“A Hỷ. ” Lý Ngự gọi hầu cận một tiếng.
“Tiểu vương gia, người quyết định về rồi à? ” A Hỷ vừa mừng vừa ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi.
“Không có. ” Lý Ngự quay đầu nhìn A Hỷ, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện, “Ta chỉ muốn bảo ngươi bảo trọng thôi.”
“Hả? ” A Hỷ trừng to mắt, không hiểu lời tiểu vương gia nói, ngớ người ra nhìn y.
Chỉ thấy Lý Ngự cười nhanh chóng nhảy xuống tửu lầu, chạy về hướng nơi bọn mèo hoang đang có mặt.
A Hỷ đáng thương trơ mắt nhìn bóng dáng cao to của tiểu vương gia lúc rời khỏi, chỉ biết lóng ngóng tay chân mà thôi.
Tiểu vương gia này thật biết hành hạ người ta, hèn gì bảo y bảo trọng. Không được, không được, A Hỷ y là tên nô bộc trung thành, tiểu vương gia đi đâu, y phải theo đó.
A Hỷ không nói lời gì, vội chạy xuống tửu lầu, đuổi theo bóng dáng Lý Ngự.
Trên những mái ngói màu đỏ san sát nhau của ngôi nhà phía tâyđang có một lũ mèo hoang.
Có những con đang chơi đùa, có những con đang ngáy ngủ, có những con đang tự do yêu đương dưới những tiếng gọi í ới, cũng có 2-3 con mèo con thân thể linh hoạt, nhảy tới nhảy lui tập thể thao, vờn cái đuôi của mình lăn tới lăn lui.
Đa số mèo hoang đều không có ổ, chúng là mèo bị bỏ rơi, phạm vi tụ hội hoạt động về cơ bản đều là trên nóc nhà, phơi nắng sau buổi trưa là khoảng thời gian thư thả hiếm hoi nhất.
Ôn Tâm mơ màng thức giấc, ánh nắng ấm áp soi vào khiến người nó dễ chịu hẳn lên. Vươn vươn vai, ngáp một hơi, nằm sấp thân mèo nửa ngủ nửa tỉnh, nheo đôi mắt màu xanh nhìn lũ mèo con đang đùa giỡn vô tư chẳng hề âu lo.
Lăn lộn giang hồ thật chẳng dễ! Làm đại ca dẫn đàn vài hôm, bọn chúng đều dựa dẫm vào cô cả. Tuy cô hoàn toàn chẳng hiểu nổi chúng đang nói gì, chúng cũng không hiểu cô nói gì, nhưng qua ánh mắt và cử chỉ cơ thể thì vẫn sống khá hòa hợp nhau.
Lúc này cô bỗng dưng lại nhớ về Nam Cung Cẩm, nhớ đến từng li từng tí trong phủ Nam Cung.
Không biết bây giờ hắn thế nào rồi? Có vì nó mất tích mà lo âu, buồn bã? Hoặc hắn đã sớm quên cô đi, đang vui vẻ đùa giỡn với thú cưng mới của hắn rồi? Nghĩ tới đây, cô bỗng tức tối lên.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, nghĩ nhiều hại thân.
…
Do rào chắn ngôn ngữ, đừng nói là đường về phủ Nam Cung, (Bạn đang đọc truyện tại wapsite: Haythe.US, lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé) cô còn chưa biết cả nơi mình đang ở là đâu nữa. Cô từng thử nghe trộm mấy ông mấy bà nói chuyện, nhưng họ nhìn thấy cô cứ hệt như thấy thứ đồ bẩn, đá cô ra ngay. Đành chờ trăng tròn biến thành người rồi nghĩ cách hỏi thăm hỏi thăm vậy.
Ừ, đúng rồi, có ai từng nếm trải cảm giác được yêu thầm chưa?
Hihi, cô có được một đối tượng yêu thầm mình rồi!
Kẻ thầm yêu cô rất lãng mạn, mỗi ngày gặm một bó hoa tươi đặt trước mặt cô.
Kẻ thầm yêu cô rất dũng cảm, cô xung phong lên trước, nó lúc nào cũng bảo vệ phía sau, là cặp đôi xuất sắc nhất trong những “vụ án phạm tội” của cô.
Kẻ thầm yêu cô rất ga lăng, luôn giữ một khoảng cách an toàn với cô, chẳng hề vượt rào nửa bước.
Không sai, là một con mèo thầm yêu cô.
Nó, lão đại nhiệm kỳ trước của lũ mèo, con mắt sáng như hổ phách, soi sáng bầu trời đêm, thong dong nho nhã như mơ. Không sai, một con mèo, là con mèo màu đen thứ ba cô biết được từ trước đến nay. Hai con trước, một con hại cô đến thời cổ đại, một con suýt cưỡng bức cô.
Còn nó, con mèo tài hoa, trăm con chỉ có một, có rất nhiều mèo cái muốn bầu bạn với nó, nhưng nó chỉ thích mỗi mình cô. Coi như nó có mắt thẩm mỹ, cô hiện tại có thể nói là mèo đẹp trong lũ mèo, mèo yểu điệu trong những con mèo đẹp, khác một trời một vực với con mèo mập khi vừa đến thời cổ đại.
Nhưng, trước sau cô cũng là người không phải mèo. Có lẽ nhìn từ góc độ mèo mà nói, nó quả là đối tượng hiếm có khó tìm, nhưng từ góc độ con người mà nói, người mèo khác biệt, người thì làm sao mà có thể yêu mèo chứ!
Vì thế đương nhiên nó bị từ chối rồi.
Chớ trách cô tuyệt tình, tư duy của mèo và người khác nhau. Trong thế giới của những con mèo, nhìn một cái = liếc tình tứ, cười một cái = dây dưa yêu đương, meo một tiếng = đồng ý leo lên thân. Vì thế chưa bao giờ cô nhìn nó với ánh mắt thiện chí, chỉ sợ rước mèo lên thân, hậu quả khó lường.
Ơ? Sau khi leo lên người thì sao?
Khụ khụ….Sẽ sinh mèo con.
Từ nhỏ đến lớn, người lớn hay dạy chúng ta : Con gái quan trọng nhất là gì, trinh tiết quan trọng nhất. Nhưng quan trọng hơn hơn nữa là không thể nào để trinh tiết bị một con vật cướp đoạt!
Nghĩ tới đây, tóc tai cô dựng đứng lên, dữ tợn trừng mắt nhìn mèo đen rồi đá nó một cú, sau đó nhìn nó né sang bên cạnh một cách tội nghiệp.
Cầm thú cũng còn nửa quả tim thương xót, còn cô thì không có, vì cô không phải cầm thú.
“Ồ, con mèo này dữ dằn thật.”
Một giọng nói trầm trầm đầy sức hút vang lên, Ôn Tâm vừa quay đầu lại thì đã bị một bàn tay to xách lên, một gương mặt tuấn tú khác thường đặt sát bên cạnh cô, gần đến mức sắp chạm đôi mắt đen láy như vực thẳm ấy.
Lý Ngự nhẹ nhàng đong đưa con mèo trong tay, con mắt xoay nhìn theo nó, còn con mèo thì cố gắng bám lấy những thứ xung quanh, dường như muốn dằn co thoát khỏi bàn tay ma quỷ của y. Nhưng sau một hồi tranh chấp kịch liệt đã kết thúc với sự thất bại.
Mắt con mèo này khá là đẹp, y có chút thích mắt của con mèo này.
“Meo…..”
Lũ mèo xung quanh bắt đầu náo động lên, dường như y đã phạm điều kiêng kỵ của chúng khi bắt con mèo trắng này, rất nhiều mèo nhìn y đầy thù địch, những chiếc đuôi thẳng đứng như ăngten, dường như đang truyền tín hiệu cho nhau, con nào con nấy bắt đầu xôn xao. Một con mèo đen trong đó dằn giọng gừ lên mấy tiếng, bọn chúng bèn xông vào chỗ y.
Lý Ngự chợt chau mày, nhẹ nhàng vẫy tà áo, chỉ nghe sau vài tiếng “meo”, mười mấy con mèo đã bị hất tung, những con mèo khác nhìn thấy hoảng sợ không dám tiến lên.
“Đau! ” Cơn đau chợt khiến Lý Ngự thu hồi ánh nhìn, liếc xéo con mèo trắng không an phận trong tay, khóe môi nở nụ cười ác ý. “Mi dám cắn ta? ”
Mèo hoang quả là mèo hoang, tính hoang dại không bỏ nổi, không chỉ cào mà còn cắn y.
“Tiểu vương gia! ” Qua một canh giờ truy đuổi, cuối cùng A Hỷ đã tìm thấy tiểu vương gia nhà mình trên nóc nhà, y chẳng cả nghĩ mà la toáng lên như đánh chiêng.
Có cần gọi to thế không? Lý Ngự trợn mắt, nhìn xuống A Hỷ dặn dò: “A Hỷ, mua cho cái lồng chim, ta cần loại chắn nhất. ”
“Vâng. ” A Hỷ gãi gãi đầu, vội vàng bỏ đi thực hiện mệnh lệnh.
“Sau này có trò chơi rồi. ” Lý Ngự lại nở nụ cười gian xảo .
Ôn Tâm co người lại, bỗng dưng rùng mình lên.
Đuổi A Hỷ đi, Lý Ngự quay về Thúy Hương Lầu, chẳng dừng lại làm gì mà đi thẳng vào phòng mình, đặt chiếc lồng chim trong tay lên bàn. Tháo tấm vải đen bao trùm bên ngoài lồng chim, vặn cửa lồng được kết từ kim tơ, trong lồng có một con mèo trắng đang dùng vuốt không ngừng đánh xé cửa lồng, dường như đang quát tháo giận dữ, âm thanh rất nhọn, rất chói tai.
“Mèo hoang, mi bỏ cuộc đi. Bắt đầu từ hôm nay mi sẽ cùng ta sống ở đây. ” Lý Ngự ngồi xuống dưới chiếc ghế gỗ, tự rót trà uống.
Ở?
Người này tính nuôi cô?
Ôn Tâm chợt bỏ vuốt xuống, đôi tai nhỏ nhắn rũ rũ, trừng to mắt nhìn lướt xung quanh một vòng. Căn phòng trang hoàng rất hoa lệ nhưng lại không bị mất đi sự thanh nhã, chỉ là mùi son phấn hơi nặng, có chút nghẹt mũi.
Xem ra tên này cũng là nhà giàu đấy.
Nghĩ tới tiền, miệng mèo của cô tự dưng cong lên, nói như thế là cô có thể ăn ngon ở sướng, từ nay về sau không phải chịu mưa gió ngủ ngoài phố, bữa có bữa không đi ăn trộm thức ăn rồi.
“Thế nào? Thích chứ.” Lý Ngự xa xa quan sát vẻ mặt của nó, lúc nãy vẫn còn bộ dạng cắn răng cay cú, thay đổi cũng lẹ thật. Con mèo này khá là thông minh.
Ôn Tâm bĩu môi.
“Meo meo meo! ” Cũng không tồi, là ta đã hiểu lầm ngươi rồi, ai bảo lúc nãy mi động tay đánh mấy con mèo tội nghiệp đó chứ, bị coi là kẻ xấu cũng là chuyện tất nhiên thôi.
Lý Ngự nhăn mày, con mèo này không lẽ đang trả lời câu hỏi của y sao?
“Tiểu vương gia, ngài đến rồi.” Một cô gái trẻ, thân hình thon thả chợt bước vào phòng Lý Ngự, lại còn liếc mắt đưa tình, gián đoạn suy nghĩ của Lý Ngự.
Ôn Tâm mở to mắt nhìn người đẹp trước mặt, gương mặt xinh xắn cùng với thân hình thon thả, khiến mắt người ta sáng rực lên.
Lý Ngự nhàn nhạt liếc nhìn cô gái, lười nhác mở miệng: “Tiểu Mạn, có gì à? ”
Tiểu Mạn cười e thẹn, thân hình như bướm hoa đang dính chặt vào lồng ngực Lý Ngự, yêu kiều nói: “Hư quá đi! Tiểu vương gia, từ sau lần trước….” Bộ ngực cô nép sát lên lồng ngực y, và còn không ngừng ma sát. “Chàng chẳng nhớ gì tới người ta sao? ”
Đối với phụ nữ tự dâng đến miệng, Lý Ngự chẳng lý do gì mà không chấp nhận.
“Có phải nhớ ta rồi không?” Khóe môi vênh lên, đưa tay nắm chiếc cằm nhọn của cô ta, vờ sơ ý chạm phải ngực , nửa có ý nửa vô ý khiêu gợi cô ta.
“Ghét quá, chỉ biết đùa cợt người ta, người ta nhớ chàng thật mà, nào.”Nói xong, bèn đưa đôi môi xinh xắn của mình lại gần, hôn lên bờ môi mỏng của y. Chiếc lưỡi linh hoạt âu yếm sâu trong họng Lý Ngự, chẳng hề do dự đưa lưỡi mềm bắt đầu quyến rũ đối phương cùng đắm sâu trong tình ái....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ