đọc tiểu thuyết ở DakMil.WapSite.Me
Nước Pháp
Nơi tập trung các nhân vật nổi tiếng, các cô gái xinh đẹp tụ tập cho tiệc đêm, chỉ thấy người người đi lại không ngớt, ăn uống linh đình. Xa hoa đến nỗi, chỉ có thể dùng cụm từ tiêu tiền như nước để hình dung.
Loại nước hoa 'Hương quý tộc' của công ty mỹ phẩm Uy Nhĩ Sâm vừa mới tung ra đã tạo nên một làn sóng lớn, thế nên họ đã tổ chức bữa tiệc rượu hôm nay để chúc mừng.
"'Hương quý tộc' lần này không ngờ lại thành công lớn đến vậy, nhưng lớn nhất vẫn phải kể đến công của tiến sĩ Vương." Uy Nhĩ Sâm tiên sinh phấn chấn giơ lọ nước hoa lên cao, hô lớn, những người có mặt lúc đó lập tức phụ họa theo.
"Uy Nhĩ sâm tiên sinh quá khách khí rồi." Một giọng nữ ôn nhu, khiêm tốn nói: "Nếu không có..."
Khi tiếng nói mềm mại kia vang lên, bất giác làm người đàn ông tuấn dật tao nhã đứng sau bồn hoa kia chú ý, tầm mắt anh nhìn qua lớp quần áo đẹp đẽ trân quý kia....
Chỉ thấy một đám người áo quần sang trọng, đang vây quanh một gã đàn ông mặc bộ com lê và một trang tuyệt sắc mỹ nữ trong bộ váy dài màu tím để chúc mừng. Mà người được gọi là tuyệt sắc mỹ nữ – tiến sĩ Vương, toàn thân tỏa ra khí chất thanh nhã, cho dù ở nơi tập trung toàn mỹ nữ như thế này, vẫn toát ra phong thái độc đáo, hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ.
Là cô?!
Ánh mắt người đàn ông nhất thời lóe sáng, giống như không dám tin vào mắt mình, sau khi xác định chắc chắn, anh vừa mừng vừa sợ, đi đến một góc khuất, cầm di động bấm số.
"Đại ca, em có tin tức tốt muốn nói cho anh..." Tôn Duy Ma mỉm cười, có thể tưởng tượng qua điện thoại, người kia sẽ phản ứng mãnh liệt đến thế nào.
******
Đài Loan
Cốc cốc!
"Mời vào!"
Tiếng mở cửa vang lên, Trang Lâm mặc quần áo văn phòng trang nhã, bưng bữa sáng tinh xảo vào cho tổng giám đốc. Sau khi đặt lên bàn, còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị lời nói của Diêm Tính Nghiêu đe dọa.
Anh liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn, lạnh lùng nói: "Thư ký Trang, phó giám đốc của công ty Minh Xương nói đã nhiều lần gọi điện đến đây, nhưng lại không được nối máy đến chỗ tôi, có chuyện này sao?"
"À..." Cô khẩn trương ấp úng nói: "Tôi nghĩ... tôi nghĩ công ty ta và công ty Minh Xương không có quan hệ làm ăn, cô ấy chắc không có chuyện quan trọng gì, cho nên... cho nên..." Đúng là yêu nữ họ Trần, dám nói chuyện đó với tổng giám đốc.
"Vậy còn quản lý Triệu của Khai Vinh?" Anh thoải mái tựa lưng vào ghế, ung dung hỏi. "Khai Vinh và Diêm thị đang hợp tác rất tốt, vì sao cô ấy cũng gặp phải vấn đề như vậy?"
"Á..." Cô nhất thời không thể tìm ra lý do, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn đến bữa sáng trên bàn, vội vàng nói lảnh sang chuyện khác, dùng tư thái dịu dàng nhất nói: "Tổng giám đốc, tôi biết hôm nay ngài chưa dùng bữa sáng, nên đã chuẩn bị riêng cho ngài..."
"Tôi nhớ vừa rồi đã dặn chỉ mang cà phê."
"Bụng rỗng mà uống cà phê thì không tốt cho lắm, hơn nữa cuộc họp sắp tới sẽ kéo dài khá lâu, ngài nên ăn thêm một chút điểm tâm lót dạ. Tinh thần cũng sẽ tốt hơn. Bình thường ngài đã vất vả vì công việc rồi..."
Một tiếng 'ba' vang lên, chẳng những làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch, đồng thời cũng làm gián đoạn lời khuyên ân cần của cô.
"Chú ý thân phận của cô, thư ký Trang, việc của cô là làm tốt vai trò thư ký, còn chuyện người nào quan trọng, người nào không quan trọng, là do tôi quyết định, chứ không phải để cô tự quyết. Đừng tưởng làm thư ký vài năm mà đã có thể bành trướng quyền lực, không coi ai ra gì, đừng để tôi nổi giận, tôi không mong phải đuổi việc cô đâu." Đôi mắt sắc bén của Diêm Tính Nghiêu nhìn thẳng vào cô. "Mang bữa sáng kia đi, cút ra ngoài cho tôi!"
"Dạ, dạ... tôi lập tức đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài." Trang Lâm vội vàng đến bê khay thức ăn, hốt hoảng xoay người chạy ra khỏi văn phòng, thiếu chút nữa đụng vào Triệu Phi không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, vừa ngước mắt nhìn anh thì nhận ra anh cũng không đồng tình với mình, cô xấu hổ đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lập tức trừng mắt liếc anh một cái, rồi thẳng lưng bước qua cửa.
Toàn công ty ai mà chẳng biết ý đồ của Trang Lâm? Chỉ tiếc...
Nhìn cô lướt qua, Triệu Phi lắc đầu, lại thêm một án lệ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
"Quản lý Triệu, chuyên môn của anh là ngẩn người sao?" Thanh âm lãnh liệt lại vang lên.
"Này, các chị thấy đứa con của Hứa Mạn có phải của Lâu đại thiếu gia không?" Các thư ký thừa dịp thư ký trưởng không có mặt, vội bình luận những chuyện trên báo.
"Tôi thấy tám phần là giả." Một nữ thư ký trẻ chỉ vào bức ảnh lớn trên tờ báo, xùy xùy nói: "Các chị xem, nhìn Hứa Mạn bộ dạng như thế, dáng người cũng đâu phải đẹp, người ta là Lâu đại thiếu gia tài bạc triệu, bên người mỹ nữ như mây, vừa trẻ vừa đẹp, sao phải coi trọng loại đàn bà này?"
"Nói như thế cũng không đúng, không có lửa làm sao có khói, người ta đã dám kiện lên tòa, tất nhiên phải có bằng chứng."
"Cái gì mà không có lửa làm sao có khói? Xã hội này cũng xuất hiện nhiều người hoang tưởng như vậy mà."
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người liền chia thành hai phe, đấu đá túi bụi...
"Aizz, nhìn đi nhìn lại thì tổng giám đốc của chúng ta vẫn tốt nhất, em làm ở Diêm thị hơn hai năm, mà chưa từng nghe tai tiếng nào về tổng giám đốc cả."
"Nhưng các em không thấy kỳ quái sao? Tổng giám đốc hàng ngày ngoài làm việc ra vẫn là làm việc, bên người ngay cả một người phụ nữ cũng không có, cứ như là hòa thượng đi tu vậy, lại quản lý cả một xí nghiệp to lớn, hành vi thì luôn cẩn thận, nghiêm túc trong công việc, không vì tình riêng, không gây chuyện xấu, nếu không phải có bệnh không tiện nói ra, thì chỉ có là..." Cô nhỏ giọng nói: "Đồng tính luyến ái."
"Chị nghe ai nói bậy vậy!" Lập tức có người lên tiếng phản đối, "Tổng giám đốc nam tính mười phần, nhìn thế nào cũng không giống đồng tính luyến ái. Em nghĩ chỉ là khi còn trong bụng mẹ đã bị mất tế bào lãng mạn, cho nên anh ấy chi biết làm việc, mỗi ngày đều là công việc, công việc, một chút cuộc sống tình cảm cũng không có, không muốn gần gũi ai."
"Thật là thê thảm, tương lai ai mà lấy phải tổng giám đốc, chị nghĩ vị tổng giám đốc phu nhân này có khi chỉ biết khóc suốt ngày. "
"Khóc suốt ngày? Đừng có hù người như vậy chứ, chị có dám thề nhìn thấy tổng giám đốc mà chưa từng chảy nước miếng không?" Lập tức có người khinh thưởng nói.
Diêm Tính Nghiêu tài mạo xuất chúng, lại có tiền có thế, là đàn ông trong đàn ông, ngồi lên ngai vàng "Diêm thiếu phu nhân", cơ hồ có thể sở hữu Diêm thị, là ước mơ lớn nhất của bất kỳ người phụ nữ nào.
"Em tình nguyện làm con người khổ sở đó, ít nhất cũng có thể kiếm tiền, cũng chẳng thiệt thòi gì."
"Đúng vậy, em cũng thế, nếu em có thể gả cho tổng giám đốc..."
Các cô tán gẫu ngày càng hăng, Trang Lâm tâm tình với tổng giám đốc sớm đã không muốn nói tới, lại thấy nữ thư ký kia nói tổng giám đốc là của mình, cô nhịn không được liền nổi giận.
"Các cô có phải quá nhàn hạ không? Hội nghị sắp bắt đầu rồi, các cô còn có thời gian mà mộng tưởng hão huyền? Lấy tổng giám đốc, các cô cũng xứng sao... Còn không mau đến phòng họp chuẩn bị?" Ánh mắt sắc bén của cô nhìn đến, nhóm thư ký kia liền lập tức giản tán, cúi đầu vào làm việc.
Thấy cô đã đi xa, mới ngẩng đầu lên nhìn cô làm ngáo ộp, nói nhỏ: "Phì! Ai chẳng biết cô ta thầm yêu tổng giám đốc? Chúng ta mơ mộng, cô ta không phải chắc? Có khi còn nghĩ tương lai mình là Diêm thiếu phu nhân thật ấy chứ? Hừ!"
"Nhìn mặt cô ta xám xị như tro, tám phần là vừa bị tổng giám đốc mắng, thôi, chị bỏ qua cho cô ta đi!" Nữ thư ký ít tuổi nhất nở nụ cười.
"Các cô đang nói chuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?" Giám đốc hành chính, Trương Như Nguyệt, Trương chủ nhiệm đối thấy các cô sáng sớm đã cao hứng như thế, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trương chủ nhiệm là "lão nhân" trong công ty, lại là người thân thiện, bởi nhóm thư ký cũng không kiêng dè liền chia sẻ mọi chuyện với cô, bảy miệng tám lưỡi[1"> tranh nhau kể lại chuyện bát nháo vừa rồi.
Trương chủ nhiệm lắc đầu, thần bí nói: "Kỳ thật các cô nói cũng không đúng, tổng giám đốc chẳng những không phải hòa thượng thanh tu, càng không phải bị đồng tính luyến ái. Tống giám đốc trước đây cũng là lãng tử, phụ nữ bên người đổi liên tục, đào hoa công tử so ra vẫn còn thua. Chẳng qua, sau đó tổng giám đốc đã phải lòng thiên kim của chủ tịch Vương thị, hai người thậm chí còn đính hôn! Nhưng lại xảy ra chuyện giống kiểu Hứa Mạn ấy, làm vị hôn thê nổi giận bỏ đi. Sau đó tuy tổng giám đốc đã chứng minh mình bị hãm hại, nhưng giám đốc phu nhân của chúng ta đã biến mất không thấy tung tích rồi. Tổng giám đốc đáng thương đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy vị hôn thê của mình, cũng bởi vì lần đó, mới khiến cho anh trở thành như bây giờ vậy."
Cái tin chấn động một thời này chỉ có những người làm ở Diêm thị sáu năm trước mới biết, bởi vậy khi cô nói ra, dĩ nhiên mọi người đều xôn xao bàn tán....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ