Polaroid
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Cô gái nhỏ bật cười khi nhớ lại lời tỏ tình ấp úng dễ thương cùng khuôn mặt bối rối của Khôi chỉ mới mấy tiếng trước. Cậu xoay xoay bó tường vi màu đỏ trong tay lâu thật lâu trước khi ngập ngừng trao vào tay Khánh.

Mến tặng Khánh Chi.

Màn đêm lộng gió trên sân thượng lầu ba, mái tóc dài của Khánh tung bay, những sợi tóc mỏng dưới đèn đường màu vàng cam ánh lên như sợi cước cắt đôi nền trời. Tình yêu và tình bạn, tìm đến và có nguy cơ đổ vỡ, tất cả chỉ diễn ra trong một đêm.

Không phải vấn đề chọn lựa một trong hai.

-“Em… làm bạn gái anh nhé, Khánh…”

Cô gái nhỏ bật cười khi nhớ lại lời tỏ tình ấp úng dễ thương cùng khuôn mặt bối rối của Khôi chỉ mới mấy tiếng trước. Cậu xoay xoay bó tường vi màu đỏ trong tay lâu thật lâu trước khi ngập ngừng trao vào tay Khánh.

Không gian đặc quánh cảm giác ngượng ngùng. Khôi cười hì hì nhìn Khánh cũng bối rối không kém khi nhận lấy và ôm bó tường vi vào lòng.

- Hoa này là…

- Tường vi đấy.

- Dễ thương quá này! – Ngón tay Khánh chạm vào những cánh hoa – Hái trộm nhà hàng xóm phải không?

- Đâu, chúng nở bên phía hàng rào nhà anh nên là của anh chứ.

- Ha ha - Tiếng Khánh cười giòn tan y hệt ngày đầu quen nhau làm Khôi bất giác cười theo. Cậu nhớ mình để ý Khánh nhiều ngay từ hôm đó, chỉ là cậu chẳng nói cho ai biết thôi. Quen nhau qua một người bạn chung, ba người họ trở thành bộ ba thân thiết đã nhiều năm nay. Nhiều năm, đủ cho những dấu yên từ tí xíu và ngốc nghếch trở nên rõ ràng, có hình khối, có màu sắc. Chỉ có điều…

Một sự thật hiển nhiên mà ai cũng hình dung được là trong một bộ ba chơi chung với nhau, chỉ cần nảy sinh bất kỳ thứ cảm xúc nào khác tình bạn, sớm hay muộn bộ ba đó cũng gặp những trục trặc nhất định.

Khôi đâu ngốc nghếch mà không hiểu chuyện này, chỉ là… tường vi theo năm tháng đã nở dày bên hàng rào nhà cậu, có cách nào né tránh mãi yêu thương này? Ngày qua ngày, nhìn Khánh tươi cười vui vẻ ở bên mình và nghe tiếng cô líu ríu kể chuyện, Khôi càng chán ghét sự nhút nhát của bản thân. Khánh kém Khôi có một tuổi nhưng mỗi khi cô bắt đầu kể chuyện và nhoẻn miệng cười, Khôi luôn tưởng mình đang ở bên cạnh một đứa trẻ.


Những trong trẻo và hồn nhiên của cô từ ngày bước vào đã xô ngã cảm giác cằn cỗi và quen đơn lẻ nơi cậu. Khôi luôn hào hứng với những buổi đi chơi chung để được nghe nghe Khánh ríu ra ríu rít những mẩu chuyện về người nào đó lạ hoắc, về những nơi tít xa khỏi biên giới, và cả chuyện những con mòng biển bắt cá như thế nào. Khánh say sưa kể và Khôi say sưa nghe, như có một thế giới riêng để cả hai đắm chìm vào.

Khánh vui. Khôi dĩ nhiên vui. Nhưng còn Phương?

Phương chính là người bạn chung. Phương vui vẻ, hoạt bát, thường xuyên là trung tâm của những hoạt động của bộ ba. Phương không những là bạn thân của Khôi mà còn là bạn rất rất thân của Khánh, và Khánh thật sự chỉ có duy nhất một người bạn thân này. Giả sử, mà không cần giả sử vì thực tế đã xảy ra rồi, khi Khôi và Khánh yêu nhau, chẳng khác nào đẩy Phương qua một bên, bắt cô nhìn hai người thân thiết nhất của mình ở bên nhau.

Mọi thứ bỗng rối tung với cả ba người. Tại ai?

Tại Khôi không thể giấu cảm xúc này nữa, đã dày công tỉ mẩn hái những đóa tường vi rực rỡ nhất bên hàng rào, bó lại và chạy như bay đến gặp Khánh để bày tỏ hết những tâm tư từ tận những ngày xưa cũ?

Hay tại Khánh ngây ngô cũng không biết cách kìm nén đi cảm giác vui vẻ và an tâm khi ở cạnh bên Khôi? Cô đã để cậu bắt gặp trong những lần ngượng ngùng nhìn lén, và rõ ràng đã bị phát hiện tình cảm khi cô bối rối rụt tay lại trong khoảnh khắc tay hai người chạm phải nhau. Ngày hôm nay cũng là Khánh ngốc nghếch đã thẹn thùng gật đầu khi Khôi ngỏ lời.

- Người ta hay tặng hoa hồng mà? Sao anh tặng tường vi chứ? – Khánh chun mũi, lắc lắc mái tóc theo thói quen.

- Ai cũng có thể tặng hoa hồng. Em biết tường vi đỏ có ý nghĩa gì không?

- Chả giỏi như anh. – Khánh cười toe toét khoe đuôi mắt kéo dài như biết cười – Con trai gì mà toàn trò lãng mạn, cái gì cũng biết.

- Không biết thì… tí tự tra Google đi.

- Ơ - Khánh nhíu mày. Tóc cô tung bay. Khôi nhẹ nhàng xoa đầu Khánh rồi về, để lại vẹn nguyên những cảm giác vui sướng chếnh choáng cho cô, và cho cả không gian của dấu yêu nguyên sơ này. Khánh vui. Khôi cũng… dĩ nhiên vui.

Khánh không biết mình đã nghĩ những gì. Khi hồi tưởng lại giây phút đó, cô chỉ nhớ tâm trí mình trống rỗng, chỉ có cảm giác chếnh choáng là rõ rệt. Hạnh phúc chếnh choáng, giống như uống một cốc soda táo, chẳng phải nghĩ ngợi suy tư gì, chỉ có vui, và rất vui. Giá như là ban ngày, hẳn dễ dàng thấy hai má cô gái này đỏ lên như yêu lần đầu.

Nếu hạnh phúc lúc nào cũng dễ dàng, tình yêu thì luôn tròn vành vạnh, chắc nhân loại chẳng bao giờ nghe được những bản tình ca, chẳng phải xem đi xem lại bộ phim cũ mèm mà vẫn khóc hết nước mắt, và Romeo, Juliet hẳn là những nhân vật hoang đường trong một chuyện tình vô cùng đáng quên.

Có lẽ một trong những lí do mà hạnh phúc không thể mang hình tròn là bởi vì như thế nó sẽ lăn đi mất, cho nên tạo hình của hạnh phúc nhất định phải méo một chút, lệch đi một chút, góc cạnh một chút, để những người có lòng sẽ biết cách giữ lại bên mình.

Phương đến ngay khi nhận được cuộc gọi của Khánh. Đã hơn 8 giờ tối. Cô còn chưa kịp ăn gì sau một ngày loay hoay với mớ đồ án sắp cao bằng mình. Nhưng vì đó là Khánh, bạn thân cô, nên dạ dày buộc phải đợi.

- Nhìn mày có vẻ vui. Chuyện gì mà gọi tao đến gấp thế này?

Phương thoải mái ngồi xuống salon, hơi cười, nhón tay lấy một thanh kẹo trên bàn. Biểu cảm lộn xộn trên gương mặt người bạn thân bỗng làm cô hơi khựng lại. Nhưng có mơ cô cũng không đoán được việc gì vừa xảy ra nên chỉ có cách hỏi cho rõ:

- Con này, có việc gì nói nhanh! Tao chưa ăn tối đấy.

Khánh chỉ bó tường vi còn nguyên màu đỏ rực trên bàn.

- Đẹp không?

- Ừ. Ê, tường vi à? Hình như… nhà anh Khôi cũng có.

- Ừm… của anh Khôi tặng.

- Gì cơ?

Mọi thứ bắt đầu rối tung trong tâm trí Phương. Cô cố gắng suy nghĩ một cách logic nhất có thể nhưng cố tránh trường hợp họ yêu nhau, dù như vậy, đó vẫn là điều xuất hiện đầu tiên. Phương đặt thanh kẹo xuống bàn, hơi chồm người tới, hỏi lại:

- Khôi tặng?

- Anh Khôi tỏ tình với tao. – Khánh cố tình nói thật chậm – Vừa mới.

- Hả?

Lần thứ hai Phương đặt một câu hỏi cụt ngủn và thứ cô mong được hồi đáp lại là lời phủ nhận và câu “Tao chỉ đùa thôi.” của Khánh. Nhưng thêm một lần nữa bạn cô chẳng những không thực hiện điều cô mong mà còn trả lời bằng câu Phương thật sự sợ nhất:

- Tao đồng ý rồi. Tao thích anh Khôi… từ lâu lắm.

- Lâu lắm là bao giờ?

- Tao không nhớ. Lâu lắm. Mày… không sao chứ?

- Tao sắp đau bao tử rồi.

- Đi ăn gì đi. Hay tao nấu gì cho mày ăn nhé!

Đáp lại sự dịu dàng của Khánh, Phương thực sự chỉ muốn gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, nhưng vì không thể, cô nhăn mặt:

- Mày thích anh Khôi từ lâu lắm à? Hay nhỉ! Thế mà chẳng hề nói với tao một tiếng. Tao tưởng mình thân lắm…

- Không, Phương à, mày không hiểu tao rồi.

- Ừ. Làm sao mà hiểu mày được. – Phương cố tình bĩu môi.

- Tao chỉ sợ nếu nói ra, mày sẽ cảm giác như… tao không biết nữa… như mày bị ra rìa chẳng hạn.

Khánh nhỏ giọng hết sức có thể nhưng cô vẫn thấy như mình đang gào vào mặt Phương vì biểu cảm của bạn cô lúc này hết sức khó chịu. Còn bản thân Khánh cũng đang loay hoay với những xúc cảm rối rắm của mình bây giờ. Cô hiểu hơn ai hết rằng, lúc này, thật quá khó để bắt Phương vui cho mình. Khánh cào cào vào lòng bàn tay mình theo thói quen mỗi khi bối rối, cô có cảm tưởng như mình đang bắt tay với Khôi đẩy cô bạn thân sang một bên. Lòng bàn tay ấm nóng nhưng trái tim cô hoang mang và lạnh ngắt.

- Ra rìa? Ừ. Giờ thì chính thức là ra rìa này.

Phương lạnh lùng chấm dứt câu chuyện. Vứt thanh kẹo xuống bàn như một cách phản ứng giận dỗi rất thông thường, Phương không đợi Khánh nói thêm tiếng nào, lầm lũi dắt xe ra về. Phòng khách rộng rãi càng trở nên trống trải, điều gì đó vừa nứt vỡ ở trong lòng khiến Khánh ứa nước mắt. Phương không hề hay biết, cô chỉ lặng lẽ chạy xe về, trên đường lẩm nhẩm một câu như vô thức: “Tường vi đỏ.”

Vốn tính vô tư như đứa trẻ, Khánh ít khi quan tâm tìm hiểu những điều sâu xa, phức tạp và lãng mạn. Cô chỉ say sưa trong thế giới vui tươi và dễ chịu như cốc soda táo của mình. Nhưng Phương lại là một mảng màu đối lập. Cô gái ấy hoạt bát và hòa đồng nhưng nội tâm sâu lắng như một giếng nước trong, phải có lòng quan sát mới thấy được cánh hoa rơi chạm tầng đáy. Tường vi đỏ mang ý nghĩa gì, cô thừa hiểu.

Mong muốn được yêu của Khôi bây giờ, cô cũng thừa hiểu. Chỉ là ngay lúc này, cô cũng chếnh choáng như Khánh lúc nhận lời tỏ tình của Khôi, nhưng là chếnh choáng một cách đau lòng....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» LengKeng chính thức xuất bản truyện "Cướp anh từ tay định mệnh"
» Mùa Vu Lan và ý nghĩa của bông hồng cài trên ngực áo
» Nếu biết trăm năm là hữu hạn
» Người con trai thực sự yêu em...
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập1
1234...505152»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt