Snack's 1967
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Hệt như suy nghĩ của Khánh, Phương không ganh tị hay khó chịu vì tình yêu của bạn, trái tim cô thừa hiểu đó là nỗi ích kỉ rất hiển nhiên khi cảm thấy như mình bị gạt ra ngoài rìa những cảm xúc đó. Khánh và Khôi yêu nhau, Phương nghiễm nhiên thành kẻ ngoài cuộc nhìn vào, như thể tình bạn bao năm chẳng có chút ý nghĩa gì.

Sân thượng lầu ba lộng gió, chỉ có một cô gái nhỏ cùng mái tóc xõa tung nền trời. Cô hiểu hết những gì đang diễn ra, chỉ là không biết phải làm sao.

Rất nhiều tin nhắn được gởi đi nhưng không thấy hồi âm. Khánh vẫn không cho phép mình bỏ cuộc. Cô đành bấm số gọi cho Khôi.

- Em khó xử quá. – Khánh vừa nói vừa bấm vào lòng bàn tay.

- Anh nghĩ Phương cần thời gian để thích nghi.

Cả hai cùng chống tay lên thành lan can, gióng mắt tìm đường chân trời. Khánh luôn nhớ những buổi chiều cũng như thế này, Khánh, Khôi và Phương cùng nằm dài trên sân thượng, để gió thổi qua tai và nghe Khánh kể chuyện, những mẩu chuyện ngốc nghếch mỗi khi nghe xong cả ba cùng cười vào chúng. Và lần nào Khánh cũng chỉ tay lên nền trền xanh ngắt rồi cười khúc khích:

- Đố hai người tình bạn màu gì đấy?

Thật ra chẳng lần nào Khôi và Phương trả lời. Cả hai chỉ theo thói quen mỉm cười với suy nghĩ của Khánh. Màu gì không quan trọng, bên nhau mới là trọn đời, hai người đã từng nghĩ như vậy. Giờ thì những suy nghĩ đó mới ngốc nghếch làm sao! Dường như ngay lúc này, chỉ có một màu xám giăng đầy qua chiếc ô tình bạn mỏng manh của cả ba.

- Mọi thứ sẽ trở lại như trước thôi. Anh sẽ nói chuyện với Phương.

Khôi quay sang nhìn Khánh trìu mến, cô gái nhỏ cậu đem lòng yêu mến giờ càng bé nhỏ và mong manh hơn. Cả những nét u buồn trên gương mặt thanh tú cũng làm cậu xao lòng.

- Không. Để em. – Khuôn miệng Khánh thu xếp được một nụ cười – Em mới là người sẽ giải quyết những rắc rối này.

- Em chắc không? Lỡ Phương vẫn giận…

- Giận mới cần giải quyết chứ anh. Giận, mới cần bạn thân là em…

Giắt lại một lọn tóc về nếp giúp Khánh, Khôi mỉm cười hiền lành. Nhưng cậu lại mau chóng bị bất ngờ trước hành động của cô: Khánh rút từ trong túi ra một chiếc vòng tay thắt bằng những sợi dây màu xanh dương đan chéo nhau qua lại, dịu dàng đeo vào tay cho Khôi. Vừa từ tốn buột nút dây lại, cô vừa giảng giải, ánh mắt hết sức chân thành:

- Đây không phải kỷ vật tình yêu gì cả. Nhớ nhé. Đây là cho tình bạn của ba chúng ta. Anh biết tình bạn có màu gì không?...

Đối diện với biển, ai cũng nhỏ bé. Biển xanh rì vỗ bờ thành từng đợt sóng trắng. Khánh ngồi thu chân lại, yên lặng ngắm những vật thể li ti từ phía xa tít mà cô có thể nhìn thấy trên mặt biển phẳng lặng. Cô đang đợi một người.

Đường chân trời cắt đôi mặt biển và bầu trời thành hai mảng màu xanh khác biệt. Biển rất hiền hòa, nền trời trong lành.


Phương đến hơi muộn, Khánh đoán chắc bạn mình đã đắn đo không biết có nên đến gặp cô hay không. Nhìn thấy Phương, lòng Khánh vui không để đâu cho hết. Cô hiểu, tận trong lòng, tình bạn này quan trọng với mình hơn tất thảy.

Phương nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Khánh, cô đã bỏ lối hành xử hơi bộc phát thái quá và lạnh lùng của mình hôm nọ, nhưng khoảng cách giữa hai người bạn thân vẫn còn chưa thu hẹp được. Khánh thấy như mình có lỗi. Còn Phương cảm giác mình đang bị bỏ rơi.

Biển vẫn kiên trì xô những đợt sóng tràn.

Rất nhiều phút im lặng đã trôi qua, giống như cuộc thi xem ai kiên nhẫn hơn, hay là việc bất kỳ người nào lên tiếng trước sẽ chịu thua. Những âm thanh vang lên chỉ là tiếng sóng ì oặp vỗ bờ, những con mòng biển chan chát cãi nhau trên không, và tiếng gió có mùi hương mằn mặn như vị của đại dương thẳm sâu.

Khánh hí hoáy vẽ những hình thù kỳ lạ trên cát, đột nhiên quay mặt sang phía Phương, cười toe:

- Mày nhớ mỗi lần cả ba người tụi mình ra biển không? Có mỗi mày với anh Khôi xuống tắm, còn tao sợ nước nên chỉ dám ngồi trên bờ xây lâu đài rồi vẽ vớ vẩn cho mày lên trêu chọc thôi.

-…

- Lâu rồi tụi mình không đi tắm biển nữa. Tao nhớ…

- Đừng nhắc nữa.

Phương đột ngột ngắt lời làm Khánh giật mình, cô vẫn kiên trì tiếp tục:

- Sao lại không? Tụi mình phải tiếp tục như ngày xưa chứ. Phải là mày, tao và anh Khôi, phải đủ ba người ở bên nhau mới được chứ.

Phương hừ mũi một cái, giọng khô kiệt cảm xúc:

- Tao tưởng bây giờ chỉ cần mày với anh Khôi bên nhau là đủ.

- Không, Phương à. Không hề. – Khánh dịu dàng lắc đầu.

– Đủ, ừ, là đủ ở một phương diện tình cảm rất khác, chứ không phải tình bạn này. Người ta có bạn vẫn cần phải yêu nhau, và người đang yêu cũng cần bạn bè. Đó là hai mối quan hệ rất riêng biệt, nhưng phải dung hòa, mày hiểu không? Những lúc đi chơi vui vẻ bên nhau đủ ba người, thỉnh thoảng tao vẫn thấy tủi ở trong lòng vì không dám bộc bạch ra tình cảm của mình. Còn những ngày gần đây, tao và anh Khánh dù đã hiểu tình cảm của nhau, nhưng bỗng nhiên mày không chịu xuất hiện nữa nên có cái gì trong tao bị vỡ ra rồi con ngốc ạ.

Đôi mắt Khánh nheo lại tạo thành cái đuôi dài rất đẹp, nhưng đôi mắt đẹp đó đang ngấn nước. Khánh nói rất dài, rất chân thành, cô tha thiết mong nhận từ Phương một cái gật đầu hoặc đại loại để biết tình bạn này còn tiếp diễn. Nhưng Phương chỉ yên lặng nhìn cô rất lâu. Cô đọc được trong mắt Phương thật nhiều những xúc cảm, chúng xộn xạo và rối rắm, chừng như sẽ nổ tung ra nếu không được xoa dịu.

Một tay bất ngờ nắm lấy tay bạn, tay kia lôi từ trong túi ra một chiếc vòng tay màu xanh, xanh ngắt như nền trời, giống hệt cái của Khôi, Khánh cũng dịu dàng đeo vào tay Phương như hôm nọ. Cô ôn tồn nói với bạn, rõ ràng và mạch lạc:

- Phương này, mày biết tình bạn màu gì không? Là màu xanh da trời. Vì sao biết không? Vì giống như màu xanh của bầu trời, tình bạn tạo nên cảm giác an toàn, vững chãi và yên bình nhất, ở bên bạn bè nhất định phải cảm thấy thật dễ chịu, như những ngày tao ở bên mày, và mình ở bên anh Khôi vậy. Đó là tình bạn của riêng ba người bọn mình. Tao biết mày giận tao, giận cả anh Khôi, nhưng đừng vì thế mà bỏ rơi tình bạn vốn đã dày công tạo dựng từ rất lâu này, được không? Anh Khôi và tao chưa bao giờ có ý muốn đẩy mày ra cả. Ở riêng bên nhau, có thể là tình yêu, nhưng khi đứng cùng nhau thành ba người, mình mãi mãi là bạn, được không, Phương?

Phương vẫn yên lặng, nhưng khuôn mặt cô đã giãn ra, dễ chịu, và dịu dàng hơn. Bầu trời cao vút phía trên, quả thật rất rộng lớn, nhưng bình yên vô ngần. Khánh nói đúng, tình bạn của bọn họ ngày xưa cũng dễ chịu và an tâm như khi cả ba cùng nằm dài ra ngắm nhìn nền trời xanh ngắt này.

Hóa ra, cô gái ngây ngô nhất trong ba người bọn họ lại là người duy nhất có khả năng phổ quát tình bạn nên thành hình khối và màu sắc , điều mà chẳng ai trong hai người là cô và Khôi làm được.

Lúc Khánh đưa tay lên vén tóc, Phương nhận ra cô bạn nhỏ của mình cũng đeo một chiếc vòng y hệt, chắc cô gái vụng về này đã khổ công không ít khi ngồi đan qua đan lại những sợi dây nhỏ xíu rối mù thành chiếc vòng xinh xắn như thế. Xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay, Phương vờ vĩnh, làm bộ nhăn mũi nói với Khánh:

- Đây là màu xanh nước biển chứ.

- Không, con điên ạ! – Nhận ra bạn mình đã gần như trở lại, Khánh vui vẻ dí tay vào trán Phương – Đây là màu trời. Yên bình như bầu trời. Còn nước biển à? Mày biết tại sao biển có màu xanh không? Vì nó phản chiếu lại từ màu trời. Giống như là… à… như là tình yêu vậy. Tình yêu cũng phản ánh từ tình bạn, một phần nào đó, nhưng nó mang một sắc thái riêng, xúc cảm riêng biệt hơn, mặc dù về cơ bản thì cả hai đều bắt nguồn từ tình cảm quan tâm và yêu quý nhau. Đó là lý do có đường chân trời để chia cắt bầu trời và mặt biển, để người ta không bị nhập nhằng.

Phương tròn xoe mắt nghe Khánh giảng giải. Giếng nước trong veo của cô vẫn chỉ có Khánh là người duy nhất nhìn thấy được tầng đáy, đếm được những cánh hoa rơi vãi. Là người hiểu và quan tâm cô nhất trên đời, làm sao có thể để mất đi cho được. Phương khẽ nhích người lại gần Khánh hơn một chút, hơi nghiêng đầu nhìn vào chiếc vòng của mình, lắc lư người:

- Mới mấy ngày không gặp thôi mà mày ăn nói khá hẳn lên.

- Tại vì đó là tất cả những gì trong lòng tao mà. – Khánh cười vui vẻ, cô đưa tay ra song song với bạn, để hai chiếc vòng kế bên nhau, xanh ngắt và yên bình.

- Tao xin lỗi… - Giọng Phương thầm thĩ – Những ngày vừa rồi tao ích kỷ. Không phải là giận mày hay anh Khôi đâu, vì tao sợ mình bị gạt sang một bên, bị bỏ rơi, bị quên mất đi khi hai người bọn mày vui vẻ bên nhau. Tao ích kỷ nên chỉ nghĩ như vậy thôi. Tao… thực sự là… rất nhớ ba đứa mình.

Nhìn nụ cười nhỏn nhẻn của bạn, Khánh cũng cười theo, cô vui vẻ lắc lắc đầu:

- Từ nay ấy, bỏ cái thói hay suy nghĩ quá nhiều đi nghe không. Mày phải vui vẻ lên mới được, phải như những ngày trước vậy đó. Tụi mình mà tụ tập lại thì vui trời long đất lở luôn. Nhất
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» truyện tình yêu; Ly Trà Sữa Tình Yêu
» Truyện : Darling , Chúng Ta Ly Hôn Nhé
» Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi
» Vòng tròn chạy trốn
» Vì thiên thần còn ở cạnh trái tim ta
1234...678»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt