"Ha ha, tôi còn biết, ai đó bị bá vương ngạnh thượng cung nhưng không thể phản kháng nữa kìa!"
"Tu nói với bạn?" A Kha nhảy dựng lên, "Tên chết tiện, hắn nói hắn vĩnh viễn cũng không tiết lộ ra ngoài!"
"Không phải đâu! Tu cái gì cũng chưa hề nói." Tư Nam cười đến vui vẻ, "Bất quá, chuyện gì trong công ti cũng không thể qua mắt được Uông tổng của chúng tôi, cho nên anh ấy tiện thể nói cho tôi biết đó!"
"Hả?" A Kha chỉ vào người đang hôn mê trên giường, "Anh ta cũng biết?"
"Đúng vậy! Là anh ấy nói cho tôi biết mà." Vẻ mặt Tư Nam đầy vô tội.
"Trời ạ! Tôi, tôi không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi!" A Kha ảo não che mặt lại.
"Này, bạn khi nào thì trở thành người để ý tới người khác vậy hả?" Tư Nam hừ lạnh một tiếng, "Yêu thì cũng đã yêu rồi mà! Có gì khác người đâu? Bên nhau thì cứ bên nhau đi, sợ cái gì chứ?"
"Gấu gấu!" (Nói rất đúng!)
"Bạn thấy thật vậy sao!" A Kha bĩu môi, "Tôi nếu nói cho lão cha tôi biết tôi yêu đàn ông, ông ấy không chém chết tôi mới là lạ!"
"Không tới mức vậy chứ?" Ánh mắt Tư Nam không khỏi bay về phía A Kim, nhìn vào trong mắt anh, không biết bản thân mình nếu nói rõ với người nhà sẽ nhận phải hậu quả như thế nào nữa.
"Còn nữa!" A Kha lắc lắc đầu, "Tôi từng thử nói bóng nói gió với lão cha của tôi, theo ngữ khí của ông ấy thì nếu như tôi dám yêu đàn ông, ông ấy không chặt tôi ra làm tám khúc thì cũng sẽ đá tôi ra khỏi cửa."
"Ôi..." Không biết phải nói gì để có thể an ủi tên bạn thân này nữa.
"Gấu gấu!" (Đừng lo lắng mà!) Nhìn ra được lo lắng của Tư Nam, A Kim quấn lấy chân em mà không ngừng cọ xát.
"Ha ha, tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!" Tư Nam vuốt ve a Kim, "A Kha, có lẽ đôi khi sự thật so với những gì mình tưởng tượng thì lại đơn giản hơn rất nhiều."
"Hi vọng được như vậy!" A Kha nhún nhún vai, "Tôi xuống trước! Nếu không thì bình dấm chua chết tiệt kia cũng sẽ lên lôi tôi xuống cho coi!"
"Được!" Tư Nam cười nhìn A Kha đi ra ngoài đóng cửa.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tư Nam nhìn A Kim trước mắt, nhìn sâu vào trong hai con mắt tròn xoe đó có thể thấy được tâm tình của Uông Phong Lân, mà anh cũng đang nhìn lại mình, một lát sau, Tư Nam chỉ chỉ người trên giường sâu kín hỏi: "Muốn muốn đổi trở lại không?"
"Gâu!" (Muốn!) vừa nói đại câu xoay người chui vào trong tủ đồ.
Tư Nam ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt Uông Phong Lân đang chìm trong giấc ngủ say, trong lòng nói tự nói với mình: Em sẽ không để cho anh gặp bất kì nguy hiểm nào.
"Tiểu Nam!" Uông Phong Lân mở mắt, đối diện anh là đôi mắt trong veo như ngọc của người anh yêu.
"Em biết," Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Uông Phong Lân, "Anh sẽ không có việc gì đâu."
"Em có để ý tới thư kí An Chi Huyến không?" Uông Phong Lân đột nhiên hỏi.
"An chi Huyến?" Tư Nam nghĩ một chút, "Em thấy anh ta chung bộ phận với Moon phải không."
"Hừ, em chỉ nhớ Moon thôi! Mấy viên chocolate mà đã mua em được rồi hả?" Uông Phong Lân làm bộ giận dữ nhíu mày.
"Em đâu có?" Tư Nam ủy khuất bĩu môi, "Chỉ là cái người tên An Chi Huyến kia, không có liên hệ gì, không quen biết gì cả!"
"Ha ha, đùa em đó!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhéo cằm Tư Nam, "Anh muốn nói với em, An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ là bạn họ từ trung học tới đại học."
"Chán anh quá đi!" Tư Nam vuốt ve tay anh, "ý anh là An Chi Huyến có thể là người do Tằng Khải Trữ xếp đặt bên cạnh anh chứ gì?"
"Uh." Uông Phong Lân đưa tay vuốt ve mặt Tư Nam, "Em có biết không, không phải chỉ có một người muốn lật đổ anh?"
"Em biết." Tư Nam cầm lấy bàn tay đang rờ trên má mình, "Tằng Khải Trữ là con riêng của cha anh, cho nên khả năng cũng như phạm vi hoạt động của hắn cũng chỉ có hạn. Cùng lắm hắn chỉ có thể xếp đặt vài người bên cạnh anh, chú ý đường đi bước bước của anh, để có thể lợi dụng thời cơ hãm hại anh."
Không nghĩ tới em có thể hiểu rõ như vậy, Uông Phong Lân nghiêm túc nhìn bảo bối trước sau đều vô hại an toàn trong mắt anh.
"Mà hắn từng cùng Tằng Khải Trữ yêu nhau, chính là sợ không biết hắn có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa hay không nữa." Tư Nam dừng một chút, cũng là sẽ nhằm vào người của anh, sẽ không nhằm vào công ti. Dù sao nếu như không có anh, tất cả đều sẽ là của hắn.
"Đúng vậy, nói tiếp nào." Thật sự là phải thay đổi cách nhìn đối với bảo bối rồi.
"Mà bây giờ trong công ti có một số vấn đề, giống như là đều nhắm vào việc muốn lật đổ công ti." Tư Nam thở dài một tiếng, "Tu sở dĩ giao cho em nhiều việc như vậy, chính là vì anh ấy đang phải căng người ra đối phó với đối thủ đang định thôn tính công ti."
"Bảo bối, anh đúng là đã xem thường em rồi!"
"Hừ! Chỉ có anh là thoải mái thôi! Em tối nào cũng phải sấp ngửa thay anh xem xét công việc, anh thì chỉ nằm ểnh trên giường có biết hay không hả! Tư Nam đối với anh nhăn nhăn mũi.
"Cái đó cũng không thể trách được anh mà!" Uông Phong Lân nhướng mi, hai mắt ngắm nhìn thân thể Tư Nam, "Em chắc cũng không biết bóng lưng em khi ngồi trên ghế có bao nhiêu mê người, nếu như không phải bị bó buộc trong thân thể A Kim, anh nhất định tối nào cũng phải vồ lấy em, hung hăng yêu em!"
"Chán ghét!" Tư Nam tát nhẹ anh một cái, "Sắc lang! Em còn chưa nói hết mà!"
"Đúng vậy, em nói tiếp đi!" Hoàn toàn chẳng ngại bị em kêu là "Sắc lang" cứ cười cười chờ em nói tiếp.
"Chắc là có một thế lực khác, đã sắp đặt người trong công ti rồi, hơn nữa còn có ý đồ lật đổ công ti." Tư Nam nhìn thẳng vào người đang suy nghĩ trước mặt, "Hơn nữa, em nghĩ anh biết thế lực này là từ đâu ra."
"Bảo bối, em thật sự là quá giỏi!" Ai kia mắt sáng lòe lòe ra sức ca ngợi.
"Vừa phải thôi!" Trừng mắt hờn dỗi liếc anh một cái, "Vậy anh có thể nói cho em biết, đối phương bên kia là ai được rồi chứ?"
"Một tháng trước khi em vào công ti, anh có thu mua tập đoàn Tông Thụ."
"Em biết, tập đoàn Tông Thụ có rất nhiều vấn đề. Hơn nữa bởi vì chúng ta sau khi mua xong sắp xếp cũng chưa ổn, nghe nói còn có nhân viên bị thất nghiệp mà phải nhảy lầu."
"Đúng vậy." Uông Phong Lân ngồi dậy, "Trên thực tế, trước khi chúng ta thu mua thì tập đoàn Tông Thụ đã có rất nhiều vấn đề. Khi chúng ta mua thì bất quá chỉ góp phần làm cho nó sụp đổ nhanh hơn. Nhưng mà sau đó xử lí không tốt, quả thật đúng là vấn đề của công ti chúng ta."
"Anh đột nhiên đề cập đến tập đoàn Tông Thụ, chẳng lẽ là..." Tư Nam hỏi người yêu.
"Đúng vậy, anh nghĩ công ti của Trịnh Thụ Thần mặc dù là thất bại bởi vì anh, nhưng mà anh ta vẫn chưa có quên được tâm muốn trả thù!" Uông Phong Lân cười lạnh một chút, "Anh, oh, không đúng, phải nói chính là A Kim khi ở công đi đi qua đi lại mấy tầng lầu phát hiện ra, hóa ra trước khi anh thu mua tập đoàn Tông Thị thì cũng đã có người xếp đặt tay chân và mua chuộc một số nhân viên quản lí trong công ti mình rồi.
"Như vậy là không chí có một người?"
"Đúng vậy, có lẽ là có sáu người." Uông Phong Lân ôm Tư Nam vào trong lòng, "Trước đó anh đã để cho Tu xử lí một người ở bên bộ phận thu mua, cho nên ít nhất cũng còn có năm người!"
"Ui, anh cũng biết là ai rồi phải không?"
"Uh. Trừ khi còn có ai ẩn dấu quá sâu thôi." Uông Phong Lân nhíu mày, "Bên bộ phận thư kí, kĩ thuật, đối ngoại, IT đều có cả."
"Giống vô gian đạo quá đi!" Tư Nam chu chu môi, "Chỉ dựa vào tin tức của A Kim thì không đủ để làm bằng chứng, cho nên cho dù anh có biết, cũng không có tác dụng rồi!"
"Đúng vậy, bây giờ cho dù biết những kẻ đó có chuyện, cũng hoàn toàn không có biện pháp xuống tay với bọn họ." Uông Phong Lân kéo Tư Nam dựa vào vai mình, ngón tay khẽ vỗ về trên gương mặt láng mịn của em, "Tiếc thật, anh còn chưa nghĩ ra cách dụ cho những kẻ đó phải lộ nguyên hình."
"Nếu như," Tư Nam thoải mái dựa vào vai anh, cảm thụ độ ấm từ ngón tay anh, "Công ti có một dự án lớn, bọn họ có phải sẽ nhân cơ hội đó mà xuống tay không?"
"Đúng vậy. Nhưng mà, thứ nhất là tình huống cơ thể của anh gần đây không cho phép; thứ hai, hết thảy hoạt động của công ti lúc này cũng rất trôi chảy, rất khó có thể xuất hiện một dự án kinh thiên động địa." Đưa tay vuốt lên đôi chân mày đang nhíu lại của Tư Nam, "Không cần lo lắng, trước khi anh khôi phục, những kẻ đó sẽ chưa rat ay đâu!"
"Anh tự tin như vậy à?"
"Uh, người yêu của anh, anh đây rất rất rất có tự tin!" Uông Phong Lân nâng cằm Tư Nam lên, khẽ khàng hôn lên đôi môi em.
"Tư Nam, con đang trong phòng à?" Ngoài hành lang vọng đến tiếng hỏi của Mẹ Đường.
"Dạ, mẹ!" Lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Uông Phong Lân, lên ghế ngồi.
"Á á, động tác nhanh quá vậy!" Uông Phong Lân cười cười lui thân người lại, nằm xuống giường.
Mẹ Đường đẩy cửa đi vào: "Oh, Uông tổng tỉnh rồi?"
"Mẹ Đường, gọi con là Phong Lân thì được rồi, đừng gọi con là Uông tổng khách sáo lắm!" Uông Phong Lân ngồi dậy, lộ ra nụ cười tươi rói đáng yêu....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ