Lời nói vô cùng chính nghĩa, nếu như trong giọng nói có thể bỏ đi vẻ không cam lòng khi bảo bối bị cướp mất thì tương đối hoàn mỹ. Hừ, tiểu nha đầu thú vị như vậy, vì sao phải để lại cho khối băng không hiểu phong tình kia.
“Tiểu nhị, tính tiền.” Tiện tay ném một thỏi bạc nhỏ ra, Phong Lăng Ba cuốn ra ngoài như một trận gió, không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Phong tỷ tỷ, tỷ cùng đường với bọn muội à?” Hề Hề cưỡi trên lưng Nhị Nha, giọng nói tràn ngập phấn khích.
“À, đúng vậy, tỷ muốn tới Ân Châu, cũng phải đi đường này.” Phong Lăng Ba đâm lao đành phải theo lao, dù sao nàng cũng thật sự phải đi qua con đường này để tới Ân Châu. Nàng cưỡi hãn huyết mã, ánh mắt lại không rời khỏi Nhị Nha bên dưới Hề Hề lấy một giây. Oa, con báo toàn thân trắng như tuyết nha, thật sự quá đẹp.
“Chúng ta vừa vặn có thể đi cùng nhau, đúng không, A Ngạn?” Hề Hề mong chờ hỏi Độc Cô Ngạn đi phía trước.
Độc Cô Ngạn im lặng cưỡi ngựa đi trước, chưa từng quay đầu trả lời các nàng.
“Hề Hề, hắn là ai vậy? Đúng là đồ lãnh đạm.” Phong Lăng Ba trừng mắt liếc bóng lưng Độc Cô Ngạn, lớn tiếng hỏi Hề Hề.
Hề Hề vội vàng biện hộ cho Độc Cô Ngạn: “Phong tỷ tỷ, A Ngạn là người tốt, huynh ấy trước giờ vẫn vậy. A Ngạn là tướng công tương lai của muội.” A Ngạn không nên trừng mắt nhìn nàng nha, nàng đâu có nói hiện tại.
“Hắn là tướng công của muội?” Ngữ điệu của Phong Lăng Ba lập tức vút cao, giống như tỏ vẻ cặp đôi này rất rất không xứng, sau đó nhận lấy một ánh mắt lạnh như kiếm của Độc Cô Ngạn.
Nữ nhân thật phiền phức, nhất là tổ hợp hai nữ nhân.
“Bọn muội còn chưa thành thân.” Hề Hề nuốt nước miếng. Ánh mắt vừa rồi của A Ngạn thật dọa người.
“Muội cần gì phải thích người như thế? Trời ạ, Hề Hề à, cần gì hắn, Phong tỷ tỷ sẽ giới thiệu cho muội người rất tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, không lạnh như băng như hắn.” Phong Lăng Ba ghé sát vào Hề Hề nói, rõ ràng muốn đào góc tường của Độc Cô Ngạn.
“A Ngạn rất tốt, muội thích A Ngạn.” Hề Hề nghiêm túc nói, trước giờ nàng đều nghĩ gì nói nấy, rụt rè của con gái, cha và mẹ căn bản chưa từng dạy nàng.
Vẻ mặt Phong Lăng Ba đầy tức giận: “Hề Hề à, muội đừng mất hy vọng như thế. Hắn có gì tốt, muội nhìn hắn xem, lúc trước quát mắng muội liên hồi, giờ lại một mình đi trước không để ý đến muội, muội cần gì phải như vậy?” Nếu là nàng, nàng đã một cước đá bay hắn đến tận đẩu tận đâu rồi.
“Uhm, A Ngạn tốt nhất, muội muốn A Ngạn làm tướng công.” Hề Hề nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, cái đầu đơn giản của nàng không thích hợp để suy nghĩ một chuyện phức tạp như thế, dù sao nàng chỉ muốn ở bên A Ngạn, về phần vì sao lại muốn A Ngạn, muốn A Ngạn làm gì, nàng cũng không biết. Chỉ cần luôn luôn ở bên nhau chư cha và mẹ, đó chính là điều nàng muốn.
Độc Cô Ngạn nghe xong lời thổ lộ không chút e lệ của Hề Hề, trên gương mặt lạnh lùng không có một chút biến hóa, vẫn không nói một câu, thúc ngựa đi về phía trước, chỉ là bàn tay nắm dây cương thoáng buông lỏng ra một chút.
“Này, ta nói ngươi đấy tên kia, ngươi có phải làm bằng sắt đá không vậy? Hề Hề người ta nói nhiều như vậy, vì sao một chút biểu hiện ngươi cũng không có?” Thật là một tên ngốc. Ít nhất cũng phải cảm động tới rớt nước mắt chứ.
Bóng lưng phía trước vẫn thẳng tắp, không có một chút động tác, giống như những lời nàng vừa nói chỉ là gió thoảng qua.
“Ngươi, tên kia…” Phong Lăng Ba bị chọc cho nổi giận, nàng oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, hận không thể trừng ra một cái lỗ trên lưng hắn.
“Phong tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận. Hình như A Ngạn còn chưa thích muội.” Hề Hề bảo Nhị Nha tới gần ngựa của Phong Lăng Ba, nhỏ giọng nói với nàng.
“Không phải chứ? Hắn không thích muội? Hắn có bệnh rồi.” Phong Lăng Ba cũng nhỏ giọng trực tiếp nhận định Độc Cô Ngạn như vậy.
“Bởi vì A Ngạn chưa từng nói thích muội, mẹ nói thích một người phải nói cho người đó biết, A Ngạn vẫn chưa nói với muội, hẳn là không thích muội rồi.” Trong giọng nói Hề Hề có chút buồn rầu, mất mát, nhưng nàng khôi phục lại rất nhanh: “Nhưng muội tin A Ngạn nhất định sẽ thích muội, mẹ nói muội người gặp người thích nha!”
“Nha đầu này, chuyện này cũng nói được, đúng là ngựa không biết mặt dài…” Phong Lăng Ba cười cười trêu chọc, nhưng nàng thích!
“Ngựa không biết mặt dài bởi vì mặt ngựa căn bản không dài.” Cha nàng từng nuôi một con khỉ, mỗi ngày đều cho nó ăn một loại “Phong Trường thảo” biến dị, cuối cùng nó ăn vào không béo cũng không to cao, chỉ dài mặt… Sau đó, toàn thân trên dưới ấn tượng nhất chỉ có một gương mặt dài như chày gỗ. So với nó thì mặt ngựa coi như rất đẹp rồi…
“Hề Hề này, tỷ tỷ có nhiều kinh nghiệm giang hồ hơn muội, tỷ khuyên muội, tuy tục ngữ nói “nữ truy nam cách tầng sa*“, nhưng cũng có câu “Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu**“, vì vậy, cho dù con cá kia có là Long Vương Tam thái tử, muội cũng phải giữ vẻ rụt rè, cao quý, biết không?” Tuyệt đối không thể để khối băng cao ngạo chết tiệt kia lấy được trái tim trong sáng, thuần khiết của Hề Hề.
* Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa: Con trai theo đuổi con gái cách cả ngọn núi, còn con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp lụa, rất dễ dàng.
** Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu: Khương thái công câu cá, kẻ có lòng mới mắc câu, trích từ tích Khương Tử Nha dùng lưỡi câu thẳng câu cá để tìm vua hiền.
http://DakMil.WapSite.Me/
Chương 18: Thị trấn Xích Tùng
Ba người cùng đi, tất sẽ có gian tình. Đặc biệt là tình huống hai nàng một chàng hoặc hai chàng một nàng, nhưng Hề Hề này hoàn toàn không coi là gian tình, nhiều nhất cũng chỉ coi như một bên tình nguyện. Mà Phong Lăng ba lại vô cùng căm hận sự khăng khăng tình nguyện đó của Hề Hề.
Hai ngày nay, nàng sử dụng tất cả thủ đoạn để phá hỏng hình tượng của Độc Cô Ngạn trong cảm nhận của Hề Hề, nhưng bất đắc dĩ là nha đầu kia chính là một khúc gỗ, bất luận nàng nói thế nào, Hề Hề vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ có A Ngạn là tốt nhất, a~, nàng muốn hộc máu rồi!
Hơn nữa Độc Cô Ngạn này lạnh lùng với nàng thì thôi, dù sao Phong Lăng Ba nàng đối với hắn cũng là người xa lạ, nhưng hắn đối với Hề Hề cũng là cái vẻ xa cách đấy, thế này là thế nào? Thật không biết tên đấy tốt đẹp chỗ nào, suốt ngày chỉ có một vẻ mặt, giống như ai nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc vậy, còn là một tên không thích phản ứng, hừ, theo nàng thấy, hắn chính là một con khổng tước kiêu ngạo, ngoại trừ vẻ ngoài hào nhoáng, có chỗ nào đặc biệt hơn người?!
“A Ngạn, Phong tỷ tỷ, phía dưới có một thị trấn nhỏ kìa.” Tiếng hô hưng phấn của Hề Hề cắt đứt oán thầm của Phong Lăng Ba. Nàng khom tay đặt lên trán nhìn lại, quả nhiên phát hiện dưới chân núi có một loạt nhà dân, còn có thể thấy bóng người thấp thoáng, xem ra thị trấn này tương đối phồn hoa.
Hề Hề nhìn tấm bia đá xuất hiện trước mặt, bên trên khắc ba chữ lớn, tiếc rằng nàng chỉ nhận ra hai chữ. Nàng quay đầu vẫy vẫy tay với Phong Lăng Ba, Phong Lăng Ba bước tới: “Gì vậy, Hề Hề?”
“Chữ đầu tiên muội không nhận ra.” Hề Hề không chút che giấu học vấn dốt nát của mình, thật thẳng thắn thỉnh giáo Phong Lăng Ba.
“Chữ này đọc là Xích, ý là màu đỏ. Thì ra nơi này tên là Xích Tùng trấn, thảo nào trên núi có nhiều cây tùng đỏ như vậy.” Phong Lăng Ba kiên nhẫn giải thích với hề hề, lại nhìn tới Độc Cô Ngạn đang cưỡi ngựa tự mình đi trước, nhất thời máu xông lên não: “Ta nói ngươi nha tên Độc Cô kia, ngươi chờ Hề Hề một chút sẽ chết sao?”
Độc Cô Ngạn nhàn nhạt ngoái đầu lại nhìn Hề Hề một cái, Hề Hề ngây ngốc toét miệng cười với hắn, hắn vẻ mặt dửng dưng phun ra một chữ: “Chậm.” Thì ra là chê các nàng quá chậm chạp.
Hề Hề vội vàng vui vẻ chạy tới. Phong Lăng ba rầu rĩ ở phía sau oán giận với Nhị Nha: “Nhị Nha, chủ tử nhà ngươi thật không biết tự kiêu…” Nhận lại một ánh mắt tán thành của Nhị Nha.
Trấn Xích Tùng được người dân xây dựa vào núi Xích Tùng mà thành, mà trên núi Xích Tùng lại trồng đầy tùng đỏ nên mới có tên như vậy, từ xa nhìn lại, cả ngọn núi giống như được bao phủ bởi một rặng mây đỏ, trông thật đẹp mắt. Ba người đứng trên sườn núi nhìn chân núi phía xa xa, càng cảm nhận được tư vị tiên nhân đạp mây.
Xóm dân cư dưới chân núi cách đó không xa, Hề Hề sờ sờ cái bụng đang gào thét, vẻ mặt khát vọng nhìn Độc Cô Ngạn. Độc Cô Ngạn không nói gì, trực tiếp xuống núi, thấy vậy Phong Lăng Ba lại tức đến mức máu xông lên não.
Nhị Nha tiến lên để Hề Hề ngồi lên người nó, theo sát Độc Cô Ngạn chạy xuống chân núi. Nhìn dáng vẻ uể oải của tiểu chủ nhân, nhất định là đói bụng đến mức không còn sức lực gì rồi. ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ