Nam Cung Cẩm xua tay, bảo bà ta lui ra, một mình đẩy cửa đi vào.
Trong vòng đang có cô gái chừng hai mươi tuổi đang ngồi, tay ôm tì bà ngâm nga ca hát, mái tóc đen láy, đôi mày lá liễu thanh tú, pha một chút ngạo khí lạnh lùng. Cô gái đó tên là Hồng Nhiên, là hoa khôi Thúy Hương Lầu trứ danh gần xa chốn kinh thành.
Trong nhà còn có một chàng trai khác đang ngồi nghe tiểu khúc, y tư thế nho nhã ngồi bên cửa sổ, áo bào dài màu trắng như ánh trăng non, viền áo màu hoàng kim, thắt lưng sậm màu hình mẫu đơn kiều diễm, tô lưu (một thứ trang sức) màu đỏ, chiếc nhẫn hình thù đặc biệt; khuôn mặt tuấn tú mang chút gian tà như có thể hớp hồn người khác trong thoáng chốc.
“Thiếu chủa, tiểu vương gia và nô gia đã cung hầu người nhiều giờ rồi. ” Hồng Nhiên mỉm cười đứng dậy chào.
“Tiểu Cẩm, đệ đến muộn rồi. ” Chàng trai nở nụ cười sáng lạng, y chính là tiểu vương gia phong lưu lừng lẫy kinh thành – Lý Ngự. Háo nữ sắc, cũng háo cả nam sắc, mức độ phong lưu không ai sánh bằng.
Mỗi hộ trong kinh thành đều nom con gái kỹ lưỡng trong nhà, e sợ y không sợ lễ nghĩa phàm tục, hủy hoại danh tiếng con gái nhà mình. Nhưng y gia thế hiển hách, tuấn tú khôi ngô, giỏi đàn giỏi múa, phụ nữ thấy y không phải đều bị thuần phục thì điên đảo thần sắc như bị trúng tà.
Nếu nói nét đẹp của Nam Cung Cẩm là lạnh lùng thì Lý Ngự chính là sự cuồng điên phóng túng.
“Đệ nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi đệ là Tiểu Cẩm. ” Nam Cung Cẩm chau mày.
Lý Ngự nhún nhún vai, không đáp lại.
“Người bận rộn, dạo này đệ sao vậy, hẹn mấy lần đều bảo không rảnh? ” Y vừa rót rượu cho Nam Cung Cẩm vừa hỏi.
“Đừng nhắc nữa! ” Nam Cung Cẩm ũ rũ nói, rồi than thở, phảng phất như không rút hết được cơn buồn phiền.
Y cầm ly rượu lên, uống một hơi. “Cho tới nay thì đệ chỉ có hứng thú với một công việc, một nơi, một con vật và một sự việc”
Thật chuẩn xác! Trong lòng Lý Ngự thầm nghĩ, đồng thời cũng đưa mắt hỏi y. “Là gì? ”
“Sản nghiệp nhà Nam Cung đệ rất hứng thú. Lý Ngự huynh cũng biết rồi, đệ luôn muốn tạo một núi vàng núi bạc, dù lúc nhỏ huynh dắt đệ vào kim khố trong hoàng cung, nhưng đệ vẫn thấy nó chưa giống núi, đệ muốn biết mình có thể làm được tới mức nào. ”
Lý Ngự gật gật đầu. Đây là ước mơ từ nhỏ đến nay của Tiểu Cẩm, thực ra gia tài nhà Nam Cung từ sau khi được Tiểu Cẩm tiếp tay thì đã vượt qua hoàng cung từ rất lâu rồi, chỉ là không biết núi vàng núi bạc trong lòng Tiểu Cẩm rốt cuộc nó trông như thế nào chỉ?
“Nữa là Ám Ảnh Các, nó là nơi yên tĩnh nhất, lạnh giá nhất và cũng là nguy hiểm nhất thế gian này. Đệ cứ luôn suy nghĩ làm thế nào để chuyển nó đến nhà đệ. ”
Lý Ngự nghe đế há hốc mồm.
Bích thủy hàn đàm làm sao có thể dịch chuyển? Hắn đang suy nghĩ chuyện viễn vong quá rồi phải không?
Ám Ảnh Các, tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ. Không ai biết thủ lĩnh của họ trú ngụ ở đâu, cực kỳ ẩm bí. Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải biến sắc khi nghe nhắc đến Ám Ảnh Các.
Và Nam Cung Cẩm chính là các chủ của Ám Ảnh Các, Hồng Nhiên cũng là một trong tứ đại đường chủ của Ám Ảnh Các, ẩn thân trong kỷ viện.
Lúc bé, Tiểu Cẩm gặp một kỳ ngộ, bái một vị ẩn thế cao nhân làm sư phụ, sau đó ông ta và Tiểu Cẩm du ngạo giang hồ, Tiểu Cẩm nhất thời hứng chí lập Ám Ảnh Các tại bích thủy hàn đàm. Vài năm ngắn ngủi đã tạo dựng một vị trí không thể nào lung lay trong chốn giang hồ,
Nhưng bỗng một hôm, Tiểu Cẩm bảo hắn ngán rồi, hết hứng thú, ép y phải thế hắn làm các chủ, làm trâu làm ngựa cho hắn. Thế là y đã trở thành các chủ của Ám Ảnh Các
ngoài mặt.
Ôi, ai bảo y nợ hắn chứ.
Thực ra “Thúy Hương Lầu” này và “Xuân Sắc Viên” ở phố đối diện đều do y mở, nhưng y sợ tức chết vương phi lão nương nên công bố bên ngoài rằng đó là do Tiểu Cẩm mở.
“Cuối cùng là mèo Tiểu Bạch nhà đệ, trước kia vì nó là con vật lười nhất mà đệ từng thấy, đệ hứ
ng thú tại sao nó lại lười như vậy, và nó có thể lười tới mức nào. Sau đó thì nó quả nhiên lười đến chẳng buồn ăn uống, lười đến chết. Nhưng từ khi chúng ta trở về từ Hàng Châu, nó hoàn toàn khác hẳn, trở nên rất có linh tính, còn nghe hiểu tiếng người, mỗi ngày đều có những niềm vui và kinh ngạc mới. ”
“Khụ!!!” ngụm rượu Lý Ngự vừa hớp đến họng đã sặc ra. Hứng thú quái quỷ gì thể?!
“Ai ngờ con mèo đó lại dám giao phối với con mèo khác trước mặt đệ, nếu không phải bị đệ bắt gặp, giờ này không biết nó còn đang nhăng nhít với con mèo nào nữa đây.” Nam Cung Cẩm nhận ly rượu hớp một ngụm to, vờ tỏ ra không quan trọng khi nói những điều này, nhưng cả người đều trở nên bất thường khó hiểu.
“Haha, đệ ghen rồi. ” Lý Ngự cười ha hả, “Trên đời còn có người ghen với mèo! Buồn cười quá! Chắc chỉ có người lạ đời như Tiểu Cẩm đệ mới là chuyện kỳ quặc này thôi. ”
“Đệ ghen? ” Nam Cung Cẩm trợn mắt, cứ như Lý Ngự đã nói điều ngu xuẩn gì, ứ hự bảo: “Đệ mà lại đi ghen với một con mèo sao? ”
Lý Ngự bụm miệng cười. Có lẽ Tiểu Cẩm cũng chẳng biết khi hắn nói những lời này thì sắc mặt ai oán cỡ nào, giọng điệu chua chát cỡ nào, ngay đến người đứng bên cạnh như y còn cảm thấy chua đến sắp bị giấm dìm chết đuối rồi.
“Thôi thôi! Không chọc đệ nữa, những một chuyện khác là chuyện gì? ”
“Đang tìm, ” Nam Cung Cẩm trả lời nhạt. “Đây chính là một việc đệ hứng thú, tìm ra hứng thú khác. ”
“Hả? Tìm hứng thú khác, đây cũng là hứng thú của đệ? ”
“Không được à! ” Nam Cung Cẩm lập tức quẳng cái nhìn trợn trắng.
Lý Ngự chớp mắt nửa ngày, sau đó lắc lắc đầu. Hắn quả là đã ấn chứng câu nói đó: “Ta không phải người biến thái, nhưng khi biến thái lên thì không còn là người nữa. ”
Bỏ đi, con người này vốn dĩ rất kỳ quặc rồi, cách nghĩ bất bình thường thì cũng chẳng có gì đáng tò mò nữa đúng không?
“Tiểu vương gia, Hồng Nhiên thì lại rất tò mò.” Hồng Nhiên tiến lên trước, đung đưa cặp mắt quyến rũ, mười ngón tay thon thả đặt lên cánh tay Lý Ngự. “Tiểu vương gia người có hứng thú với cái gì nhỉ? ”
“Ta hứng thú với gì chẳng phải nàng rõ nhất sau?” Lý Ngự quay đầu nhìn cô ta cười, giơ tay ôm lấy eo Hồng Nhiên, dùng sức kéo cô ta vào lòng mình.
“Ngoài chuyện trăng hoa rượu chè, tiểu vương gia còn hứng thú gì không? ” Hồng Nhiên cười yểu điệu, trêu đùa.
Lý Ngự trả lời thẳng thừng ngay: “Làm ngựa giống! ”
Vài tiếng ho sặc sủa! Lần này Nam Cung Cẩm ngớ người ra, đôi tay vòng trước ngực, yên lặng nhìn xem Lý Ngự giở trò gì.
Ánh mắt Hồng Nhiên nhấp nháy, một nụ cười mê mẩn. “Tiểu vương gia thật thích đùa. ”
“Ta chẳng đùa, mẹ ta ấy à, suốt ngày mong mỏi ta nhanh nhanh thành thân sinh một đứa con, không phải “ngựa giống” thì là gì nữa! ” Nụ cười Lý Ngự càng bí hiểm.
Y nói sự thật, tóm lại là tác dụng lớn nhất của người trong hoàng tộc chính là làm con ngựa giống tốt, không ngừng sinh con, không ngừng khuếch đại chủng tộc của mình.
Trước câu nói đó, Nam Cung Cẩm đáp lại y bẳng một ánh nhìn sâu xa, sau đó khẽ vênh môi, “Hồng Nhiên, cô đừng nghe lời anh ta, miệng anh ta lúc nào cũng thế cả. Cô xuống trước đi, ta có việc bàn với Lý Ngự. ”
“Vâng, thiếu chủ. ” Hồng Nhiên đứng dậy rời khỏi nhà.
Một sự yên tĩnh hiếm hoi, Lý Ngự cong khóe môi, ánh mắt đã sớm trở nên trầm lắng. “Có gì thì nói đi. ”
Nam Cung Cẩm nheo đôi mắt tuyệt đẹp. ” Lý Ngự, dì Thuần làm thế cũng vì muốn tốt cho huynh, huynh là con trai duy nhất của Thuần Vương, đương nhiên dì ấy muốn anh sớm thành gia lập thức khai chi tán diệp cho nhà họ Lý rồi. ”
Thuần Vương sớm mất nơi chiến trường, chỉ để lại dì Thuần và Lý Ngự hai mẹ con góa bụa nương tựa nhau. Sau khi Lý Ngự kế thừa phong hiệu, đất phong, hoàng đến còn đặc cách đáp ứng yêu cầu không làm quan trong triều của Lý Ngự.
“Cho ta xin! Chẳng phải đệ cũng là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung sao, mẹ ta cứ dăm bảy hôm lại sắp xếp lễ tương thân cho đệ, sao đệ không đi mà chấp nhận hảo ý của mẹ ta? ” Lý Ngự nở nụ cười “ngây thơ”, khẽ phây phẩy chiếc quạt bằng gỗ đàn.
“Lại nữa thì ta thích trẻ con, nhưng ta càng thích quá trình tạo ra trẻ con. Đàn bà chỉ là công cụ để chế tạo loài người, đàn ông là nhân loại sử dụng công cụ, ta muốn bao giờ tạo ra loài người thì đều do ta quyết định! ”
“Vậy sao huynh còn lăng nhăng cả với mấy gã đàn ông? ” Nam Cung Cẩm giơ ly lên, trầm tĩnh nói.
Lý Ngự gõ quạt xuống bàn. “Đừng cổ hũ như vậy được không? Nhiều khi ta cảm tấhy chẳng biết rốt cục đệ là anh họ hay ta mới là anh họ. Đàn ông với đàn bà có gì khác nhau? Chẳng qua cũng chỉ là trên người đàn bà có 2 động, đàn ông có một thôi. Nhưng đàn ông tốt ở chỗ không có hậu hoạn sinh con. ”
“Hoang đường! ” Nam Cung Cẩm phỉnh mũi.
Đôi mắt Lý Ngự liếc sang, cười tươi như hoa. “Ta nói Tiểu Cẩm này, đệ ghét đàn bà à? ”
“Đệ không ghét đàn bà, chỉ ghét những đàn bà cưỡng bức đệ bằng ánh mắt, bám đệ như sam thôi. ”
Đó cũng chỉ nên trách tự bản thân đệ quá xuất sắc thôi, đúng không? “Nhưng sao đệ không đeo đuổi đàn bà? ”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ