XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Hải Đan ríu rít bên cha như ngày còn nhỏ. Cô tâm sự, kể lể mọi thứ cho cha nghe. Cha cô nói, không bao lâu nữa, cha sẽ không phải đi công tác xa nữa. Ngày nào cũng ở nhà thưởng thức những món ngon mà mẹ con cô nấu. Cô vui quá, vui ơi là vui.
Chủ nhật, bác Bình được nghỉ, vì cha cô đã hứa sẽ lái xe đưa cả nhà ra ngoại ô chơi. Hai mẹ con chuẩn bị rất nhiều thứ. Trên đường đi, cả gia đình cùng trò chuyện sôi nổi. Cô cứ nghĩ mình sẽ mãi sống trong cảm giác hạnh phúc này. Nhưng…

Tin đó như sét đánh bên tai Thiên Bảo. Anh ngừng toàn bộ mọi công việc lại để đến bên cô. Cô vẫn chưa thực hiện lời hứa với anh và anh cũng chưa cho cô thấy mình đã thực hiện lời hứa với cô như thế nào cơ mà!
Hải Đan đã mê mệt rất nhiều ngày rồi. Những hình ảnh mơ hồ cứ hiện ra trong giấc ngủ của cô. Cô cảm thấy buốt nhói, tim đau như hàng ngàn vết kim đâm vào, rỉ máu… Cô nửa tỉnh nửa mê. Áo trắng – chiếc khăn choàng đỏ thẫm – là những gì cứ lặp đi lặp lại mãi trong trí óc cô. Hai tháng, rồi ba tháng… Cô dần lấy lại được ý thức. Đầu cô đau kinh khủng. Cô không biết đã xảy ra những chuyện gì. Tất cả những gì cô thấy bây giờ là có một người nào đó, gần gũi nhưng cũng rất xa lạ vẫn ngày đêm chăm sóc cho cô. Người ấy đọc cho cô nghe những mẩu chuyện, liên tục gọi cô là cái gì đó, Cỏ Xanh, không, không phải, Cỏ Dại… Anh nói rất nhiều, kể rất nhiều, và hình như anh cũng đã khóc nhiều. Nhưng người ấy là ai? Còn cha mẹ cô đâu? Sao họ không ở đây?

-Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi đấy ư? – Trong giọng nói của chàng trai toát lên vẻ vui mừng quá đỗi. Anh cầm tay cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô. Giọng anh như bóp nghẹn lại.
-Em có biết anh đã lo lắng đến mức nào không? Sao em ngủ lâu quá vậy? Em tỉnh lại là tốt rồi…
-Ơ… – Cô nhìn vào chàng trai cứ huyên thuyên không dứt. Thế này là thế nào? Cô không hiểu gì cả…

Những ngày sau đó, người ta vẫn chỉ thấy một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng đến chăm sóc cho cô, lo lắng cho cô còn hơn cả gia đình. Anh không ăn, không ngủ, luôn túc trực bên cô, canh từng giấc ngủ, nói với cô rất rất nhiều… Ai nhìn vào cũng thấy thương cảm và khâm phục cho ý chí cũng như nghị lực của chàng trai trẻ. Phải, anh không muốn mất Hải Đan… Trước kia và bây giờ, vị trí của cô trong trái tim anh chẳng bao giờ thay đổi…
Buổi chiều anh dắt cô đi dạo. Tâm sự với cô nhiều, cốt làm cho cô vui, anh tuyệt nhiên không đả động đến chuyện gia đình cô. Giờ cô cần anh, cần những bó hoa hàng ngày anh tự tay hái, giỏ trái cây mà anh mua, những lời nói đầy yêu thương từ tận đáy lòng…
Hải Đan rất cảm động, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, cô không biết mình đã như thế này bao lâu rồi. Cô cũng không biết rút cục mình là ai. Phải, sau vụ tai nạn đó, Hải Đan đã quên đi mảng kí ức đau buồn. Quên đi thì sẽ tốt hơn là nhớ. Như vậy mới là điều tốt đối với cô…
Những tình cảm của chàng trai áo sơ mi trắng dành cho cô làm cho cô dần nhận ra. Mình cần anh ấy – cô thoáng nghĩ – nhưng cô cũng cảm thấy nợ anh rất nhiều. Đã 9 tháng trôi qua, giờ đây Hải Đan đã xuất viện. Vết thương của cô đã lành nhưng cô vẫn chưa thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì. Tất cả đọng lại trong đầu cô chỉ có hai màu: đỏ và trắng. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô cũng muốn biết nhưng cơn đau đầu luôn hành hạ cô mỗi khi cô cố nhớ lại. Như thế này có lẽ sẽ tốt hơn ư?
Thiên Bảo nhìn ra ban công, những tia nắng buổi chiều yếu ớt hắt qua khung cửa sổ, ánh lên mái tóc đen của anh. Đôi mắt đăm chiêu, anh đang nghĩ về cái gì?

-Xin chào! Em mới chuyển đến đây! Em tên là Cỏ Dại! Còn anh?
-Chào! – Bảo nói một cách cộc lốc. Anh chẳng thích chơi với con gái. Chỉ biết mít ướt, hở ra là mách mẹ.
-Sao em hỏi mà anh không trả lời?
-Không thích trả lời!
-Trả lời đi mà, đi mà… Cô bé tóc dài, làn da trắng, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương không ngừng vòi vĩnh…
-Uh. Cứ gọi tôi là Kei. Mẹ cũng hay gọi tôi vậy. – Con gái thật phiền phức.
-“Cây” ư? Tên anh hay nhỉ? Mẹ bảo em là Cỏ Dại vì em khá bướng bỉnh, như cỏ ý, nhổ mãi mà vẫn còn, mọc lên xanh um và tươi tốt. Vậy vì sao anh lại là “Cây”?

Thiên Bảo nghĩ, nếu mình không trả lời, con bé này sẽ vòi vĩnh đến tối mất.

-Vì tôi mang trong mình hai dòng máu. Với lại tên tôi là Kei, chứ không phải đọc là “Cờ ây cây” hiểu không?

Nói rồi anh quay bước vào trong. Giọng Hải Đan còn líu ríu đằng sau:

-Tên anh hay nhỉ, em là Cỏ, anh là Cây… Cỏ Cây, Cỏ Cây…

Hải Đan cười thật tươi, mái tóc dài tung bay trong gió, miệng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên “Kei”.
Kể từ ngày xuất hiện con nhóc đó, Thiên Bảo không còn được yên thân. Nó vòi vĩnh đủ kiều, nhưng phải công nhận rất dễ thương… Trong suy nghĩ của thằng nhóc sáu, bảy tuổi lúc đó có một cái gì đó thay đổi. Vì cô bé ấy rất đặc biệt. Từ khi có cô nhóc, anh có thêm một người chơi những trò mà chỉ con trai mới chơi. Kei chơi gì, Cỏ chơi cái đó… Hai đứa trẻ cứ thế thân thiết nhau theo thời gian.

-Anh “Cây” này, anh hứa với Cỏ một điều được không? Ý quên, hai chứ, nhá anh…
-Em phải nói điều gì thì anh mới hứa được chứ.

Hải Đan thì thầm vào tai Thiên Bảo.

-Uhm. Anh hứa…

Nhưng lời hứa ấy chưa kịp thực hiện thì Kei đã ra đi. Một mình Cỏ ở lại, buồn ơi là buồn. Cỏ hay nhìn sang nhà anh Kei, chờ đợi. Cô bé cũng hay chạy ra dòng sông vào dịp sinh nhật, chờ những lọ thủy tinh trôi theo dòng nước trong vắt. Rồi cô ngửa mặt lên trời, chờ những cánh hoa bồ công anh phấp phới tung bay. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Cô cảm thấy ghét Kei, ghét người đã nỡ bỏ cô mà đi. Cô không cần những món đồ chơi với Kei nữa. Cỏ bỏ đi tất cả mọi thứ liên quan đến Kei. Cô bé tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để cho hình ảnh Kei trong kí ức nữa. Kei cứ thế bước ra khỏi cuộc đời Cỏ như chưa bao giờ tồn tại. Và Cỏ cũng đã quen với cảm giác không có Kei ở bên….

-Cha, tại sao chúng ta phải chuyển đi… Con không hiểu.
-Bây giờ con chưa hiểu đâu. Nhà chúng ta xảy ra một số chuyện. Chúng ta không còn như trước kia nữa. Mọi thứ đã thay đổi rồi. Rồi con cũng sẽ quen với cuộc sống này, dù nó có khó khăn vất vả nhưng con cũng đừng nản lòng.
Thiên Bảo kìm lòng để không rơi nước mắt. Hình ảnh của mười mấy năm trước hiện về. Mẹ anh qua đời vì bệnh nặng, bà đã rất vất vả để nuôi anh, làm thuê làm mướn, sống tạm bợ, lay lắt qua ngày. Anh thương bà ghê gớm. Những hôm đau ốm, trái gió trở trời, không người chăm sóc, anh thì còn quá nhỏ để làm chỗ dựa cho bà. Cha đã bỏ đi. Anh không biết ông đi đâu. Ông chỉ dặn anh thay ông quan tâm tới mẹ. Rồi khi nào xong việc ông sẽ trở về. Ngày mẹ mất, Thiên Bảo chỉ nhận được một lá thư từ cha. Anh biết cha không bỏ rơi anh, ông vẫn thương yêu gia đình… Nhưng sao ông không quay về? Anh cần cha…
Từ đó Thiên Bảo sống một mình, làm thuê làm mướn, anh học từ trường đời, học từ tất cả những gì ngoài xã hội. Anh thông minh, lanh lẹn và tháo vác. Anh làm hết việc này đến việc khác. Và rồi sau nhiều tháng ngày từ một nhân viên quèn của một công ty, anh đã leo lên đến chức giám đốc điều hành. Công việc bộn bề là vậy nhưng anh vẫn mãi không quên lời hứa ngày xưa. Anh làm việc ở công ty này cũng là muốn quay về để gặp Hải Đan. Cô có thể quên nhưng anh thì sẽ mãi chẳng bao giờ quên cô. Và hiện giờ cô cần anh hơn bất cứ ai trên đời, cô đã mất tất cả, cô chẳng còn gì… Anh thuê giùm cô một căn nhà chung cư gần nơi anh ở. Ngày ngày anh ghé thăm và chuyện trò cùng cô.
Hải Đan một mình sống trong căn phòng khá rộng. Mặc dù không nhớ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người yêu thương và quan tâm chăm sóc cho cô như Thiên Bảo. Anh dẫn cô đến quán cocktail quen thuộc, và vẫn luôn là sinh tố Tiên Thảo. Tình cảm của Thiên Bảo dành cho cô khiến cô thực sự cảm kích. Anh là tất cả trong cô.
Thiên Bảo đang điều tra xem chuyện gì xảy ra với gia đình Hải Đan. Công ty của gia đình Hải Đan giờ đây đã thuộc về một người khác. Và người đó với Hải Đan cũng như với Thiên Bảo không có gì xa lạ. Là cha anh và cũng là… tài xế của gia đình Hải Đan.
Càng điều tra anh càng phát hiện ra những điều mà đáng lẽ anh không nên biết thì hơn. Cái chết của cha mẹ Hải Đan có liên quan đến cha anh. Trước đây, nhà Thiên Bảo rất giàu có. Nhưng bỗng dưng một ngày, gia đình anh không còn gì cả. Toàn bộ công ty đã rơi vào tay người khác. Sau khi tìm hiểu. Cha anh biết được rằng, chính cha của Hải Đan là người đã làm cho gia đình anh phá sản. Cha Hải Đan đã ngấm ngầm mua lại công ty của gia đình Thiên Bảo. Không những vậy, ông còn dùng một số thủ đoạn để gia đình Thiên Bảo mất tất cả, phải chuyển đi nơi khác, sống những tháng ngày cực khổ. Và 2 năm trước, cha anh xin làm tài xế cho nhà Hải Đan cũng là để tìm hiểu và tiếp cận với gia đình cô, nhằm lấy lại những gì đã mất. ...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Vì em là cỏ dại Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cài lại trái tim
» LengKeng chính thức xuất bản truyện "Cướp anh từ tay định mệnh"
» Mùa Vu Lan và ý nghĩa của bông hồng cài trên ngực áo
» Nếu biết trăm năm là hữu hạn
» Người con trai thực sự yêu em...
1234...707172»
Tags: em cỏ dại

Vì em là cỏ dại

Tag: , em, , cỏ, dại,
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt