Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Này cháu gái, tiền xe tính sao đây? – Chú lái nhíu mày như kiểu dân phòng bắt được thằng ăn cắp gà, mặt như đâm lê nhìn tôi.
Tôi ngây người ra, vội vàng rờ tay vào túi, lập cập rút cái ví ra.
- Ơ! Xin lỗi! Tiền của chú đây!
- Thái Linh! Còn lề mề gì nữa, nhanh chân dùm đi!
Bụp!
Thượng Hội chưa kịp dứt lời thì cái ví của tôi rơi tõm xuống biển. Cái ví cứng đầu cứng cổ sau khi trình diễn ba vòng trên không lặn mất tăm. “Trời…” Tôi nhìn xuống biển, mặt đần thộn ra, mắt trợn tròn hơn hòn bi ve, đầu óc quay mòng mòng…
Tiếng còi tàu lại rú lên, làm đầu tôi cũng kêu u u theo.
Thượng Hội và Ngọc Dĩnh khoanh tay trước ngực đứng trên tàu, hai bà bạn nhìn tôi ngao ngán, lắc đầu thở dài: “Miss xui xẻo có khác, quả là danh bất hư truyền!”
Trong vòng một năm sau đó:
- Này, mày có biết con nhỏ Thái Linh không?
- Hờ! Cái con nhóc bị “Chúa bỏ quên” đó hả? Chắc chẳng ai số quạ đen hơn nó…
Bất kỳ ai đến trường cũng kháo nhau cái tên “Thái Linh”. Tất cả cười ngặt cười ngẽo, đặt cho tôi biệt hiệu “Kẻ bị Chúa bỏ quên”.
Thái Linh! Vâng, là tôi! Tôi là Thái Linh! Là nữ sinh đến muộn trong buổi khai giảng, ví tiền thì bị “cống không” cho ông thần biển, bất đắc dĩ ngồi xe taxi về nhà, làm mẹ phải trả tiền gấp đôi. Dĩ nhiên đây chỉ là chút bọt biển nhỏ nhoi trong bể khổ thăng trầm mười bảy năm qua của cuộc đời tôi.
Lúc mới học mẫu giáo lớp mầm.
Đợi… chờ đợi…!
Tay chống cằm ra vẻ tiểu thư mộng mơ, tôi nhìn chằm chằm ra phía hành lang, con đường duy nhất mà một chàng “hot boy” lớp lá hay đi ngang qua để đến nhà WC. Ôi! Hình mẫu “X-Men, đàn ông đích thực” của đời tôi: Khuôn mặt trắng hồng như trái bồ quân, mắt tròn xoe như quả trứng muối. Chỉ nhìn anh đã đủ “ngất ngây con gà tây” rồi.
- Trời! Anh ấy nhìn mình! Đang nhìn mình đó…
Phẹt…!
Ủa…! Hình như có cái gì nhơn nhớt hạ cánh trên đầu tôi.
Hu hu… không, tôi không muốn thế.
Đúng lúc anh ấy đang nhìn trìu mến thì lũ chim chết tiệt đó nhè đúng đầu tôi “xả đạn tự chế” không thương tiếc.
Ôi! Xin anh đừng nhìn em nữa làm gì! Tâm hồn pha lê này đã bị ô uế rồi.
Hồi cấp I…
- Này, này… - ông bạn cá biệt ngồi cùng bàn, nghịch rách giời rơi xuống, vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại, dùng bộ mặt cảnh sát hình sự cảnh cáo thằng cha định bắt chuyện tán hươu, tán vượn.
Tôi là học sinh gương mẫu đầu tàu, phải nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, kịp thời ngăn chặn hành vi không đúng mực. Nhưng rồi tiếng tôi cứ lanh lảnh như bát sành vỡ…
- Thái Linh! Hạ Bình! Hai trò đang làm gì vậy? Nói chuyện riêng trong giờ, chép phạt 100 lần những gì đã nói, cuối giờ nộp cho tôi!
- Ôi! Những gì đã nói! Thằng cha đó chỉ nói mỗi từ “Này”, còn tôi nói đến chín từ “Không được làm phiền tôi, tôi còn nghe giảng”!
Hic! Đúng là làm phúc phải tội mà.
Những năm cấp II…
Hãy nhẫn nại…
Viết xong từ mới tiếng Anh cuối cùng này có thể coi cuốn truyện rồi, híc híc! Năn nỉ sùi cả bọt mép mới mượn được của bà bạn Thượng Hội.
Phù! Cuối cùng ta đây cũng làm xong bài, tôi đang cười sằng sặc như ma làm vì sung sướng thì bỗng “Phụt!, trời tối om như mực.
Cả thành phố mất điện.
Tôi hùng hục, sục sạo tìm đèn pin, đợi ta nhé truyện yêu dấu, ta sẽ chạy ngay đến với em đây!
Híc! Đèn pin hết pin.
Tôi vẫn không đầu hàng số phận, đi tìm ngay nến thắp tạm. Em truyện ơi! Chờ ta một lần!
Một lần nữa thôi! Ta sẽ đến với em.
Nhưng gió thổi đổ cả nến, nhà sau bị bén lửa, cả cuốn truyện tiêu đời con nòng nọc, giường thì bị thiêu trụi.
Tôi bị ba mẹ mắng te tua suốt cả đêm. Kể từ hôm đó, tôi phải thắt lưng buộc bụng một tháng tiền tiêu vặt để gom góp mua trả cuốn truyện cho Thượng Hội.
Tâm hồn non nớt là thế đã phải hứng chịu “bão dông” của cuộc đời.
Hai nhỏ bạn thân đến mức con chấy cằn làm đôi của tôi cũng lắc đầu nguầy nguậy: “Vào cấp ba rồi mà số bà vẫn đen như nhọ nồi… đến Chúa cũng chằng thèm để ý!”
“Kẻ bị Chúa bỏ quên!”
Tôi không phục, tự mình đặt ra một dấu hỏi to đùng. Nếu như đó là do ông trời định sẵn tôi cũng phải vui vẻ đi hết quãng đường đời! Nếu đó là số phận, tôi sẽ đấu tranh với nó đến cùng. Tôi ngồi bên cửa sổ, hai tay ôm đầu, rồi đặt ngay vào trước ngực: “Liệt tổ liệt tông họ Thái ở trên cao, xin hãy che chở cho đứa cháu Thái Linh này bình an vô sự qua ngày khai giảng lớp 11!”
“Con xin đa tạ liệt tổ liệt tông.”


Cổng trường cấp III Maria
Khu giảng đường trường Maria

Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria
Anna – học sinh lớp 11 trường Maria
An An – học sinh lớp 11 trường Maria
Thượng Hội – học sinh lớp 11 trường Maria
Tôn Ngọc Dĩnh – học sinh lớp 11 trường Maria
An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể…
Tôi nguyện là một đóa hoa quế trúc nhỏ nhoi
Neo mình vào góc tường nào đó
Không bị mưa dầm nắng dãi
Càng không sợ mưa dập, gió vùi.
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.
Và thế là nàng biến thành một đóa hoa nhỏ cheo leo trên vách tường,
Run rẩy trong gió bão…
oOo

Dự báo sắp có một cơn bão xui xẻo ập lên đầu Thái Linh.
Hứng chịu ảnh hưởng của cơn bão không rõ lai lịch, từ sớm khi ra khỏi cửa, vận đen không ngừng đeo bám tôi. “Rầm!, trước tiên là ngã lăn long lóc xuống cầu thang như một con heo bị quay chín trong lò. “Choang!”, sau đó là bị một vật thể bay tự do không xác định (chính xác hơn là một chậu hoa) từ trên cao giáng xuống. “Grừ… gâu…” tiếp đó là con Black 0 đuổi chạy mất cả dép…
Theo kinh nghiệm chiến đấu “đòi độc lập, tự do” mười bảy năm dai dẳng với lão thần xui xẻo, hôm nay là một ngày xui tận mạng. Cần phải đề cao cảnh giác (Nâng mức “báo động” lên cấp tối đa).
Chậc chậc!
Nghĩ đến đây, tôi đeo bộ mặt lạnh như nước đá, xoay cổ, khởi động chân tay, hít hà một hơi dài, luôn luôn sẵn sàng trong tư thế trực chiến với một ngày thần xui xẻo gõ cửa.
7h30 phút.
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ cỡ lớn treo ở trạm xe buýt. Môi bỗng trề dài ra, nặng như đeo chì, bất giác giật giật hai cái. Ôi! Bắt đầu rồi! 30phút nữa là vào giờ học! Dựa vào kinh nghiệm tích lũy đầy mình, càng những lúc quan trọng, lão thần xui càng dễ bày trò.
Khặc khặc…
Quả không sai, trong vài giây ngắn ngủi, tôi đứng đực ra như vịt ở đó nghĩ vẩn vơ, chiếc xe buýt 15 phút mới có một chuyến đó đã từ từ đóng cánh cửa một cách không thương tiếc.
- Ôi… đừng đóng!
Xin khuyến cáo các bằng hữu cùng cảnh ngộ, gặp trường hợp như thế này, bạn có gào rách cả họng cũng vô ích! Cách duy nhất là… Tôi liều mạng, dùng ô chọc thẳng vào cánh cửa xe ô tô như ngư ông xiên cá.
(Tác giả nhắc nhở: xin độc giả đừng bắt chước kiểu cố đấm ăn xôi này. Thực tế đã chứng minh, đây là con đường ngắn nhất dẫn đến vực thẳm tăm tối…)
Tôi như Astro boy [1"> với cánh tay sắt vô địch, vung tay một phát.
Hơ!
Chiếc ô vạn năng của tôi móc vào cánh cửa xe, tôi lấy đà nhảy tót lên xe như phim hành động Mỹ.
Không, không…! Trong lúc thực hiện cú nhảy “siêu cấp” thì cửa xe đóng sầm lại. Mặt tôi đập ngay vào cửa kính, bẹp lép như bánh tráng, dí vào cửa xe rồi từ từ trượt xuống…
Không, không… thành vấn đề! Dù như vậy chăng nữa cũng chả có gì đáng ngạc nhiên.
Khoan! Khoan đã! Cái ô – ân nhân cứu mạng tôi bị kẹp vào cửa xe!
Tôi cố sống cố chết bám thật lực vào nó và dán chân vào bục lên xuống của cửa xe.
- Chú lái xe ơi! Cháu bị k…ẹ…t… - Vùng vẫy hồi lâu mới rút được tay ra, tôi đập bồm bộp vào cửa kính. Vừa hay, một chiếc xe chở đồ uống giải khát bật nhạc ầm ĩ từ đâu lù lù tới góp vui.
Tiếng kêu của tôi thống thiết tận trời xanh là thế mà lại bị thứ nhạc nghe như tiếng máy mài nhôm đó áp đảo quyết liệt, rồi dần dần mất hút.
Hu hu… Số sao mà nó hãm! Thật là một ngày bi đát.
Chiếc xe chở đồ uống như khoái trí, rống lên bài hát lạc điệu, xoẹt qua tôi và còn hào phóng phun ngay cho tôi – bông hoa nhỏ của tổ quốc một bãi nước to tổ chảng.
Mặt tôi tím bầm lại. Cố lấy bộ mặt thản nhiên, tôi hất tung mái tóc vừa được gội bởi loại dầu gội “thượng hạng” có một không hai, mắt long lên vằn tia màu đỏ, gườm gườm nhìn chiếc xe chở đồ uống với vẻ mặt cực kỳ “chim cú”.
U la la…
Xì… xì…
Sao… Sao thế? Chiếc xe buýt bỗng xì ra một làn khói đen mù mịt rồi đột ngột tăng tốc. Tôi nghe rõ tiếng gió vù vù bên tai, cây cối và nhà cửa bên đường như gặp vòi rồng, bị cuốn phăng lại đằng sau.
Bộ chú lái xe là phi công mới chuyển ngành hả?
Tôi sợ mặt cắt không còn giọt máu, hai tay ghì chặt cán ô, gió thổi làm mặt tôi căng phồng lên như quả bóng bay. Ôi! Nghẹt thở.
- Ôi! Mau ra mà xem! Lại là con nhỏđó kìa! Kinh thật! Lần trước tao thấy nó bị mắc cổ áo trên cửa xe. Hôm nay lại thấy nó đứng bám như Tazan girl ngoài cửa xe! Bộ quay phim hành động hả bọn mày? Sao không thấy máy quay?
- Dào ôi! Lũ tuổi teen bây giờ cứ thích chơi trội, xe ngon lành thì không thích ngồi vô, cứ thích đánh đu như khỉ trụi lông ngoài cửa xe!...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện : Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần
» Truyện Tình Yêu: Xu Xu Đừng Khóc
» Truyện Tình Yêu: Bà Xã Gìa Xì Tin
» Tên truyện: Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh
» Truyện Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.!
1234»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Lamborghini Huracán LP 610-4 t