Dành tặng cô bạn thân Đại học năm đầu của tôi…
Đông qua, hè tới, đó là cãi lẽ dĩ nhiên của tạo hóa. Vẫn biết thế mà sao lòng cứ buồn man mác thế này. Vì gì ư? Vì sợ thời gian trôi nhanh quá, vì cái tính keo kiệt, bủn xỉn về thời gian đây mà. Sợ thời gian này trôi qua mất cũng là sợ cái phút giây vô tư hồn nhiên này sẽ chẳng còn khi chúng ta mỗi người một cuộc sống riêng với những bộn bề lo toan cho gia đình, công việc.
Khi thì lắng nghe tiếng mưa lộp độp trên mái, từng dòng xối xả chảy trên mặt đất, thổi bay cái oi nồng đi và mang theo cả cái mùi ngai ngái của đất khô cằn lâu ngày mới có mưa hòa vào bầu không khí, lúc lại dang tay đón gió, kiễng chân ôm nắng vào lòng, sao nghe thấy đời dễ thương đến lạ. Và những lúc như thế, cậu biết không… tớ muốn cậu cũng ở bên… Cùng tớ nghe tiếng mưa, cùng dang tay đón gió và cùng ôm nắng vào lòng…
Năm nhất Đại học vẫn còn trẻ con lắm, vẫn nhí nhảnh đáng yêu, vẫn luôn tin vào cái màu hồng của cuộc sống. Ừ, kệ đi, sao phải lớn làm gì, chưa đến lúc mà. Một năm sao mà nhanh vậy chứ. Ngồi rảnh rỗi, lục tìm những bức ảnh đầu năm và bây giờ khác nhau xa quá, ngỡ như cách nhau hàng mấy thế kỉ vậy. Một năm chưa có một vụ to tiếng, cãi vã, chưa có xích mích gì giữa hai đứa. Phải chăng nó báo hiệu điều chẳng lành bởi có cuộc vui nào không tàn đâu. Cái linh cảm ghê gớm, cái từng trải với cô bạn cấp III luôn ám ảnh trong tớ những điều như vậy. Tớ thấy sợ lắm, sợ cái ngày ấy, không còn là tớ và cậu của ngày hôm nay. Nhưng mà rồi lại thấy thật ngu ngốc khi cứ phải lo sợ những cái chưa đến hoặc có khi sẽ chẳng bao giờ đến cả. Phải không?
Đôi khi tiếng yêu rất khó mở lời, không phải bởi yêu chưa đến độ chín mà vì thấy tiếng yêu dường như là chưa đủ mà vẫn chưa tìm ra được từ gì khác nên lại lặng im không nói, tiếp tục kiếm tìm. Cậu bảo tớ vẫn chưa chịu mở lòng mình với cậu, vẫn chưa chịu tâm sự hết tất cả cho cậu nghe… Cậu nghĩ thế ư? Cậu muốn tớ có nhiều tâm sự à? Đồ ngốc! Tớ ổn mà. Bây giờ tớ hoàn toàn thoải mái và mãn nguyện với tất cả những gì đang có trong tay. Nếu là tớ của 2 năm về trước có lẽ cậu có nghe mãi cũng chẳng hết chuyện. Nhưng giờ thì khác rồi, tớ yêu cuộc sống này, bởi trong thế giới này có cậu, có nơi tim tớ thấy bình yên khi nghĩ về, nơi mà tớ không cần phải cân nhắc lựa chọn mỗi khi không muốn về nhà.
Cậu ơi! Tớ cũng biết ghen đấy. Tớ ghen mỗi khi cậu kể về chuyến đi chơi mà không có tớ, tớ ghen khi những tối cậu sang nhà Ngọc ngủ và tớ sẽ ghen khi cậu không chỉ viết note cho một mình tớ. Tớ ích kỉ, tớ nhỏ mọn khi chỉ muốn cậu là của một mình tớ. Tớ biết điều đó, nhưng tớ không sửa được đâu. Sorry cậu nhá!
Khi 2 con người xa lạ tiếp xúc với nhau, cảm mến nhau từ lần đầu, tin tưởng nhau hoàn toàn, điều ấy là ngu ngốc. Tớ không thế, xin lỗi vì đã có khoảng thời gian tớ cảnh giác cậu, cảnh giác một người mới quen. Nhưng cái sự chân thật, cái lòng nhiệt tình, và hơn hết là một trái tim yêu dường như những sợi nắng ngày hè, xua tan tất cả những đám mây u ám ấy đi, để tớ trọn vẹn đắm chìm vào cái thế giới mà người ta gọi là “tình bạn tri kỉ”. Và giờ thì tớ hoàn toàn yên tâm nhắm mắt bước đi khi có cậu cầm tay dẫn đường.
Cảm ơn nhé vì những lần ôm sách giảng bài cho tớ…
Cảm ơn vì những lần mang đồ ăn sáng đến cho tớ…
Cảm ơn những lần phải chạy lên lớp đưa bút cho tớ viết bài…
Cảm ơn vì những khi cần tớ có thể gọi tên cậu và cậu sẽ đến…
Cảm ơn…
Tớ hình dung cái ngày 2 đứa ngồi trên bãi cỏ, cùng đeo headphone nghe 1 bản nhạc du dương, tớ sẽ gối đầu lên đùi cậu, ngâm nga 1 câu hát, nhắm nghiền mắt mà thả hồn theo những cơn gió bay đến chân trời xa.
Tớ hình dung 1 buổi chiều tà, khi radio cất lên 1 điệu nhạc, cậu cũng ở đó, cùng đọc 1 cuốn tiểu thuyết tình yêu, cũng mường tượng về thế giới có hoàng tử của riêng mình.
Tớ hình dung có ngày cậu nắm tay người yêu cậu, tớ khoác tay người yêu tớ, bốn người chúng ta sẽ dạo bước đi trong hoàng hôn giữa hàng cây xanh với mặt nước trong vắt yên ả, hay những ngày lễ tết, và rồi chúng ta sẽ cùng nhớ lại những năm tháng chỉ có 2 đứa đi với nhau, giúp nhau không còn cảm giác cô đơn trong những ngày này.
Cậu có hình dung ra không? Mong tất cả không là hư vô...
Mong cái sự trong suốt, thuần nhất này không giống bong bóng xà phòng, đẹp đấy nhưng sẽ vỡ tan khi lên cao…
Mong cho 1 ngày nào đấy, nếu có giận nhau, cãi nhau, hãy đọc lại bài viết này và mọi sự giận hờn sẽ biến mất…
Mong mãi được dựa vào cậu khi tớ thấy mệt mỏi mà cậu không than phiền gì…
TÌNH BẠN. Tớ muốn khắc nó lên 1 nơi mà không dòng nước nào có thể làm mòn, không mưa nắng nào có thể làm phai, không thời gian nào có thể phủi bụi, và không lúc nào bị biến mất.
Giữ mãi nhé, trong tim tôi, hệt như khi cậu đến…