"Không vui sao?" Cô mặc kệ anh quỷ rống quỷ kêu như thế nào, cái lưỡi thơm tho vươn ra, tinh tế liếm xuống bụng anh, chậm rãi xuống dưới...
Diêm Tính Nghiêu đột nhiên xoay người đè lên cô, khiến cô trở tay không kịp hét lên một tiếng, hạ thân lập tức xâm nhập vào cô.
"Anh sẽ dùng hành động nói cho em biết, anh rất thích!" Anh cười tà mị, hơi thở như lửa nóng.
"Em... không, chờ một chút..." Cánh tay nhỏ bé lại dán vào ngực anh, cầu xin sự tha thứ, nhưng cuối cùng cũng phát hiện mình cũng bị dục hỏa thiêu đốt rồi.
"Chờ? Nói chơi hay sao, một giây cũng không chờ được." Anh không hề áp chế dục vọng của mình, yết hầu phát ra tiếng gầm nguyên thủy, tận tình rong ruổi đi vào, va chạm càng ngày càng cuồng dã, càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không ngừng rên rỉ, hai chân không tự chủ ôm lấy thắt lưng anh, cong người đón nhận anh.
"A... đừng... em... A." Cô không chịu nổi, yêu kiều cầu xin tha thứ, nhưng khoái cảm lại không ngừng lan tràn trong cơ thế, càng ngày càng dâng cao... cuối cùng, anh dùng hết sức đi vào trong cơ thể cô, đem mầm móng gieo vào nơi non mềm đó, đồng thời dục vọng cũng lên cao trào...
"Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?"
Diêm Tính Nghiêu xoay người lại, một tay ôm đầu Vương Ninh Hinh đang mệt mỏi đến không mở nổi mắt kia, tay kia thì vuốt ve da thịt nhẵn mịn của cô. Sau khi ở cùng cô ba ngày tại khách sạn, Diêm Tính Nghiêu quyết định đổi không khí, để cho cô có thể hít thở không khí trong lành.
"Hưởng tuần trăng mật? Có thể... nhưng mà..." Vương Ninh Hinh nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, mắt ngọc lưu ly đảo tới đảo lui, cảm thấy chột dạ, thần kinh cũng như căng trên dây đàn.
Diêm Tính Nghiêu lúc nào cũng ngang ngược bá đạo, lời nói với người khác luôn trở thành thánh chỉ, tuy rằng anh rất yêu thương cô, thường là cô ngoan ngoãn phục tùng, nhưng cũng có một số việc ngoại lệ, chuyện này chính là một trong số đó. Cô có thể tưởng tượng nếu cô nói cô không thể về Đài Loan với anh, anh sẽ kịch liệt phản ứng đến thế nào. Nhưng mà, sợ thì sợ, cô vẫn muốn mình có thể tự do.
"Nghiêu, người ta còn nửa năm nữa mới lấy được học vị tiến sĩ!"
"Không quan hệ, anh sợ em vất vả, đã xin giáo sư tạm thời nghỉ học hộ em rồi. Anh chăm sóc em như vậy, em nên cảm ơn anh như thế nào đây?" Đại chưởng lại nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của cô.
Trên đường đến khách sạn, Tôn Duy Ma đã đem mọi chuyện điều tra được báo cáo cần thận lại với anh, nhiều việc tất nhiên cũng được an bài luôn, đây là một trong số đó.
Cô bỏ rơi anh, anh đương nhiên có quyền biết tất cả mọi chuyện của cô, cho nên anh tuyệt không cảm thấy việc mình phái người đi điều tra chuyện sáu năm qua, và tự động an bài những chuyện này là có gì không đúng.
Vương Ninh Hinh cũng không thể ngờ, "Cái gì? Anh sao lại..." Cô cực kỳ tức giận, nhìn anh lạnh lùng, cơn tức thì nghẹn ở cổ.
Diêm Tính Nghiêu xoay người ngồi trên người cô, lửa nóng nhanh chóng xâm nhập vào nơi non mềm của cô, dường như muốn trừng phạt sự kháng nghị của cô.
Khoái cảm mãnh liệt kéo đến, truyền đến tứ chi, cô kịch liệt run rẩy, thở gấp không thôi...
"Em không cảm ơn anh sao?" Phút chốc, anh dừng động tác sở hữu lại, khóe môi tà tà ý cười, giọng nói mềm nhẹ. Nhưng ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết, người ta chẳng phải nói "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" đó sao?
Tay anh lại tiếp tục, vuốt ve bộ ngực của cô, thăm dò những đường cong quen thuộc.
Mà bộ dáng yêu kiều của cô lại làm anh muốn yêu cô, nhưng anh cố đè nén dục vọng của chính mình, muốn biết đáp án của cô trước tiên.
"Cám... Cám...!" Vương Ninh Hinh ngâm nga, thân mình khó chịu, chỉ mong anh đi vào, giờ không còn tâm trạng cũng như sức lực để cò kè mặc cả.
"Không cần khách khí!" Ánh mắt anh đầy dục vọng, cô thì thở gấp liên tục, tự hướng thân mình về phía anh, khó có thể chịu được cám giác nóng nực kia. Hơi thở của anh toát ra vẻ nam tính dụ hoặc. "Anh cũng đã báo cáo với cha mẹ em rồi, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật ngay, còn không mau cảm ơn anh!"
Anh đã đi điều tra, những năm gần đây cô vẫn ở Pháp với cha và mẹ. Ban đầu anh cảm thấy kỳ quái, Hinh nhi là con gái một, mà vợ chồng Vương gia lại yêu cô như vậy, sao vậy có thể để cô xa nhà sáu năm, hoàn toàn không liên lạc với họ! Thì ra...
Diêm Tính Nghiêu cười lạnh, hiển nhiên anh biết cha mẹ vợ không an lòng về đứa con rể, khó trách bọn họ vội vã đến Diêm gia trả nợ, còn tưởng hôn ước đã bị hủy bỏ rồi. Nếu vài năm trước anh nhận tiền, đáp ứng hủy bỏ hôn ước, vậy thì vợ chồng họ đã sớm đưa Hinh nhi về Đài Loan, sẽ không để cô lưu lạc ở nước ngoài lâu như vậy!
"Anh... Em cám ơn!" Anh đã điều tra hết rồi, cô không còn lời nào để nói.
"Không cần khách khí!" Nghe được câu nói của cô anh rất hài lòng, anh cũng không muốn tạo áp lực cho mình nữa, gừ lên một tiếng, bắt đầu tận tình cảm nhận cô.
Cô cảm nhận anh sát nhập vào mình, co rút một hồi làm thân thể cô căng cứng lại, từng cơn sóng nhiệt xô về phía cô, thanh âm tình yêu nhanh chóng phát ra.
Anh lại tiến vào một lần nữa, càng sâu hơn, cô chậm rãi phối hợp với anh. Bất lực, cô chỉ có thể lấy ngón tay bám vào cơ thể anh, cảm thụ hỏa nhiệt trong cơ thể dần dần gia tăng.
Ngâm nga trong cô, động tác của Diêm Tính Nghiêu ngày càng mạnh mẽ, dùng lực tiến vào nơi sâu nhất của cô; Cô nóng chảy như thế, thân mình vặn vẹo đón nhận anh, làm anh hoàn toàn bị lạc trong cơ thể cô.
Hoảng hốt, anh đột nhiên nghe thấy cô gọi tên anh, cảm giác mừng như điên tràn ngập đáy lòng, anh không ngừng vào sâu hơn, nỗ lực đáp lại cô.
Toàn thân rung động một trận, hai người đạt đến đỉnh cao, thân thể cô không ngừng đong đưa theo anh lên cao, cao nữa....
"Hinh nhi... đừng bao giờ rời xa anh..." Anh ra lệnh, không ngừng rong ruổi làm cho hai người cùng thở gấp, dung hợp thành một thể.
"Em sẽ không bỏ đi... sẽ không nữa." Cô nói to thành tiếng, trong nháy mắt, cô đã hoàn toàn bị lạc trong bể tình.
Diêm Tính Nghiêu cười, cuối cùng người anh yêu cũng ở bên anh, anh giữ chặt hai tay của cô cùng mười ngón tay của anh, thanh âm rên rỉ không ngừng.
Cơ thể cô âu yếm anh, dập nát sự tự chủ của anh. Anh rống một tiếng, đầu hàng dục vọng của mình, vội vàng tiến vào, mãnh liệt, chiếm cứ cô, cũng chứng minh sự sở hữu của anh.
Hai thân thể cuồng dã dây dưa.....
"A..." Cô không ngừng phát ra thanh âm yêu kiều, kích thích anh.
Anh đáp lại, nâng mông của cô lên, để anh tiến vào, dùng sức tràn ngập trong cô, chuyển động gia tăng ma sát giữa hai người, thẳng đến không thể thừa nhận.
Cô đạt tới đỉnh cao, thân thể mềm mại co rút lại, co rút, đưa lửa nóng của anh đến trung tâm. Diêm Tính Nghiêu toàn thân đã cương cứng, rống to thành tiếng, vội vàng xâm nhập cô, đem toàn bộ mầm móng nóng rực gieo rắc trong cơ thể cô.
Cao trào dường như liên tục đến vĩnh hằng, như sóng triều không ngừng dâng lên. Thủy triều lui xuống, dư vị hoan ái nồng đậm trong không khí.
Hai người nằm bên nhau, thân hình vẫn quấn lấy nhau như cũ, hơi thở nhẹ đi một chút.
Anh ôn nhu nằm sang bên, kéo chăn bông đắp cho cô, hôn thật sâu lên môi cô, ngàn vạn nhu tình nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô là của anh! Anh sẽ không để cô trốn đi một lần nữa.
Từ đó về sau một tháng, Vương Ninh Hinh ai oán đi cùng Diêm Tính Nghiêu đi thăm mấy nước Châu Âu, trước tiên coi đó là tuần trăng mật.
Ban ngày, Diêm Tính Nghiêu đưa cô đi du sơn ngoạn thủy, xem các danh lam thắng cảnh. Anh cũng thích đi dạo phố, mỗi khi kéo cô đi trên đường, liền đưa cô vào các cửa hàng trang sức cao cấp hay phụ kiện, mỗi khi cô kháng cự, anh lại trừng mắt nói: "Đừng vậy, anh không muốn bị từ chối đâu!"
Ban ngày bề bộn nhiều việc, ban đêm cũng không nhẹ nhàng gì.
Diêm Tính Nghiêu như đòi lại những món nợ cô thiếu anh sáu năm này, hàng đêm đều nhiệt tình dây dưa với cô, như là vĩnh viễn cũng không đủ. Lấy anh dùng phương thức "đòi nợ" như thế, Vương Ninh Hinh tin rằng chẳng may có một ngày Diêm thị đóng cửa, anh có thể đến một vạn công ty đỏi nợ, tuyệt đối nhiều không đếm xuể.
Như vậy ngày đêm "làm lụng vất vả", một tháng sau, Vương Ninh Hinh chỉ cảm thấy thời gian ngủ vĩnh viễn cũng không đủ, cả người gầy đi, ánh mắt càng ngày càng giống gấu mèo đại lục, vĩnh viễn mang theo vòng đen quanh đôi mắt.
Những năm gần đây, tuy rằng Vương Ninh Hinh ở Pháp, nhưng cô qua báo chí cô vẫn có tin tức về anh, biết hai năm trước anh đã kế thừa Diêm thị, trở thành "Quyết tâm hùng sư", "Lãnh huyết sát thủ" lừng danh trong thương giới. Cô nghĩ khi anh phải phụ trách tập đoàn khổng lồ này, công việc sẽ bề bộn, không thể có thời gian đi du ngoạn, nhưng anh một chút lo lắng cũng không có, căn bản không tính về nhà. Đi chơi đến hai tuần, cô đã mệt đến mức xin anh về Đài Loan, anh chẳng những không đồng ý, lại còn làm cô mệt thêm, về sau cô không dám nhắc đến nữa.
Buổi sáng hôm nay, anh lại đồng ý cho cô chuẩn bị hành lý để về Đài Loan, Vương Ninh Hinh vui mừng không thôi nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lại sợ anh đổi ý nên dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói hành lý, cực kỳ cao hứng phấn chấn vì cô xa quê hương đã lâu....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ