- Hey, anh đã nghĩ xem nếu mình trở thành Prince của trường thật thì sẽ thế nào chưa?- Tôi cất tiếng hỏi sau khi cả hai đã dọn xong những thứ cần thiết và đang ngồi nghỉ ngơi ngay tại sân bóng của nhà đa năng.
- Sao phải nghĩ? Được hay không với tôi không quan trọng, dù gì thì bây giờ tôi cũng là Prince trong lòng khối học viên của trường rồi!
“OMG!!! Tại sao trên đời này lại có kẻ “tự sướng” thế kia không biết! Đúng là bất hạnh, bất hạnh mà…”- Tôi than thầm. Nhưng mà ko dc! Chưa thi mà đã có tâm lý thì sao dc giải cao chứ, chưa kể bao công sức người “trợ lý” kiêm cu ly khuân vác này bỏ ra những ngày qua nữa !
- KHÔNG ĐƯỢC!!!
- Hả?
- Chưa thi mà đã không có quyết tâm thế này là không dc! Ít ra anh cũng phải cố gắng hết mình chứ. Còn nữa, nhất định phải đoạt giải!!!
Ơ kìa, sao anh ta lại nhìn tôi chằm chặp thế kia? Tôi nói sai gì sao?
- Cô thực sự… mong tôi đoạt giải ?
- Tất nhiên rồi!- không chút do dự, tôi đáp liền, nhưng ngay sau đó lại phát hiện hình như… hơi lố nên… – À, ý tôi là…
- Tôi biết rồi. Vậy tôi nhất định sẽ cố gắng…
“Vì em…”
- Đúng rồi, phải thế chứ!
Tôi thích chí cười xòa. He he, mặc dù còn chưa kịp nói là “Phải có giải để lấy tiền thưởng cho tôi chứ” nhưng mà bỏ đi, kẻo anh ta lại nghĩ mình là kẻ hám tiền ( thực ra cũng… đúng thế mà) đến lúc đó lại không chia cho mình đồng nào thì chết!
Thế là dưới sàn thi đấu có hai con người: một kẻ đang thích chí với những kí tự $$$ đầy đầu ( ôi xấu hổ), một kẻ ngồi lặng im, chẳng biết đang nghĩ cái gì mà thỉnh thoảng còn cười cười nữa. Mấy lần tôi đã định quay sang hỏi anh ta ” Có cần tự sướng thế không?” vì cầm chắc hắn đang mơ lúc mình đoạt giải nhưng rồi lại thôi. Việc quan trọng lúc này là phải nghĩ xem có tiền thì sẽ làm gì . Ôi trời bao nhiêu là kế hoạch! Tôi… khá là tin tưởng tài năng của Ryan. Qua mấy ngày tiếp xúc với ” Tam đại thần” – ba ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch 0, tôi thấy rằng khả năng Ryan là quán quân rất cao! Vì sao ư? Là thế này nhé: Danny cũng dc đấy, không thua kém gì Ryan nhưng phải nỗi lạnh lùng quá, người bình thường ko nói nổi với anh ta dc đến 3 câu ( chẳng bù cho gã tóc nâu đáng ghét kia, hắn ta mà thích lên thì nói dc cả ngày =.=), mà tính khí như vậy thì mấy fan girl sẽ nhanh chóng bị hút về phía hai người kia thôi. Còn người thứ 2: Billy. Anh này có má lúm đồng tiền rất đáng yêu nhưng phải tội… cợt nhả quá, lúc nào cũng thấy đi trêu chọc người khác, việc của mình thì chẳng thấy lo lắng gì! À, nghe Ryan nói mọi thứ liên quan đến anh ta đều dc tay trợ lý to con bên cạnh lo liệu cho hết rồi, thảo nào… Nghĩ đến là lại thấy tức rồi đấy, sao Ryan không chọn gã trợ lý nào như thế kia đi, khi không lại bắt tôi làm cái việc tốn calories này cơ chứ!!!
- Này!
- Gì?
- Sao anh không chọn tay trợ lý to con thế kia – Tôi chỉ vào Wade, kẻ luôn kè kè đợi… Billy sai vặt – có phải là dễ làm việc hơn không?
” Tự nhiên hành hạ đứa con gái yếu đuối này đi vác đồ thuê không có thù lao hả!!!”
- Vì tôi thích thế !!!
- …
Grừ grừ! “Thích thế” Vì cái ” thích ” của anh mà tôi khổ sở thế này đây: chiều tranh thủ không phải học gì chạy đi giúp anh, đêm đến lại mơ thấy ác mộng bị “bạn gái” Danny đáng ghen. Hết biết mà! Thực ra thì tôi cũng không cần phải sợ cô ” bạn gái” của Danny như vậy. Tôi ko biết cô ta, hơn nữa bên cạnh tôi có rất nhiều người: Ryan, Rei, Lia, Susan và cả … Danny nữa, họ sẽ ko để cô ta làm gì tôi đâu.Mà từ hôm đó đến giờ cũng ko thấy động tĩnh gì, hay là Ryan đã giải quyết hết rồi nhỉ? Ryan của tôi thật là giỏi !!! Ôi chết tôi đang nghĩ cái gì thế ko biết? ( điên mất điên mất). Nhắc đến Danny mới nhớ, thực ra anh ta cũng ko đến nỗi khó chịu lắm, đại khái cũng là người tốt. “Bạn gái” anh ta có đến tìm tôi thì chắc anh ta cũng sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho tôi chứ nhỉ? Hi hi…
***
Danny’s dairy
“Ryan cũng đã có một trợ lý, và đó chính là cô ấy, người con gái tôi có ấn tượng đặc biệt. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã bỏ đi mà không thèm quay lại nhìn thêm lấy một cái. Tại sao nhỉ, dù lúc ấy tôi đã rất muốn đỡ em dậy? Lần thứ hai gặp em trong canteen, rõ ràng em đã nhìn tôi, sau đó lại lờ đi như không có gì. Tôi đã nhìn em, rất lâu… Những ngày gần đây, tôi dc gặp cô ấy nhiều hơn, vì chức danh “trợ lý” cho Ryan. Thật buồn cười, cậu ta có vẻ rất thích cô ấy, nhưng lại suốt ngày bắt cô ấy phải bê vác mấy thùng đồ vớ vẩn, dù sau đó lại phải chuyển nó lại chỗ cũ. Nhưng cô ấy có vẻ rất vui, cứ làm theo những gì Ryan sai bảo. Tự nhiên tôi lại thấy không vui vẻ chút nào, phải, rất không vui nếu chưa muốn nói là hơi khó chịu, nhất là cô ấy lại tránh mặt tôi. Tại sao? ”
Đọc tiếp : H...o...t boy ! Rắc rối đấy chạy mau
Chap 9: Sự bảo vệ của Ryan
Quán trà sữa Totoronto
Lia chọc chọc ly trà sữa của mình:
- Vậy là cậu quyết định làm trợ lý cho Ryan rồi đấy hả?
- Uh, anh ta nói sẽ giải quyết hết mọi chuyện, kể cả việc của Danny.
- Anh ta làm dc sao?
- Cho tới bây giờ thì là như vậy. Không thấy có thêm cảnh cáo gì, cũng chẳng có ai lườm nguýt hay ra dấu gì cả. Tạm thời vẫn trong ” vòng kiểm soát”.- Tôi khẽ thở dài. Tuy nói rằng mấy ngày qua thực sự rất vui nhưng tôi vẫn thấy có cái gì đó chưa ổn lắm. Dù sao Ryan cũng là một hotboy không thua kém gì Danny. Tôi chỉ va vào Danny một cái, ngày hôm sau đã có bức thư đầy sát khí “thân tặng” ,vậy mà lần này đi cùng với Ryan cả tuần rồi có thấy gì bất thường đâu? Yên tĩnh quá cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an. Trước cơn bão to bầu trời thường rất bình yên mà.
Như đọc dc những lo lắng trong tôi, Susan chầm chậm lên tiếng:
- Cũng chưa hẳn là sau này sẽ không xảy ra chuyện gì, ít ra trước mắt Judy vẫn an toàn trong sự bảo vệ của Ryan.
- HẢ? Cậu nói vậy là sao? Cái gì mà bảo vệ? – Tôi ngạc nhiên đến suýt thì sặc cả hạt trân châu lên mũi.
- Cậu không biết à? Mấy ngày hôm nay luôn có người bám theo cậu, lúc cậu đi lên cầu thang lại có kẻ định hắt nước, tủ đồ của cậu ở trường thì bị người ta cố ý thả gián vào, … Vừa mới đây thôi trên đường ra đây còn có mấy cô nàng định đi theo nữa đấy!
Nghe Susan nói một mạch không nghỉ những điều đáng sợ như thế, ngay cả Lia cũng bàng hoàng không nói lên lời.
- Sao cậu biết nhiều vậy?
- Vì mình có giác quan thứ sáu mà.
- …
- Thực ra việc bị theo dõi rất dễ nhận ra, chỉ là cậu không để ý đấy thôi.
- Nhưng… cứ cho là tớ không biết gì về việc bị đeo bám hàng ngày như thế thì còn cái chuyện tủ đồ, rồi cầu thang,…sao tớ chẳng thấy có gì bất thường?
- Vì luôn có người đi trước giúp cậu dẹp loạn, rồi lại ở sau cậu thu dọn lũ lâu nhâu theo đuôi. Haizzz đúng là rất triệt để.
- Ryan?
- Không anh ta thì ai? Xem ra việc cậu làm trợ lý cho Ryan cũng là một ý hay. Đắc tội với “bạn gái” một hotboy, lại dc một hotboy khác bảo vệ.
- Ôi – Lia ánh mắt mơ màng – Cứ như truyện cổ tích ấy nhỉ. Judy là nàng lọ lem xinh đẹp yếu đuối cần dc trở che, và Ryan sẽ là chàng hoàng tử… A ui…
Tôi đưa tay nhéo cô nàng một cái thật mạnh. Cho đáng đời, dám đem tôi ra làm trò đùa!
***
Xem ra việc tin tưởng Ryan là đúng. Anh ta quả nhiên đã giúp tôi rất nhiều. Kiểu này tôi càng phải bê vác nhiều hơn để không phụ công anh ta mới dc he he.
- Ey, em yêu!
Hu hu, mới nghe cái giọng ngọt sớt ấy là tôi lại muốn nổi hết cả da gà da vịt lên rồi.
- Ồ, Rei đấy à, lâu lắm rồi mới gặp.
- Èo, sao xa cách quá vậy…CHẮC LÀ BỊ CÁI ANH CHÀNG HOTBOY KIA CƯỚP MẤT HỒN RỒI HẢ ???
- Suỵt! – Tôi vội đưa tay lên bịt cái miệng đang oang oang lên kia của Rei – Đây là trường học đấy.
- Ưm ưm…
Nhìn vẻ mặt thảm thương cùng ánh mắt như thể ” Bỏ tay ra đi mình có lời muốn nói”, tôi cũng mủi lòng và quyết định trả lại cho Rei cái quyền “tiếp tục dc phát biểu”
- Bỏ ra cũng dc thôi, nhưng Rei phải hứa không dc hét toáng lên nữa nhé.
Gật gật.
- Phù phù, khó thở chết đi dc. Mà Judy sao thế này, nhìn có vẻ mệt mỏi quá.
- Uhm, thì cùng lúc phải làm nhiều việc mà (hic, bị bắt đi khuân vác thì có khỏe dc không chứ T.T).
- Khổ nhỉ…- Rei làm mặt giận, tay để trong túi quần, ngó lơ tôi. Đã thế còn cố tình kéo dài âm cuối ra nữa chứ =__= . Haizzz, tôi kéo kéo cái tay của Rei, giọng nỉ non:
- Thôi mà, đừng giận tội nghiệp Judy lắm * mắt chớp chớp*
Trong nhiều trường hợp thì chiêu này rất hiệu quả, lần này cũng vậy… Nghe xong câu nói của tôi, cô ấy liền quay đầu lại, nheo nheo mắt nhìn bằng vẻ dò xét:
- Tội thật không?
- He he, thật mà thật mà. À, cái khuyên tai của Rei đẹp quá!
- Hơ, người ta đeo từ đời nào rồi mà giờ mới khen đẹp.
” hic, chiêu “vuốt mông ngựa” này bị bại lộ rồi TT.TT”
- Đâu có, tại vì Rei chỉ đeo có một chiếc nên trông… phong cách quá ý mà. Quả thực rất hợp với gương mặt!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ