhận lấy bát cháo từ tay Ryan, Danny vẫn còn cảm thấy chút nghi hoặc. Cậu ấy vẫn cười, vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng rõ ràng… rõ ràng trong lòng có chút không vui. Chuyện anh và Đan Đan gặp nhau, Ryan…
- Ăn đi chứ, cháo mình nấu đấy, không có bỏ thuốc gì vào đâu. À, mình phải ra ngoài này một chút, cậu cứ ăn rồi nghỉ ngơi đi nhé.
Ryan đi rồi, Danny vẫn bần thần trước bát cháo đầy trong tay. Từng làn khói nhè nhẹ tỏa ra, mang đến một cảm giác dễ chịu. Giống như Ryan vậy, luôn khiến người khác được ấm áp, thoải mái khi ở cạnh cậu ấy. Còn anh thì sao? Ngoại trừ những người thân quen thì, với hầu hết mọi người anh đều tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt… Họ sợ anh, nhiều khi không dám đến gần anh, nhưng lại vẫn ái mộ anh… Các cô gái không ngừng bày tỏ tình cảm với anh, kể cả khi đã bị anh thẳng thừng từ chối. Lạ thật đấy! Đột nhiên cơn đau đầu lại ập đến cắt ngang mạch suy nghĩ của Danny…
” Khi trí nhớ càng hồi phục thì tình trạng đau đầu kéo dài sẽ càng trầm trọng hơn. Cậu… vẫn muốn tiếp tục điều trị sao?”
” Vâng, cháu sẽ tiếp tục!”
” Nhưng dù sao cậu cũng chỉ quên đi 7 năm ngắn ngủi đầu đời thôi mà, bây giờ cậu đang sống một cuộc sống hoàn toàn mới, cứ thế này chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
” Cháu cũng đã từng có suy nghĩ ấy, nhưng không được! Dường như cháu đã bỏ quên một điều gì đó quan trọng trong 7 năm ấy… Và nhất định cháu phải tìm cách nhớ lại mọi chuyện. Nếu không… cháu sẽ phải hối hận…”
Hối hận? Không đâu, chuyện đó sẽ không xảy ra, vì bây giờ anh đã nhớ lại tất cả rồi. Từ khi trở lại chốn xưa, từng cảnh vật quen thuộc như một thước phim quay chậm hiện lên trong ý thức anh, rồi… cô ấy xuất hiện. Đan Đan sao lại đến đây? Anh đã lặng lẽ đi sau cô, và rồi thấy cô ngồi trên chiếc xích đu ấy… Lên cao, nhắm mắt lại tham lam hít thở bầu không khí trong lành nơi đây… Không sai! Không thể sai được!!! Đây là thói quen của cô bé Tiểu Đan Đan ngày xưa mỗi lúc được anh đẩy xích đu cho… Vui mừng, xúc động… Anh cứ trân trân đứng từ xa nhìn cô như thế… Và Đan Đan đứng lên, quay người bước đi… Anh hốt hoảng… Anh sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ… Cô ấy, kí ức của anh, Tiểu Đan Đan của anh… Anh sợ cô ấy sẽ lại đi, lại bỏ anh mà đi, đi mãi… Anh vội vã gọi tên cô ấy, chạy lại ôm lấy cô ấy… Choáng váng, ngay khi anh cảm thấy vui mừng nhất sự đau đớn lại bủa vây lấy anh… Danny cố gắng, nhưng vẫn không thể chịu đựng hơn nữa. Anh chỉ kịp nói với cô “Đừng đi nhé… Đừng đi…”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Bức tranh tường thứ tám
» Yêu thương đi lạc
» Trả lại anh hạnh phúc
» Hẹn ước ngày mưa
» Chúng ta đã từng yêu trong hồi ức
1234...353637»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt