"Nhưng mà..." Tỉnh Thượng Đan vẫn còn muốn nói, lại bị cắt ngang.
"Không nhưng nhị gì cả," Uông Phong Lân ngồi thẳng người lên, "Không có việc gì, cô về được rồi!"
"Phong Lân, em lo lắng cho anh mà..."
"Tôi đều rất tốt, không cần lo lắng." Uông Phong Lân không nhịn được xua tay, "Cô tới nhìn tôi, hay là để cãi nhau ầm ĩ với y tá của tôi, hại tôi không thể nghỉ ngơi?"
"Không phải mà, không phải mà!" Tỉnh Thượng Đan còn muốn giải thích.
"Đúng vậy!" Phan Già ngồi xuống, "Rõ ràng là tới quấy rối mà."
"Em không có, Phong Lân..." Thanh âm nhu mì đến tê hết da đầu, làm cho người nghe cảm thấy khó chịu đến nghiêm trọng.
"Được rồi! Cô về đi!" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đứng ở cửa, "Tôi còn có công việc, Phan Già gọi Kiệt Nhĩ tiễn cô Tỉnh Thượng xuống dưới đi."
"Uh," Phan già gật đầu.
"Vậy anh ráng nghỉ ngơi cho tốt nha!" Tỉnh Thượng Đan lưu luyến không muốn đi ra ngoài, đi ngang qua người Tư Nam, không kềm được mà phải liếc mắt nhìn y thêm một cái, thật sự là đẹp đến không có thiên lí mà!
Phan Già đóng cửa từ bên ngoài lại.
"Cái người phụ nữ này có phải biết hôm nay Tu không có ở đây không vậy?" Uông Phong Lân day day thái dương. "Bình thường có Tu ở đây trưng ra bộ mặt lạnh lẽo đúng là có tác dụng!"
"Ha ha." Tư Nam đi tới ngồi vào bên cạnh giường anh, "Anh định biến Tu thành siêu nhân sao?"
"Không khác biệt lắm." Uông Phong Lân vòng tay qua thắt lưng ai kia, "Bất quá, anh biết một bí mật của cậu ta."
"Cái gì nữa?"
"Đại trinh thám A Kha bạn tốt của em đó, vốn là một đôi với Tu nha!"
"Á?" Tư Nam trợn mắt bịt kín miệng, "Anh nói thật hả?"
"Uh!" Uông Phong Lân cười đến gian trá, "A Kim nghe lén được đó, lần đầu tiên của bọn họ là Tu dùng sức mạnh với A Kha đó."
"Không phải chứ?" Tư Nam khó có thể tin được lắc đầu, "Vóc người A Kha tuy nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhưng mà thân thủ bất phàm lắm đó, người bình thường muốn đến gần người cậu ta còn khó nữa là!"
"Vậy thì tại sao lại rơi vào trong tay Tu chứ?" Uông Phong Lân cười, ngón tay xẹt qua môi Tư Nam, "Lần đầu tiên của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?"
"Anh sao tự nhiên kéo tới chúng ta hả?" Tư Nam chụp lấy tay anh, "Hôm nay anh chỉ tỉnh một chút thôi phải không?"
"Đúng vậy!" Uông Phong Lân gật đầu, "Đều là tại vì cái người phụ nữ đáng ghét kia!"
"Được rồi!" Tư Nam chủ động đặt lên đôi môi Uông Phong Lân một nụ hôn nhẹ, "Anh ngủ tiếp đi! Em còn nhiều chuyện phải làm. Tu hôm nay giao cho em một dự án vừa kí kết xong, còn có rất nhiều việc phải chạy theo."
"Anh biết, em bận rộn nhiều việc!" Uông Phong Lân trái lại nằm lăn ra giường, "Tối nay anh làm sao đến nhà em?"
"Không phải Tu sắp xếp sao?"
"Anh sẽ bị khiêng qua, hay là tự mình đi vào nhà đây? Dù sao cũng là lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ!"
"Mẹ vợ cái đầu anh đó!" Tát nhẹ lên mặt anh một cái, "Em thấy, anh tốt nhất là để khiêng qua đó đi!"
"Sau đó em hôn anh tỉnh lại, giống y như là trong cổ tích ha! Công chúa hôn tỉnh hoàng tử đang ngủ say..."
"Đây cũng là giống đực nha!" Tư Nam bĩu môi, thật không biết trong đầu người kia đã nghĩ loạn tới mức độ nào nữa rồi.
"Được rồi, vương tử hôn vương tử tỉnh lại là có thể chứ gì?" Đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang nhíu lại của Tư Nam, "Vậy tối nay em tắm với anh hay là tắm với A Kim?"
"Có phải trong đầu anh toàn là chuyện đó không hả?" Tư Nam nhăn mặt cau mày.
"Hi hi, vậy rốt cuộc là em tắm cho ai?" Vẻ mặt Uông Phong Lân tràn ngập chờ mong.
"Tối rồi tính!" Tư Nam đứng dậy, cười yếu ớt nhìn người trên giường giả bộ ngoan, "Anh không nói cái này, em còn chưa nghĩ tới. Em cũng nhìn thấy em em khỏa thân rồi, em còn chưa nhìn thấy anh nha."
"Hả?" Uông Phong Lân động nửa người, cởi nút áo, "Anh lập tức cởi ra cho em coi, anh không ngại!"
"Hứ, em thèm vào!" Trừng mắt nhìn anh một cái, "Còn nữa, anh có nghĩ tới không vậy, buổi tối anh hôn mê, vậy nếu anh ngủ trên giường em thì A Kim làm sao bây giờ?"
"Hử? Cái này..." Nói cũng phải, nếu như mình hôn mê bất tỉnh ngủ ở trên giường Tư nam, vậy thì A Kim có tri giác chẳng phải sẽ không có chỗ ăn đậu hũ của Tư Nam sao? "Được rồi, lúc anh hôn mê, vậy thì để anh ở phòng dành cho khách đi!"
"Dạ!" Tư Nam gật đầu, "Bây giờ, anh ngủ tiếp đi."
"Được." Nằm xuống một lần nữa, "Tối nay sẽ cởi sạch sẽ cho em nhìn sau!"
"Anh ngủ đi!" Nhăn mặt nhăn mũi với anh một cái, giả bộ làm mặt quỉ, xoay người đi ra ngoài.
Chương 4.3
Nhà họ Đường.
Đường Chính Sâm cùng Đường mẹ hỗ trợ vệ sĩ đưa Uông Phong Lân đang hôn mê vào trong phòng dành cho khách đối diện phòng của Tư Nam. Đường Tư Viễn vội vàng chiêu đãi Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, an bài hai người ở phòng đối diện của mình, cũng chính là phòng cách vách với phòng Uông Phong Lân. Mà Tư Nam ở bên kia lại giống như là mọi chuyện không liên quan tới mình, cùng trốn trong phòng với A Kim.
"Tư Nam à," Đường mẹ đẩy cửa phòng Tư Nam ra, lại nhìn thấy A Kim đang đứng hai chân trong góc tường, mà Tư Nam thì đang ngồi ở bàn đọc sách, "Các con làm cái gì vậy?"
"Phạt đứng đó mẹ!" Tư Nam bộ mặt rất là hiển nhiên, "Hôm nay A Kim rất là không ngoan, cho nên con phạt cục cưng phải đứng!"
"Thiệt tình, nó chỉ là một con chó thôi mà!" Đường mẹ thở dài bất đắc dĩ đảo đảo hai mắc, thật sự là không chịu được, rốt cuộc là A Kim có chỗ nào không phù hợp hay là hai đứa con của mình không phù hợp vậy? Đứa lớn thì suốt ngày kiếm chuyện chọc ghẹo con chó già, thường thường nói ra những câu chẳng thể hiểu được với chó; còn đứa con út lại càng kì quái hơn, cư nhiên đi phạt con chó phải đứng, nhưng mà A Kim cũng kì quái không kém nghe lời dựa chân dứng ở góc tường, bộ dáng cũng quá sức buồn cười rồi!
"Có việc gì hả mẹ?" Tư Nam ý bảo chuyện chó cưng bị phạt chẳng thể thay đổi được đâu.
"Cái kia, phòng của tổng tài bọn con cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, con đi qua xem cậu ta còn cần cái gì nữa không?" Đường mẹ chỉ chỉ vào cánh cửa đối diện, đúng là người khó hiểu mà, đã hôn mê còn muốn đến đây làm cái gì nữa không biết?
"Anh ấy không cần gì đâu mẹ." Tư Nam hoàn toàn không có để tâm trả lời, "A Kim, cục cưng đi xem một chút đi!"
"Tư Nam!" Đường mẹ có chút không vui, "Con có thể chú ý một chút không?"
"Con rất chú ý mà, đối với Uông tổng, A Kim còn quen thuộc hơn cả con!" Tư Nam quay lại nhìn A Kim, "Có đúng không nè?"
Con chó to lập tức gật đầu, anh không muốn bị phạt đứng nữa, phải biết rằng làm một con chó mà phải đứng hai chân là một chuyện rất chi là cực khổ. Nhất định phải ngoan, nếu không lúc nào cũng có thể bị phạt. Thậm chí còn có những tội rất khó hiểu! Ví dụ như lúc nãy bị phạt đứng lí do chính là vì thân thể của mình đưa vào trong phòng rất ồn ào! Đó đều là chuyện của các vệ sĩ mà, như thế nào người chịu phạt lại là mình chứ? Chỉ là nhìn thấy bảo bối của mình mang theo vẻ mặt đắc ý khi chỉnh người khác thành công, bị phạt đứng hai chân cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
"Tùy con thôi!" Đường mẹ lắc đầu, phải biết rằng ở nhà tuy có ba người đàn ôm nhưng đều vì nhân viên của cái người đang hôn mê kia nha, nhất định là không được chậm trễ chứ? Nhưng mà, hết lần này tới lần khác đứa con út mới vào trong công ti làm không được bao lâu, tựa hồ đối với vị tổng tài đại nhân kia có cảm tình không tốt thì phải.
"Được rồi, con đi xem đây!" Tránh làm cho mẹ mất hứng, Tư Nam đứng dậy, mang theo A Kim đi đến phòng đối diện.
Hết thảy cũng không có gì, Uông Phong Lân nằm trên giường giống như là đang ngủ. Tư Nam nhìn qua A Kim đang ngồi xổm bên cạnh chân mình, lại nhìn Uông Phong Lân nằm ở trên giường, cười cười: "Tốt lắm, cứ ngủ như vậy đi!"
"Gâu gâu!" (Anh muốn tỉnh lại.)
"A Kim, chúng ta ra ngoài sân chơi ném đĩa có được không?" Tư Nam cười nhìn về A Kim.
"Gâu!" (Uh!) Em chính là không muốn để cho anh tỉnh lại! Em còn muốn chơi ném đĩa để bắt anh lăn qua lăn lại! Em chính là cố ý! Nhưng mà, em cần gì phải cười rạng rỡ như vậy hả? Em cười như vậy, anh căn bản là không có khả năng cự tuyệt em, trò chơi có ngu ngốc tới đâu anh cũng tình nguyện cùng chơi với em.
Nhìn A Kim vẫy vẫy đuôi đi theo sau mình, Tư Nam không có đi xuống dưới lầu, mà đi về phòng của mình, "Được rồi, không hành hạ anh nữa!" Vào phòng đóng cửa lại, "Anh muốn tự mình ăn cơn hay là A Kim ăn?"
"Gâu!" (A Kim ăn.) Anh cũng không muốn để mình ăn mà tiêu hóa không được, hơn nữa A Kim ăn hình như có thể hưởng thụ được sự chiếu cố của Tư Nam.
"Ha ha, ngủ thẳng tới nửa đêm tỉnh lại, coi như là Thiếu Nữ U Hồn nha!" Tư Nam nghĩ tới nửa đêm Uông Phong Lân tỉnh lại, đi đi lại lại trong hành lang, bị anh hai hay là ba nhìn thấy, sau đó thì hù dọa... "há há..."
"Gấu gấu!" (Em cười cái gì đó?) sao tự nhiên đột nhiên cười thành tiếng vậy?
"Chỉ mong, bọn họ sẽ không bị anh hù dọa." Tư Nam giống như đang tự lầm bà lầm bầm với mình, sau đó đi lại bàn ngồi xuống....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ